“Anh không sợ điều gì, chờ đợi ngàn năm cũng không, tìm em không thấy anh cũng có thể tìm đến cả đời, tìm đến khi cận kề cái chết. Anh chỉ sợ duy nhất một điều trên cuộc đời này, lỡ như người làm em hạnh phúc nhất không phải là anh...?”
5h chiều, một chiếc Audi R8 màu đen quặt lái về phía khách sạn Thắng Lợi. Hồ Tây chiều đã buông dần. Hương hoa sữa khắc khoải ùa tới. Khang hít một hơi thật sâu rồi chầm rãi thở ra. Bước về phía phòng được đặt trước, anh vừa kéo ghế ngồi xuống vừa cố gượng cười để giấu đi những phiền muộn đang xâm lấn trong lòng:
“ Sao hôm qua chú về không gọi anh ra đón. Dạo này đang nghèo, muốn làm taxi mà chẳng có ai thuê.”
Hoàng Sơn ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc :
“ Có phải anh lại nghèo tới mức chỉ có mỗi tiền? Vậy hôm nay anh trả bữa này. Em dạo này khủng hoảng tiền tệ nên phải bán xới về nước kiếm sống.”.
Minh Quân đang lật menu cũng ngẩng đầu lên góp vui:
“ Anh già còn nhiều cơ hội để trả. Bữa này mày phải chịu tổn thất nặng nề rồi. ”
Mỗi người một câu khiến hai chai Chivas nhanh chóng lắng xuống giọt cuối cùng, Khang lúc này thấy dạ dày ngẩm đau. Nhưng có là gì so với vết thương lòng mà anh đang khó khăn lắm để kìm lại. Anh nhấc ly rồi nhìn về phía Hoàng Sơn:
“ Ly cuối, anh cạn còn chú uống được bao nhiêu thì tuỳ, anh không ép”.
Không chờ phản ứng của Hoàng Sơn, anh đã dốc cạn ly rượu đầy. Cuống họng bị đốt cháy. Chát và nồng. “ Nói đi, lần này chú định về bao lâu?”
Hoàng Sơn vẫn chưa chạm môi, ly rượu cầm trên tay vẫn đang ánh lên màu hổ phách. Đôi mắt sắc quét ngang qua người Khang rồi mới trả lời:
“ Em về làm một số giấy tờ rồi đi ngay. Định nhờ anh giúp một tay. ”
Minh Quân đang gắp thức ăn bất ngờ dừng đũa và cười khích tướng Sơn:
“ Cái gì mà làm giấy tờ? Ông già nó bắt nó về lấy vợ đó anh.”
Khang khẽ nhăn mày: “ Phải không?”
Chậm rãi, Sơn đáp lời anh:
“Phải. Dạo này bố mẹ em có những hành động rất là đáng sợ. Cách đây không lâu mẹ em gọi điện hỏi rất nghiêm túc: Sao tao thấy mày bảo cái Thảo giới thiệu bạn nó cho mày mà vẫn chưa có ai à?
Đáng sợ nhất là bố em, tự dưng chiều nay hỏi mày chưa đi mua hoa à, em còn ngây thơ hỏi mua hoa làm gì thì bố bảo không mua hoa tặng bạn gái à làm em tí nữa ngất ra giữa nhà vì hơn hai mươi năm có mặt trên cõi đời này chưa bao giờ bố em mở miệng nói ra hai từ “ Bạn Gái”, lần này lại được cả hai cụ quan tâm khiến em hoang mang quá đỗi. Có thể tầm ba-bốn năm trước thì em còn tự nói với bản thân là do duyên số nhưng bây giờ thì có thể xác định chắc chắn là Ế con mẹ nó rồi.” Vừa nói Sơn vừa cất tiếng thở dài.
Quân được thể cười sằng sặc. Cao Khang chỉ nhếch môi, vẫn thâm trầm như điều đó chẳng có gì làm ngạc nhiên lắm. Hoàng Sơn nhún vai tỏ vẻ bất lực rồi tiếp tục buông lời:
“ Lần trước về quê ngoại ăn cưới đứa cháu họ, nhìn thấy chú rể sinh năm 92 mặt non choẹt nắm tay cô dâu mới lớp 11 em chẳng hiểu chúng nó sẽ lấy gì mà xây dựng hạnh phúc? Lúc đó mới bật cười nhận ra là hồi bé tầm lớp 9 mình đã có suy nghĩ rất người lớn như là: mình yêu cô gái này và sau này mình sẽ cưới cô ấy, mình sẽ làm tất cả những gì cho cô ấy hạnh phúc vậy mà giờ càng lớn càng cảm thấy mình trẻ con, sợ có trách nhiệm với một ai đó. Bản thân em còn chưa lo xong thì lấy gì để mang lại hạnh phúc cho người mình yêu?”
Công Thắng vốn ít lời lần này cũng không nén được ngạc nhiên, bị kéo vào câu chuyện. Anh lên tiếng hỏi:
“ Không phải cháu mày bị bác sĩ bảo cưới chứ? Tao thấy cách đó hiệu quả đấy. Thích em nào cứ làm cho em đó tăng cân là xong ấy mà.”
Minh Quân bên này nhếch nhác đáp lời:
“ Mày nghĩ dễ lắm à? Nó đần mặt ra cho mày thích làm gì thì làm chắc? Gái xinh thì nhiều nhưng xinh mà tử tế thì hiếm, đã hiếm lại càng không tới lượt mình.”
Cao Khang cảm thấy nghẹt thở bởi không khí quấn lấy xung quanh, mùi nước hoa, thuốc lá, hơi rượu phả ra. Anh đứng dậy bỏ mặc cuộc hội ngộ còn chưa dừng lại:
“ Các chú tiếp tục, anh có việc về trước.” Nói rồi, anh bỏ đi trước con mắt nhìn của mấy thằng em thân thiết.
Hoàng Sơn gọi với theo:
“ Thế anh không lấy quà của em à?” nhưng người đàn ông phía trước đã mất dấu nơi hành lang khách sạn. Cả bọn nhìn nhau câm lặng. Phá vỡ không khí đó vẫn là Quân:
“ Anh già hôm nay làm sao thế nhỉ? Chúng mày có thấy lạ không?”
“ Tao mà biết tao đã không mang họ Nguyễn.”
Hoàng Sơn nhìn về phía Công Thắng: “ Mày không mang họ Nguyễn thì mày mang họ gì ? ”
“ Nếu biết tao đã mang họ Trịnh rồi.”
Cảm giác bó tay trước câu trả lời của Thắng, Sơn nhún vai tỏ vẻ bất lực. Ba người còn lại bắt đầu tiếp tục chinh phục những chai Chivas mới. Họ cùng rôm rả tiếp tục câu chuyện, nào thời sự, làm ăn, chứng khoán, bất động sản.....bỏ quên mất một người đàn ông đã ra về trước đó.
................
Cùng lúc ấy, bãi đỗ xe có một chiếc Audi nằm yên trong câm lặng. Một người đàn ông gục đầu trước tay lái. Chẳng ai có thể mổ xẻ xem rốt cuộc trong não anh ta chứa những gì. Anh nhớ tới lời Hoàng Sơn vừa nói: trách nhiệm cho hạnh phúc? Hôn nhân sao? Không phải là anh chưa từng nghĩ tới.Anh cũng như bao người đàn ông khác trong xã hội này, anh cũng nghĩ về một mái ấm hàng ngày có vợ cận kề bên cạnh rồi vài năm sẽ có con. Bao năm độc thân đi tới đi lui anh cũng đã chán ngán vô cùng. Bạn bè bằng tuổi anh không ít người đã có những hẳn hai đứa nhóc. Cũng không ít người đã hợp tan, tan hợp, kết hôn rồi li hôn như là chuyện thường tình. Còn anh trong lúc này vẫn ngồi đây chẳng biết đi đâu vì sợ khi đối mặt với bốn bức tường câm trong căn hộ sẽ xiết chặt nỗi sợ hãi chìm sâu dưới đáy lòng.
Một Cao Khang mà cũng có ngày biết sợ sao? Sao lại không?Anh không sợ điều gì, chờ đợi ngàn năm cũng không, tìm Lam không thấy anh cũng có thể tìm đến cả đời, tìm đến khi cận kề cái chết. Anh chỉ sợ duy nhất một điều trên cuộc đời này, lỡ như người làm cô ấy hạnh phúc nhất không phải là anh...? Phải có bao nhiêu yêu thương thì người ta mới có thể đi qua hết tuyệt vọng này đến tuyệt vọng khác. Xét cho cùng, yêu và không yêu chỉ hơn nhau có một chữ cái. Vậy mà đã cố buông bỏ nhưng lại không thể cam lòng. Đã dằn lòng là hãy quên cô ấy đi, hãy quên tình cảm từng có trong lòng, rồi lại bắt đầu, rồi lại hạnh phúc. Nhưng vẫn không làm được. Ai đó đã từng nói rằng: “ Đau tự khắc sẽ buông”. Chẳng lẽ anh chưa đủ đau thương? Hay là nỗi đau càng hằn sâu thì đôi tay càng muốn níu? Đăng nhập tài khoản facebook của mình, anh lướt tay trên từng con chữ rồi để lại một status ngay tại trang cá nhân: “ Nắm một bàn tay cần gì? ”.
Biết bao người like, bao người comments nhưng chẳng ai hiểu . Đến bản thân anh cũng trở thành khờ dại trước câu hỏi đó. Cần gì? Cái anh cần chỉ là một sự khẳng định với bản thân về một lần thất bại. Đã không thể nắm tay cô ấy để bình thản đi giữa nhân gian vậy thì tốt nhất là vứt bỏ những tạp niệm còn tồn tại. Phải mất bao lâu sau thì anh mới dám yêu thêm lần nữa? Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Một người đàn ông mang trong mình một trái tim thương tổn. Một người đàn ông cần một bàn tay nguyện ý san sẻ yêu thương.
.................
Ngoài kia, bóng tối và lạnh lẽo tham lam xộc vào, mùa đông vẫn giày xéo tâm can Khang bằng hàng ngàn hình ảnh về Lam. Lam ở đâu đây rất gần. Nhưng anh hiểu rằng khoảng cách gần cũng là mãi mãi không tài nào với tới. Nếu Lam đã không để anh được nhìn cô ấy bằng mắt, thì anh sẽ nhìn cô ấy bằng cả trái tim. Cho đến một ngày....Gió vẫn xao xác thổi. Khang khởi động xe đi ngược hướng về nhà. Một chút hoảng loạn, một chút mơ hồ mà Khang không thể gọi thành tên. Dừng xe trước một quá cafe sách vốn đã thành thân thuộc ở nửa kia thành phố. Cho tới khi đầu lọc thuốc không còn đủ sức chống đỡ nổi tâm trạng, anh mới ra khỏi xe bước vào Salem coffee. Thấy anh đến, Hương đi về phía anh nở nụ cười rất khẽ:
“ Sao hôm nay Chuột lại ghé thăm nhà Voi thế này?”
Khang hờ hững nhìn Hương rồi bỏ lại một câu khiến cô vài giây chết đứng:
“ Sơn về rồi đấy, hai đứa định thế nào?”.
Nhanh chóng tìm lại trạng thái cân bằng, Hương vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện với Khang vừa tìm cho mình một câu trả lời thông minh nhất: “ Lẽ ra em phải hỏi anh câu đó mới đúng. Cớ sao anh lại hỏi em?”
“ Ô hay, chẳng liên quan. Rõ ràng là anh hỏi em cơ mà?”
“ Em và Sơn có chuyện để có thể “ định thế nào” hay sao? Giữa chúng em không phải là anh không biết. Cái em cần thì Sơn không có. Cái Sơn có em cũng không cần. Những chuyện phức tạp đã là quá thừa rồi, sao không đơn giản để sống có phải tốt hơn không. Nhưng nhìn anh thì có chuyện thật rồi. Ai lấy mất của anh cái gì à mà mặt anh hằm hằm sát khí doạ khách của em chưa đầy năm phút chạy hết rồi”
“ Không lẽ mặt anh đáng sợ thế sao? Sao đứa nào ngày trước miệng không ngớt khen mình đẹp trai? Hoá ra là bị lừa. Già rồi, bị trẻ con nó trèo lên đầu, khổ thế đấy.” Khang tỏ vẻ bất lực.
“ Đẹp trai không mài ra ăn được mà anh. Lần nào anh đến đây thì mười phần là hôm đó mặt anh được viết lên hai chữ Chán Đời. Haizz. Anh nói thử xem, anh còn cái gì chưa vừa lòng nữa?” Hương gằn từng từ một như càng xoáy sâu vào nội tâm Khang. Đúng vậy, anh còn cái gì chưa vừa lòng nữa?
“ À ha. Anh chỉ muốn tìm một nơi yên lặng để suy nghĩ vài việc. Đang định bao trọn cả quán tối nay nhưng mà em cứ muốn đuổi khách thì anh biết làm thế nào?” Vừa nói Khang vừa toan đứng dậy.
Hương vội vàng quơ tay về phía Khang “ Đừng đừng. Sao anh không nói trước. Để em đi pha cafe cho anh.”
Khang cười, “anh chỉ muốn lấy cái điện thoại ra khỏi túi thôi mà”.
.......
Khang nhấp môi từng ngụm cafe, gẩy vài miếng tiramisu cho vào miệng rồi nhìn Hương. “ Sao thế?”
Hương di chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính, vì sao lại ưu phiền? Hương trầm giọng: “ Em không biết có chuyện gì nhưng em hiểu là anh lại đang buồn. Em đọc ở face rồi. Nắm một bàn tay cần gì? Anh có thể hiểu được mà. Vấn đề là anh cố tình không hiểu đấy chứ.”
Sửng sốt, Khang ậm ừ vài tiếng rồi chăm chú quan sát cô gái đang ở trước mặt mình. Lần nào có tâm sự, anh cũng thường đến đây. Anh tìm về đây như tìm chốn che chở bình yên, bỏ rơi hết muộn phiền sau lưng ở lại. Có khi chỉ cần một ngụm cafe cũng đủ làm anh ấm lòng. Giọng nói Khang lạc đi: “ Theo em, nắm một bàn tay cần gì?”
Hương cười cười: “ Nếu có thể trả lời, em đã comment ở dưới rồi, cần gì anh phải hỏi nữa. Đâu phải câu hỏi nào cũng cần đến đáp án. Em nghĩ nếu một cô gái thông minh và thích hợp khi nghe câu hỏi ấy sẽ đáp lại anh bằng một câu hỏi khác kiểu như: Sao anh không thử nắm tay em?. Chỉ tiếc em không phải là người thích hợp không em cũng sẽ không ngần ngại trả lời anh như thế. Ai bảo anh giàu, nắm tay anh cũng đủ ăn cả đời rồi.”
Khang bật cười bó tay với kiểu suy luận của Hương. Nhưng có lẽ, Hương nói đúng. Không phải câu hỏi nào cũng cần đến câu trả lời. Cũng như việc, tình yêu vốn tự nhiên sinh ra không nên, không thể và ta không có quyền gượng ép. Nếu cứ yêu một người là sẽ được đáp lại thì cuộc đời làm gì còn thằng nào ngày ngày nhớ đến một bóng hình không thể ôm lấy như anh. Phải chăng thời điểm thích hợp gặp một người thích hợp thì tình yêu đó không gì tuyệt vời hơn thế. Còn thời điểm không thích hợp thì dẫu có gặp người thích hợp đến đâu cũng chỉ là một tình viển vông mà thôi. Mà điều đáng buồn, đó là Khang lại rơi vào trường hợp thứ hai.
.....................
Thọc sâu bàn tay vào túi áo lông ấm áp, Tiểu Nguyễn hít hà mùi irish đang được chưng cất dưới nhà. Trong ánh sáng vàng của ngọn đèn tường yếu ớt, cô thấy rõ hình ảnh của Khang thật buồn. Rảo bước xuống dưới, cô phá tan khoảng không gian chết lặng giữa hai bóng người cô đơn.
“ Anh Khang đến sao chị không gọi em dậy?”
Hương đưa mắt đầy yêu thương theo tiếng nói phát ra nơi cầu thang đang rơi xuống: “ Chị sợ em mệt nên để em ngủ thêm lát nữa.”
Đưa mắt nhìn về phía cô gái trẻ đang đi tới, Khang cất tiếng:
“Sao thế, lâu ngày không gặp nhớ anh tới phát cuồng rồi à?”
Tiểu Nguyễn đưa tay ôm lấy Hương và gục đầu cuộn mình sát vào chị để tìm hơi ấm. Cô ngước nhìn Khang dò xét mọi sự đổi thay trên gương mặt anh rồi cất tiếng thở dài:
“ Đàn ông như một cuốn sách, có cuốn hay, có cuốn dở, có cuốn ở giữa các trang được kẹp tiền....còn anh thì. Haizzz”
Khang mỉm cười chờ đợi đáp án rơi trúng đầu mình: “ Vậy hẳn anh phải là cuốn sách ở giữa các trang được kẹp tiền rồi?”
Tiểu Nguyễn lắc đầu, vòng tay càng xiết chặt Hương rồi chậm rãi phán quyết: “ Anh biết không, anh chẳng khác nào một cuốn sách mà người xem chỉ có thể sờ tới trang bìa. Hãy mở lòng mình ra để thấy cuộc đời tươi đẹp. Không thấy cũng chẳng sao nhưng em chán cái cảnh nhìn anh thiểu não và cô đơn lắm rồi. Cái cũ không đi thì sao cái mới tới. Người đổi thay đâu phải người có tội. Can cớ gì mà nghĩ nhớ hay quên? Hãy để mọi chuyện mặc sức tự nhiên không phải tốt hơn sao?”.
Chẳng đợi phản ứng của Khang, cô đứng dậy xoa bụng và kêu đói, rồi mặc kệ hai người già đàm đạo chuyện đời. Cô phải đi giải quyết một
bữa no trước đã. Còn lại Hương và Khang và những khoảng trống không tên. Hương có biết bao điều muốn nói với anh nhưng cô lại thôi vì cô sợ, dù Cao Khang mà cô biết có mạnh mẽ và bao nhiêu lạnh lùng thì sâu thẳm nơi trái tim yếu mềm cũng là bấy nhiêu thương tổn.
............
Sau khi chào tạm biệt hai chị em Hương, Khang lái xe thẳng về nhà. Bức tường kí ức được anh dày công xây lên đang bong ra từng mảng, vỡ vụn trong đêm lạnh. Khang về tới nhà khi đêm đã khuya, hơi thở của anh thoảng hương cafe đăng đắng. Không gian xung quanh bỗng đặc quánh lại tới nghẹt thở. Khang chầm chậm mở cửa phòng ngủ. Anh nhớ về những gì Tiểu Nguyễn nói trước đó: Cuộc đời tươi đẹp, cái cũ không đi sao cái mới tới? Chưa bao giờ anh thấy hạnh phúc mỏng manh như lúc này. Anh đang cố gom nhặt toàn bộ ảnh và những món đồ chơi của Lam còn tồn tại, cả những tạp chí và sách của cô mà một thời anh tham lam luyến giữ. Anh đã từng nghĩ sẽ đợi cô về. Nhưng có lẽ cô sẽ không bao giờ về, hoặc là anh đã không thể chờ đợi thêm được nữa.
5h sáng.
Trong suốt ba tháng qua, đây là lần đầu tiên anh có thể dậy sớm đến vậy. Anh mang theo hai túi đồ của Lam được thu dọn đêm qua đặt vào cốp xe, tắt điện thoại. Anh cần khoảng không gian yên lặng, ít nhất trong hai ngày cuối tuần. Anh chạy xe rời khỏi thành phố ngược về hướng bắc. Anh sẽ để những gì thuộc về Lam mãi mãi ở nơi đó. Chỉ có như vậy anh mới không tự làm tổn thương mình.
..........
Một ngày nắng của mùa đông ba năm về trước anh đã từng đến đó cùng Lam, chứ không phải một mình như lúc này. Anh vẫn nhớ sáng hôm đó cũng là thứ bẩy, bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại khi trời vừa hửng nắng:
“Buổi sáng hôm ấy thấy em chợt khóc
Rồi vội vàng lau thật nhanh nước mắt
Vẫn biết ta đã sai khi gặp nhau
Vì em đã có người yêu
Goodbye I’m fine xin đừng bận tâm
Đừng buồn vì những gì ta đã có
Anh biết sẽ vẫn quan tâm nhiều lắm
Dù anh chẳng là ai...”
Khang bới tung đống lộn xộn trên giường tìm điện thoại, “ Alo, mày bị đuổi ra khỏi nhà à mà gọi tao vào giờ này?”
Quân đang tràn đầy hứng khởi trước ngày đông hửng nắng “ Anh Khang, dậy đi. Bọn em đang ở Đại Lải rồi. Trên này, tuyệt lắm. Nằm nhà ngủ thì quá phí.”
Khang vẫn đang ngái ngủ:
“ Thôi, các chú chơi vui vẻ, anh ngủ tiếp.”
“ Đừng, đừng mà anh. Thực ra còn một chuyện nữa. Bọn em không có đứa nào mang chìa khoá biệt thự theo. Anh nhớ khi đi thì cầm lên nhá. Mang luôn cả sạc máy ảnh theo cho em. Thế nhá, sóng kém em cúp đây ”.
Chết tiệt. Kế hoạch nướng ngày cuối tuần của Khang nghiễm nhiên tan thành mây khói. Uể oải rời khỏi giường, sắp vài bộ quần áo, máy ảnh, thuốc dị ứng, cảm thấy vẫn còn thiếu cái gì đó mà anh không thể nhớ ra nổi. Đã lâu rồi anh không lên Đại Lải. Đi cùng nhóm sớm muộn anh cũng trong bộ dạng nhếch nhác xách đồ cho bọn trẻ. Mấy thằng em đều tớn lên vì gái. Bất lực trước tình trạng độc thân. Có tin nhắn vừa đến. Là tin nhắn của Lam. Weo, sao anh không nghĩ ra cô ấy lúc này nhỉ? Sau lần gặp tại Highlands đó, anh vẫn giữ liên lạc với cô, thỉnh thoảng cùng dùng bữa, cảm thấy nói chuyện cũng rất hợp. Cuộc sống của cô có vẻ khá đơn giản và buồn tẻ. Cô nói, gia đình cô đều di cư sang Úc. Chỉ còn mình cô ở lại bên này do hợp đồng với ngân hàng chưa kết thúc. Khang nhấc máy gọi
“ Xin chào người đẹp”
“ Hi. Chào Khang mĩ nhân. Anh nhận được tiền em gửi rồi chứ ạ?”
“ Chết thật, anh vẫn chưa nhận được. Hay là em cứ lấy thân báo đáp cho anh đi. Anh đã bảo rồi mà, anh nghèo tới mức chỉ còn có mỗi tiền.”
“ Sao lại thế nhỉ? Em đã kiểm tra là gửi thành công rồi mà. Anh thử ra kiểm tra giúp em đi. Không em mặc kệ đấy.”
“ Rồi rồi, anh sẽ kiểm tra. Nhưng trước mắt, em chuẩn bị đồ nhanh nhé. Đơn giản thôi, anh đưa em tới một nơi. Chiều mai về. Ok?”
“ Anh đang tham gia đường dây buôn người xuyên quốc gia à?”
“ Buôn người thì chưa, nhưng buôn heo thì sắp. Không đùa với em nữa. Cuối tuần ở nhà một mình làm gì. Anh đưa em đi chụp ảnh ở Đại Lải. Đảm bảo an toàn tuyệt đối. Em mang đồ dùng cho hai ngày, chiều mai về thành phố. Không làm em thất vọng. Nếu không yên tâm thì em cứ gọi điện cho bạn bè bảo họ nếu không thấy em cứ đến cơ quan anh tìm người.”
“ Uầy. Em không sợ gặp phải Sở Khanh nhưng em sợ gặp phải Mã Giám Sinh lắm. Vậy được. Dù sao cũng đang chán. Anh có tiện đường qua Tây Hồ đón em chứ?”
“ Uhm. Không tiện lắm. Hay là em bắt taxi ra chân cầu Thăng Long đợi anh nhé. Anh sẽ đón em ở đó. Ok? ”
“ Ok. Lát gặp lại.”
“ Lát gặp lại.”
Hai người họ tới Đại Lải cũng là lúc trưa. Mặt Khang méo xệch đi vì đói, lại còn phải chạy xen đường dài chưa kể đến là tiếp chuyện người đẹp. Nếu đưa anh đi chụp các lớp lúc này hẳn bác sĩ sẽ kết luận: anh bị căng cơ hàm. Rất lâu rồi anh mới cười nhiều đến thế. Lam đã mang đến một sức sống mới cho thế giới vốn băng lạnh trong anh. Lúc trong xe vì Lam ngồi ghế sau nên anh không thấy được hết chân dung mĩ nhân đi cùng. Lúc này anh mới nhìn kỹ cô ấy vận đồ giống như anh. Một cây Adidas trắng. Người ta sẽ nghĩ họ vận đồ đôi đi nghỉ cuối tuần mất. Mà sự thật đúng là họ đang đi nghỉ cùng nhau, nhưng Lam thì được nghỉ còn Khang thì được mệt.
Sự xuất hiện của họ khiến người đối diện tròn mắt sửng sốt. Vốn tưởng là ông già nhếch nhác đi một mình, Quân không nghĩ bên cạnh Khang còn có theo cả bông hoa đang nở rộ. Quân nhìn Khang cười cười tỏ vẻ ta đây biết rồi nhá, đón chiếc chìa khoá căn biệt thự ở lưng chừng núi rồi vội vàng mở ra.
Khang cùng ba người anh em nữa góp tiền mua chung mảnh đất này cách đây vài năm trước. Lúc đó, đất vốn dĩ còn rất rẻ, họ đầu tư một khoản xây dựng căn biệt thự này để thỉnh thoảng đến nghỉ cuối tuần. Lam ngại ngùng cười chào hỏi mọi người rồi quan sát và không khỏi đánh giá căn biệt thự của Khang : “ Trông anh thế mà cũng biết hưởng thụ đấy chứ? ”
Khang sắp lả ra vì đói nhưng vẫn lấy hơi trả lời người đẹp: “ Anh còn nhiều điều mà em chưa biết. Muốn biết cứ tìm hiểu dần dần.”
Họ dùng bữa đơn giản sau đó ai về phòng người nấy. Bọn trẻ thì cùng nhau nhập hội vào rừng chụp ảnh. Khang vẫn mệt nên đánh một giấc. Lam vẫn ngại nên không nhập hội với các bạn của Khang mà cô sau khi ngủ trưa đã tự cầm máy của mình đi săn những khoảnh khắc sơn cước hùng vĩ. Lúc Khang tỉnh dậy cũng là xế chiều, chỉ thấy âm thanh như loạn thời tiền sử ở dưới nhà. Anh xuống dưới uống nước. Quân thấy Khang liền trêu:
“ Em thấy chị dâu có nhiều khả năng bị tộc bắt cũng nên. Thế mà anh vẫn cứ ngủ ngon lành được. Lạ thật.”
Lúc này Khang mới nhớ là anh không hề có một mình. Chết tiệt. Vốn dĩ những cuộc chơi nhóm như thế này, anh đều chẳng bao giờ phải vướng bận gì hết. Anh ngủ tới mức mụ đầu đi, mụ quên cả Lam. Anh lên phòng thay đồ và vơ vội ví tiền cùng điện thoại, nhanh chóng kết nối cuộc gọi:
“ Lam àh, em đang ở đâu đó? Anh ra đón em? Ở đây không phải an toàn như em tưởng đâu...”
Lam vẫn đang ở chợ. Cô không hứng thú lắm với mấy mặt hàng thủ công. Cô cũng từng đi những nơi tương tự thế này rất nhiều lần. Nhưng chủ yếu là đi Sapa hoặc Điện Biên. Nơi này, vẫn không khác đồng bằng là mấy. Chỉ là, cô thích len lỏi vào đám đông, có như vậy cô mới không thấy mình cô đơn nữa. Điện thoại của Khang gọi tới. Cô nghe thấy giọng anh có vẻ đang lo. Ít nhất thì cô cũng đâu phải là đứa trẻ lên ba nữa. Nhưng cảm giác có một ai đó quan tâm, nói thế nào nhỉ? Cảm thấy vui vui. Lam khẽ nở nụ cười. Từ xa, Khang đã thấy cô. Dường như bất kì ở nơi chốn nào thì Thiên Lam cũng luôn luôn nổi bật. Chẳng khó khăn gì để anh nhận ra cô.
“ Lam. Đây này”
Lam sải bước về phía Khang. Anh nhìn cô trìu mến:
“ Em chụp được nhiều chứ? Ở chợ thì có cái gì hay đâu. Ngày mai anh dẫn em vào rừng. Dạo này người ta đổ xô lên đây chụp ảnh cưới nên khu đó được cải tạo rất đẹp.” Họ vừa đi về phía biệt thự , vừa nói cười. Ước gì những giây phút đó là mãi mãi.
........
Sáng hôm sau, Khang đưa Lam đi chụp ảnh như đã hứa. Họ tách riêng khỏi nhóm. Bọn Quân biết ý nên cũng chẳng làm phiền anh. Đã rất lâu rồi, họ không thấy Khang vui như vậy. Có lẽ từ khi chia tay Vân. Ngày đó, họ chỉ thấy Khang và Vân bên nhau như một cặp trời sinh. Cứ tưởng tình cảm mấy năm từ thời đi học sẽ keo sơn bền chặt. Nhưng sự can thiệp của gia đình Khang đã phá hỏng tất cả. Vân vì học nhạc viện nên đã chuyển vào Sài Gòn phát triển sự nghiệp. Còn Khang luôn áy náy trong lòng về chuyện cũ. Anh luôn cảm thấy mình nợ Vân rất nhiều. Món nợ ân tình trả khi nào mới hết? Mấy năm nay, anh không hề đến với một ai. Sau đó vì giận mẹ mà anh đã ra ở riêng. Có lẽ lần này, mặt trời lại chiếu sáng nhân gian. Hy vọng chuyện tình cảm của Khang và Lam sẽ cập bến bờ hạnh phúc. Chỉ là ngay đến họ cũng không nghĩ sẽ có một ngày Lam lại bỏ Khang mà đi.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT