Sinh vật đãng trí nhất trên đời là đàn ông.

Khi Lân mở mắt, căn hộ đã ngập trong ánh nắng gay gắt của lúc gần trưa, anh gần như không nhấc mình dậy nổi. Đầu anh đau như búa bổ. Quỷ sứ nhà nó, nhưng anh có cảm giác vừa trải qua một cơn sốt. Khó nhọc nhấc mình dậy, Lân phát hiện ra có điều gì đó kì lạ. Một cái khăn trượt qua đầu anh, rơi xuống gối. Anh nhìn sang bên. Có một chậu nước, đá trong chậu vẫn còn chưa tan hết chứng tỏ ai đó chăm sóc cho anh cũng chỉ mới rời đi trong chốc lát. Tấm chăn đắp trượt xuống, anh vẫn măcj bộ đồ hôm qua, bộ đồ đi dự lễ cưới… có chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với cái áo sơ mi tốt nhất của anh, không còn một cái nút áo nào… Lân nhìn vào lòng bàn tay, anh vẫn còn nắm chặt một vật từ tối hôm qua.

Một chiếc khăn lụa màu kem. Một chiếc khăn của phụ nữ. Bị xé rách!

Một kí ức mờ ảo trôi qua đầu Lân. Anh lắc đầu, choáng váng, vẫn không có gì rõ ràng hơn.

Chết tiệt, anh đã làm gì?

Một tiếng động làm Lân phân tâm.

Trong bếp, phải không nhỉ?

Lê chân đến cửa bếp, Lân dừng lại. Một cô gái đang đứng ở đó.

Cô gái nghe thấy tiếng thở của Lân, quay đầu nhìn lại.

Cô có đôi mắt to, đen tròn, nhìn anh ngạc nhiên, mừng vui rồi lại đến … sợ hãi?

Đột nhột, kí ức đêm qua quay lại với Lân, rõ ràng, trọn vẹn. Hoặc anh mong là nó trọn vẹn, bởi vì nó kết thúc ở chỗ anh gục xuống và chưa… Chưa, phải không? Hay là đã có gì đó xảy ra mà anh không nhớ ra, bởi vì… cô ta đang mặc áo sơ mi của anh. Cô gái có vóc người mảnh dẻ, như bơi trong chiếc sơ mi lụa màu đen của anh. Trên làn da đó, ở phần cổ lộ ra, có những vết đỏ nổi bật, tố cáo sự thô bạo của… anh. Mái tóc đen như suối chảy trên vai cô.

“Lân!” Cô ấy thảng thốt nói. Cô đang cầm trên tay một cái nắp nồi, đoán chừng là của cái đang bốc hơi trên bếp. Dạ dày Lân sôi lên không chút lịch lãm khi khứu giác anh vừa bắt sóng được mùi của nồi cháo thơm phức. “… Chào buổi sáng”.

“Chào buổi sáng”. Anh đáp trả bằng giọng khản đặc lại. Anh đã nhận ra cô gái này, bạn cùng lớp của anh. Cô ấy cũng xuất hiện ở buổi tiệc. Hẳn cô đã đưa ah về và chăm sóc anh đêm qua. Cái đêm khốn nạn. Hy vọng chỉ có chừng ấy sự kiện thôi.

Bắt gặp ánh mắt anh chiếu trên chiếc áo trên người mình, thực tế anh đang nhìn những vết đỏ trên cổ cô, cô gái vội nói, cực kì lúng túng.

“Áo của tôi… bị ướt”. Cô giải thích.

Bị ướt ư? Thật tử tế nhưng anh tin rằng chính anh đã xé rách nó.

“Chuyện tối qua…”.

“Anh bị ốm…” cô gái vội ngắt lời anh, mặt đỏ ửng như mặt trời vậy. “Tôi có nấu cháo…”.

Nói rồi, chỉ nồi cháo trên bếp, cô ta tắt lửa, quay sang loay hoay cho cháo vào tô, đặt trước mặt anh với một tốc độ chóng vánh đến độ anh nghĩ cô đã hô biến ra.

“Anh ăn đi rồi uống thuốc”. Cô bác sĩ tương lai nói. Chết tiệt, tên cô ta là gì? Hình như anh từng biết. “Tôi đi thay đồ”.

Cô gái biến mất. Biến về phía phòng vệ sinh, thực tế là vậy. Nhưng cô đi quá nhanh trước khi anh kịp nói một lời, đến độ anh nghĩ đến khả năng cô độn thổ.

Có thể lắm chứ, nếu cô đã hô biến ra tô cháo…

Đầu óc anh bị gì vậy trời!

Ơtec thở gấp trong phòng vệ sinh. Một thực tế buồn cười là anh ta có thể nhớ ra tên cô trong tình trạng say rượu, nhưng lại có vẻ không biết cô khi đã tỉnh! Ơtec vội vã chỉnh trang lại bề ngoài của mình. Cô đã trải tóc và rửa sơ người đêm qua khi anh hạ sốt, nhưng cô đã mượn tạm cái sơ mi cô tìm thấy đầu tiên trong tủ. Cô không dám lục lọi đồ đạc trong nhà, thực vậy. Bây giờ cô cởi cái sơ mi sạch sẽ đó ra, ngại ngùng bỏ vào thngf giặt. Cô mặc lại cái áo sơ mi của chính mình, đã bị anh “thiết kế” lại. Dùng cái kẹp tóc để giữ chỗ rách tệ hại nhất bên hông, cô khoác cái áo vest màu anh đào của mình vào, cài hết các nút áo. Dẫu vậy phần cổ thì vẫn hở hang và những vết đỏ thì càng tồi tệ. Cái khăn lụa Ý của cô đã bị rơi đâu đó, có lẽ đã bị anh xé rách. Ơtec suy nghĩ một lát rồi quyết định xõa tóc, dùng mái tóc vừa dài vừa dày của mình che đi phần cổ và trên ngực.

Sau khi xong xuôi, Ơtec giật mình nghĩ đến việc ra ngoài và gặp Lân. Mặt cô đang đỏ ửng một cách tệ hại. Ký ức đêm qua vẫn còn đạm trong tâm trí cô. Thực ra cô sẽ không bao giờ quên được, nhưng cô không thể đối mặt với anh ngay lúc này, khi anh đã quên béng tên cô…

Nguyễn Dương Hồng Bì. Tên cô gái. Lân cuối cùng cũng đã nhớ ra. Cô ấy là bạn cùng lớp với anh. Một cái tên kì cục.

Lân đã ăn sạch phần cháo trong tô và nhòm ngó đến cả phần còn lại trong nồi. Nhưng anh chợt nhớ cô gái cũng chưa ăn gì từ… đêm qua. Thế là anh quyết định cái bụng của mình phải chấp nhận thực tế là anh không bao giờ dành phần của phụ nữ. Và dẫu ốm thì những gì anh làm với cô ấy đem qua là đã đủ tệ hại rồi.

Lân chờ.

Hai mươi phút. Phụ nữ luôn bắt người ta phải chờ.

Nửa tiếng. Cô gái này có lẽ là người đặc biệt rề rà trong đám người chậm chạp vẫn được gọi là nửa kia của thế giới.

Một tiếng? Lân gõ cửa phòng vệ sinh với suy nghĩ cô ấy đã ngất xỉu bên trong. Không có tiếng tả lời. Trong phòng vệ sinh của anh có cái gì có thể gây ra nguy hiểm không? Lân nghĩ.

Gõ cửa lần hai. Vẫn im lìm. Lân mở cửa.

Điều tệ hại nhất có thể xảy ra là: anh đã làm gì đó trong cơn say và cô ta đã tự tử bằng con dao lam của anh…

Phòng vệ sinh không khóa.

Bên trong trống không.

Nếu anh đã làm gì có lỗi đến mức đó thì cô ta có cần chăm sóc anh, đợi anh tỉnh rồi mới đi tự tử không? Lân nhìn qua cửa sổ. Nhưng căn hộ của anh

nằm ở tầng một cơ mà.

Dĩ nhien là ngoài cửa sổ không có gì hết.

Lân tìm thấy bên giường mình một mảnh giấy rằng cô đã đi và anh nên uống thuốc ngay. Bên cạnh có để mấy viên thuốc.

Và nước lọc.

Một cô gái quá chu đáo.

Cách giải thích duy nhất là cô ấy đã bỏ đi trong khi anh đang ăn trong bếp. Bằng cửa chính vì giày cô cũng biến mất.

Anh đã làm gì khiến cô ấy chạy như ma đuổi thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play