Ơtec đứng chờ Lân ở giảng đường hai tầng. Cô đứng ngay dưới ban công trong giảng đường mờ tối, hoàn toàn không cảm thấy có nguy hiểm gì. Giảng đường đã cũ, ít khi sử dụng, chỉ có Lân và cô, vài người sẽ truyết trình trong hội nghị khoa học sinh viên Y khoa là đến đây để dượt trước.

Cửa mở, người bước vào không phải Lân.

“Cẩn thận!” Tín chỉ kịp la lên một tiếng cảnh báo, lao đến bên cạnh cô. Ơtec không hiểu chuyện gi đang xảy ra. Trước khi cô kịp định thần thì vòng tay của Tín đã ôm lấy eo cô, kéo cô sang một bên.

Choang.

Ơtec cứng người vì kinh ngạc. Chậu hoa xương rồng rơi từ ban công giảng đường xuống ngay vị trí cô đứng cách đó một giây. Cô quay sang nhìn Tín.

Gương mặt họ khá gần nhau nhưng Ơtec quá kinh hoàng để nhận ra điều đó. Cô sợ đến mức muốn ngất luôn trên tay anh ta.

“Cảm ơn...” Cô gái nói nhỏ, mặt không còn chút thần khí. Tín vẫn không buông cô ra, e rằng cô sẽ ngã ngay vì chẳng thể đứng vững. Một chậu cây trên ban công giảng đường cũ rích này ư? Rõ ràng không phải là chuyện bình thường.

“Không có gì.” Tín khó nhọc đáp trả. Không có gì ư, người con gái anh yêu vừa hụt chết ngay trong gang tấc. Phải, anh mở cửa bước vào, và nhìn thấy cô đang ở đó, chậu cây chết tiệt đó sắp rơi xuống và...

Và cô ở trong vòng tay anh. Gương mặt Bì Bì bỗng đỏ ửng lên, như thể vừa ý thức khoảng cách giữa họ quá gần. Nhưng trước khi cô kịp có phản ứng, anh đã tháy môi mình tìm đến môi cô.

Bì Bì đang ở trong tay anh, trong thực tại, trong vài giây anh những tưởng cô sẽ chết, nhưng cô đang ở đây. Vẫn thở, vẫn nói chuyện với anh bằng gương mặt đó. Thế là anh hôn cô. Ngay khi chạm vào môi cô, Tín đã biết mình là thằng chó chết, như xưa nay anh vẫn luôn khốn nạn khi mơ tưởng đến bạn gái của bạn mình. Nhưng giờ anh còn tệ hại hơn thế, anh đáng bị đày xuống địa ngục bởi anh không thể kiểm soát mình. Lý trí anh đê mê trong mùi hương của cô, cảm giác mùi vị cô ngay trên đầu môi. Một nụ hôn nóng bỏng.

Ơtec quá kinh hãi, một lần nữa sau vài giây ngắn ngủi, để kịp phản ứng. Trong một tích tắc cô nhận thấy vòng tay Tín quanh eo mình siết chặt trong khi phải lỏng ra, tích tắc thứ hai cô thấy môi anh đã ở trên môi cô, một cách nồng nhiệt. Thành thực mà nói, cô khiếp đảm. Cánh cửa mở ra. Ơtec biết người vừa xuất hiện. Lân. Nhìn thấy Tín đang hôn cô.

Thực tế, trông giống như họ đang hôn nhau. Gương mặt Lân cứng lại trong một tia nhìn băng giá. Tín quá... say mê để nhận thấy người vừa bước vào. Ơtec ngả người ra sau để tránh nụ hôn của anh. Điều đó chỉ khiến cho cô trông có chỉ khiến cho cô trông có vẻ dâng hiến hơn.

“Cô ấy không có ở đây.” Lân nói lớn qua vai. Giọng anh không có chút cảm xúc. Tín buông Ơtec Bì ra ngay tức khắc, nhìn Lân, nhưng bạn anh không nhìn anh. Ơtec loạng choạng, cô nhìn Lân van xin.

Nhưng anh đã không nhìn cô nữa. Anh khép cánh cửa giảng đường và quay đi. Ơtec nghe giọng anh nói với ai đó ngoài hành lang. “Có lẽ cô ấy đã về trước.” Anh cười khàn mà nói vậy.

Cô sụp xuống. Tiếng bước chân người đi xa dần. “Anh xin lỗi, Bì Bì. Mình xin lỗi. Mình sẽ giải thích với cậu ấy. Phải! Giải thích! Ngay bây giờ.” Tín hoảng hốt nói với cô. Anh lao ra khỏi giảng đường. Chỉ còn mình Ơtec trong giảng đường tắt nắng.

Thông điệp của anh rất rõ ràng, ai đó đang ở ngoài hành lang với anh, và Lân không muốn họ bị bắt gặp trong tư thế đó. Anh không muốn nhìn cô nữa. Tín không hề tìm thấy Lân.

Bất kỳ ai nhìn thấy mặt Lân bây giờ sẽ không nhận ra anh. Người ta sẽ nói là thằng điên này đang ôm một quả bom.

Trên đời này, Phạm Quốc Lân căm thù ai phản bội anh. Không, anh ghét nhất là bị mất mặt, bị coi thường. Cuối cùng anh phải thừa nhận, anh là con người cực kỳ sĩ diện. Anh không thể chịu đựng người ta làm tổn thương lòng tin của anh, lòng tự trọng của anh, làm anh mất mặt.

Đầu tiên là Lan. Bây giờ là Ơtec. Ơtec. Ơtec, Ơtec!!! Làm sao cô có thể làm như vậy với anh? Sao lại là cô?

Con quái thú trong anh cuộn mình thành lửa hận. Ngọn lửa trong anh bừng bừng kêu gào phá huỷ. Lân nhìn thấy chiếc xe của Tín. Gã chó tha!

Từ ngày quen Ơtec, không biết bao nhiêu nhân cách tốt đẹp trong anh đã bị phá huỷ, đổ nhào. Cô biến anh thành kẻ mất khả năng kiểm soát chính bản thân mình. Ơtec đáng nguyền rủa.

Thằng Hoàng Trung Tín đáng băm vằm.

May mắn cho Tín đã không tìm thấy Lân. Anh ta sẽ bị vặn cổ và quăng phứt xuống sông trước khi kịp thốt lên một từ cảm thán.

Kẻ trọng tình bạn, kẻ có trách nhiệm, kẻ biết suy nghĩ, kẻ biết tự kiềm chế... trong Lân cùng lúc đi tong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play