Chi ngồi nhấm nháp gói xôi, hỏi tôi vẫn đang quay cuồng vì đống bài tập chưa
xử lý xong
- Đi đâu? Tao vẫn ở nhà, đến lớ, đến CLB thôi!
- Chả gặp! Mày làm độc giả quên cả tao!!
- Do tác giả chứ hehe (do tác giả thật T__T). Mấy hôm nay mày cũng bận, toàn
về khuya lúc tao chơi trong mơ, ai gặp nổi
- Tao có việc thôi!
- Tao cũng thế!
- Mấy hôm nay không thấy anh em sinh đôi làm phiền mày nhỉ?
- Ừ tao cũng…hơi lạ, nhưng kệ đi, sắp thi đến nơi rồi, yên ổn còn ôn thi
- Lần này liệu thi lại nữa không?
- An tâm đê! Tao tác động tâm lý đến ông béo rồi, chỉ vì kỳ nào cũng mình tao
thi lại nên lần này ổng không cho thi nhảy cao nữa, thi nhảy xa há há!!!
- Ông ấy nổi tiếng bảo thủ cũng nghe mày nói?
- Ông ý ngại phải thi lại, coi thi, rồi chấm điểm, mất công mất việc ý
mà!
- Chứ không phải ngán phải cho mày thi lại vẫn không ăn thua hả?
- Sao cũng được, thoát là an tâm!!
- Mấy hôm nữa được nghỉ ôn thi, mày định về nhà không?
- Hỏi anh Bảo!
- Tao đang hỏi mày!
- Anh Bảo về tao mới có xe về chứ! Mày định nói tao bay trên xe bus về nhà
à?
- Ờ ha!!!
- mày về chứ?
- kHông, nhà tao đâu gần đến mức nghỉ 3 ngày cũng vác măt về!
- Zìa nhà tao chơi nhá!!!!
- Xem đã!
- Tôi về với!!!!!!
Duy nhảy xổ xen vào hai đứa tôi, nói oang oang
- Tôi lâu rồi không về nhà bà chơi, tiện thể nói anh Bảo cho tôi đi ké
nhá!!
- Đi đâu cơ? Em đi với!!!
Lại đến lượt Hoàng nhảy vào họng Duy ngồi, ngang nhiên nói chuyện với 2 đứa
vẫn đơ mặt ra nhìn
- Mẹ có lệnh lần này về nhà!
Tiếp tục đến Hải chen vào hội nghị bàn dài
- Mới về hôm bữa rồi còn gì!!! – Hoàng giãy đành đạch như vịt
- Lệnh phu nhân, cấm có cãi!
- NÀY!!!!!!!!
Chi hét lớn, làm đám lâu nhâu kia im bặt. Chi nhìn cả lượt với ánh mắt hình
tia chớp
- Ai cho mấy người xen vào chuyện người ta đang nói hả?
- Đâu có sao? Tôi đến thăm hai bà cơ mà!!
- Thăm? vẫn còn nhớ bọn tôi? Ai mấy hôm liền không thèm hỏi thăm đến 1 câu ý
nhỉ? Nhìn thấy nhau còn không thèm chào!
- Tại…tôi bận thi đấu mà!
- Thi gì?
Tôi ngước mặt lên hỏi Duy
- Thi đấu bóng đá chứ cái gì!
- Được giải gì?
- Nhì đấy!
Duy hếch mắt lên song song với trần nhà, nhìn ngắm mấy cái bóng đèn mất vài
chục…giây
- Mấy chị định đi đâu vậy? – Hoàng hỏi dể cả đám quay lạ chủ đề ban đầu
- Chị nói Chi về nhà chị chơi thôi!
- Em đi cùng nhá, em cũng muốn đến nhà chị chơi!
- Hửm?
- Tôi nữa, cuộc vui không thể thiếu tôi!
- Hả?
-……………..
Tôi im thin thít nhìn qua nhìn lại, từ khi nào Duy lại có ngẫu hứng đến chơi
nhà tôi thế nhỉ? 3 năm cấp 3 chơi chung với nhau ngày nào Duy chả ghé qua nhà
tôi vài lần mới chịu nổi, đã vậy còn đập phá rôi bắt tôi thu dọn hậu quả nữa.
Lần này có cả Hoàng, nhà tôi….sẽ thành cái gì?
- Cái này…- tôi ấp úng, nhìn Chi cầu cứu
- Chắc gì anh Bảo đã cho mấy người đi cùng chứ!
- Ừ đúng đúng… – Tôi gật như bổ củi, mừng rỡ vì có lý do…cực chính đáng
- Cần gì, tôi biết nhà, tôi tự khắc sẽ đến, bà cứ đón tiếp linh đình là
được!
- Đúng rồi, anh Duy biết nhà, mấy khi được tụ tâoj 1 bữa, nhỉ?
Hai anh em nhà đó cứ người tung kẻ hứng, qua mặt cả tôi lẫn Chi, những người
chủ của cái kế hoạch ăn chơi này
Hải vẫn vậy, im lặng không nói năng gì, chỉ
soi đi soi lại cái bút gấu mèo của tôi, ra vẻ thú vị lắm
- Quyết định vậy! Mai tôi sẽ đến nhà bà, bà cứ về cùng anh Bảo và Chi trước.
Thế nhá!
Chả cần chờ câu trả lời, Duy kéo luôn Hoàng, Hải dông thẳng ra cửa, biến mất
không để lại dấu tích, đến nhanh đi nhanh, cứ như oan hồn
- Mày tính sao?
- còn sao nữa, mày biết thừa tính Duy, mai về tao sẽ gia cố mấy cái cửa kính,
cất hết báu vật trong nhà, đóng chặt bếp không cho ai bén mảng vào,cả phòng tao
nữa. mà không, tốt nhất đóng chặt cửa không cho ai vào hết!!!!
Kế hoạch hùng hồn chi li vậy nhưng ông trời (tác giả chứ ai ^_^) lại không
thuận theo ý muốn con người.
Ngày hôm sau vừa bước xuống xe, tôi đã thấy 3 tên quỷ đội lốt người đứng chễm
chệ trước cửa nhà, người đứng người ngồi như đã chờ lâu lắm. Thấy tôi xuống xe,
Hoàng chạy ngay lại cướp hành lý từ tay tôi
- Chị lâu vậy? Em chờ dài cả cổ này, đói nữa chứ!
- Coi thế mà đi lâu dữ,anh Bảo lái xe thiện chiến lắm cơ mà!
- Anh lái nhanh đấy chứ! Hai con bé này chuẩn bị lâu, xuất phát muộn – ông
anh quý báu tiếp chuyện Duy, không hề tỏ ra bất ngờ
- Mấy người đến khi nào? – Chi hỏi thay thắc mắc của tôi nhưng hiện giờ tôi
mải ngạc nhiên không nói nổi
- Đi từ 6h sáng đấy, hơn 7h đến đây rồi!
- Anh Duy bắt đi sớm, em vẫn còn buồn ngủ, chưa kịp ăn sáng!
-Đến sớm không Hân lại đóng cửa không cho tụi mình vào, anh biết lắm mà!!
Tôi chỉ biết khóc trong âm thầm, không thể nào tin được, Duy chết tiệt, dám
làm hỏng kế hoạch của tôi
- Thôi, vào nhà hết đi!
Anh Bảo mở rộng cửa, hoan nghênh cả lũ nối đuôi nhau xông vào
Hoàng hết ngó đông ngó tây, trầm trồ khen ngợi, rồi vừa thấy bóng con Ki của
nhà tôi chạy ngay lên ghế lánh nạn
- Bình thường lại cho chị nhờ!
Tôi kéo Hoàng xuống, nhưng Hoàng vẫn ôm khư khư chân ghế
- KHông, em sợ chó, chị đuổi nó ra ngoài ngay đi!!!
- Ki đâu có cắn người, tiêm phòng rồi, an tâm!
Nhưng vì chú Ki nhà tôi quá đỗi…thông minh, biết được ai sợ mình, ai không,
nên nó cứ chậm rãi ngoe nguẩy cái đuôi ngắn ngủn, chầm chậm đi lai gần…Hải.
giống nhau đến mức chó cũng…nhận nhầm ^^
Hải lừ mắt nhìn Ki, lạnh lùng đá bay
Ki ra ngoài cửa
- biến ngay!
- Làm cái gì thế hả???
Tôi hét lớn, xông tới bế Ki lên vuốt ve
- Chó nhà tôi, sao cậu dám hành hung?
- Tôi ghét chó!
- Ghét cũng Kệ!!!
- Tao ôm với Hân!
Tôi chìa con chó ra cho Chi ngắm nghía, nhưng Chi chưa kịp đỡ em chó tôi đã
buông tay, thế là Ki yêu dấu được bữa bay tự do, chân chới với, sau đó tiếp đất
nhẹ nhàng, à không phải đất, mà là…….
- AAAAAAAAAAAAA
Hoàng hét lớn, làm Ki giật mình, nhảy ngay xuống, chạy vội núp sang…chân
Duy
- Này!!! Ki tè dầm rồi, thải vào chân tôi, HÂN!!!!!!!!!
- CHị đưa nó ra ngoài…Ngay. hoặc nó,hoặc em, chị chọn đi!!!!!!!
- Hải! Em đưa Ki ra ngoài giải quyết đi, chị tìm giẻ!
- Không, chị nói anh Duy đi, có chết em cũng khộng đụng đến!
- Anh mày đang ướt cả đôi tất mới mua đây này! Mang ra!
- KHông!!!!
Ồn ào, náo loạn, ầm ĩ. Tôi ôm đầu, phải chịu cảnh này mấy ngày, tôi còn sống
nổi không huhu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT