Sau 1 hồi choáng váng xây xẩm mặt mày, Hân dần lấy lại được ý thức. Hân ngẩng
lên nhìn người vừa phát ngôn 1 câu cực kỳ…vô tội (vạ)
- Chơi thế hả? muốn tôi chọi thẳng mặt ông quả bóng này không? xem có đau
không nhá!!!
- Bình tĩnh cái nào. tôi chỉ vô tình đá mạnh chân quá thôi mà hehehe *tiếp
tục cười đểu*
- Bỏ cái kiểu cười đấy đi, da gà rụng đầy sân rồi- Hân nhấm nhẳng – không
biết kéo tôi dậy hả?
- Ừ quên quên – Duy tiếp tục toe toét mặc kệ lời mắng mỏ của con bạn.
- Tôi đã dặn mãi rồi,đi qua sân bóng thì phải quan sát ngó trước ngó sau đề
phòng “đạn lạc” rồi, có thèm nghe đâu
- Tôi có ngó đàng hoàng, ông không biết quan sát xem góc nào trống thì đá
hả????
- Thằng thủ môn nó đấm cú sút của tôi ra đây mà
- Đâu??? thằng nào,chỉ tôi xem, tôi cho nó biết tay
- Thằng nào đeo găng tay như găng lót nồi á – Duy vẫn bàng quang đổ tội cho
người lành
- Ha, thằng oắt đấy hả??? Chờ đấy
Hân nghiến răng nghiến lợi,cầm quả bóng đã bị lãng quên trong chốc lát nằm
chỏng chơ dưới đất, chân lùi ra sau lấy đà, mắt ngắm mục tiêu, tung chân cật lực
vào quả bóng.
Viuuuuuuu. em bóng 2 màu đen trắng vẽ 1 đường cực đẹp trên không trung rồi
sau đó lượn lách đánh võng qua hơn chục cái đầu trên sân vẫn đang hóng về phía
này chờ bóng quay lại. Nhưng bóng cũng biết chọn…mục tiêu, sau 1 hồi lơ lửng đã
hạ cánh an toàn xuống 1 quả đầu…chôm chôm vàng choé
- AAAAAAAAAAA!!!!!!
tiếng hét như hát opera vang vọng cả trường. thẳng oắt con đầu chôm chôm đi
găng lót nồi đã trúng đạn,anh dũng hy sinh cho những đồng chí khác.
- Há há há, chết chưa con, dám chọc vào ta hả? lần sau thi nhìn cho kỹ mặt
hàng rồi hãy chọn,nhá!!!
Hân cười toe toét ăn mừng,trong khi Duy đứng cạnh
vẫn đang sững sờ
- Bà…có tham gia đội bóng đá nữ trường mình không, tôi làm đơn cho – Duy đề
nghị
- Ông cảm nắng à? tôi thân mình chưa lo xong đá đấu cái zề, biết điểm thể dục
của người ta rồi còn…chém hả
Hân đánh nhiệt tình vào vai thằng bạn thân, tổng sỉ vả
- Đá chuẩn đấy! – Duy gật gù – Không vào phí tài năng
- Ăn may ăn may.tôi lượn đây. bảo thằng ranh kia nếu chấn thương sọ não hay
mất trí nhớ cứ tìm tôi, tôi sẽ…chữa trị hé hé
Hân cười khoái trí rồi co giò chạy thẳng, để lại khung cảnh hỗn loạn sau
lưng, không thèm quan tâm.
Duy bấy giờ mới từ từ tiến lại gần đồng đội xem xét
- Sao không nhóc?
- hix, ăn quả tạ như thế anh nói không sao được à? em mới vào sân chưa kịp
chạm vào bóng đã thế này rồi huhu
Thằng nhóc ôm đầu nhăn nhó. không biết vì
sao mình chịu đau
-hehe, thôi, coi như màn chào hỏi các anh lớn. nhóc mới vào cần làm quen.
những tai nạn thế này nhiều lắm.
- hix, em xin vào vị trí tiền vệ cơ mà. sao bắt em đeo găng thủ mộn thế?
- được vào sân là may rồi. tên chi?
- em tên Hoàng
- Anh là Duy, đội trưởng. ra nghỉ đi.
- Vâng
Hoàng lầm lũi tiếp tục ôm đầu đi ra ghế đá, Không hề biết ông anh quý hóa
đang cười đểu sau lưng
“may mà có chú mày đỡ đạn hộ anh.anh mà đỡ quả đấy chắc vào viện luôn, nhỏ
Hân kinh thật hohoho”
ài, giờ mới biết là bạn Duy chả tử tế gì cho cam. hóa ra là cáo đội lốt
mèo!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT