Nguyên đứng chôn chân tại cửa sân bay, từng đoàn người cứ thế đi qua cô lặng lẽ. Cô cố gọi vào số máy của Khang nhưng đều là không liên lạc được. Đã hơn một tiếng đồng hồ kể từ lúc chuyến bay kết thúc, cô đành vẫy taxi và về nhà. Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên nhưng đáp lại Nguyên vẫn là sự im lặng, không người ra mở! Cô tiếp tục kiên nhẫn gọi cho mẹ mình:
“ Mẹ à. Bố mẹ đi đâu mà con bấm chuông mãi không được thế?”
Giọng mẹ cô nghẹn ngào:
“ Nguyên à. Con phải thật bình tĩnh nghe không. Giờ con đến Việt Đức ngay đi. Thằng Khang có chuyện rồi.”
Tai cô ù đi, cánh tay buông thõng xuống, chiếc điện thoại mặc sức lăn ra còn cô như một người mất hồn. Mẹ cô ở bên kia đầu dây không thấy con gái nói gì không ngừng hoảng hốt. Bà vội lao về nhà ngay lập tức. Xót xa khi một người mẹ ngoài 50 tuổi thấy con gái mình đang ngồi bất động trước thềm cổng. Khuôn mặt Nguyên trắng bệch, cả người đờ đẫn. Cô để mặc mẹ mình đưa vào nhà, bà cẩn thận đút cho cô từng thìa nước gừng nấu lẫn đường đỏ. Dần hồi phục sắc thái, lúc này cô mới có thể lí nhí cất lời:
“ Con phải vào với anh ấy. Mẹ đưa con đi được chứ? Anh ấy sẽ không chết phải không mẹ?”
Khuôn mặt mẹ cô chứa đầy tuyệt vọng. Bà im lặng và khoác chiếc áo lông dày cho con gái rồi dẫn Nguyên cùng tới viện.
..............................
Hành lang bệnh viện là cả một màu trắng ớn lạnh, bức tường bệnh viện đổ bóng dài in rõ từng con người đang ngồi đó. Bà Vi thấy Nguyên đến vội chạy tới ôm cô vào lòng. Từng giọt nước mắt Nguyên lặng lẽ rơi xuống, mím chặt môi, cô khẽ cất tiếng gọi:
“ Mẹ. Là tại con....”
Bà Vi xiết chặt vòng tay, giọng nói bị tắc nghẹt nơi cuống họng. Khàn khàn, bà nói:
“ Ngoan nào. Sẽ không sao cả, con đừng lo. Thằng Khang mạng lớn sẽ không có chuyện gì hết. Con không có lỗi gì, giờ con phải bình tĩnh, vì tất cả mọi người, vì cả cháu nội của mẹ nữa. Nghe chưa?”
Nguyên lấy tay quẹt ngang những hàng nước mắt lặng lẽ đang rơi, cô ra sức gật đầu và im lặng. Bà Vi dẫn cô ngồi xuống, đôi bàn tay bà vẫn nắm chặt tay con dâu như đó là điểm tựa duy nhất lúc này của bà. Con trai của bà có thể sẽ không thể qua khỏi, gần như quị ngã nhưng vẫn phải gắng gượng. Dù một niềm tin le lói thì bà vẫn tin....!!!
........................
Lam vừa trở về sau chuyến đi đầy nước mắt và mỏi mệt từ Hạ Long về Hà Nội. Cô quen Sơn cách đây nhiều năm rồi, đó là một chàng trai lạc quan , thông minh và có đôi phần khôn khéo. Chỉ không nghĩ rằng có một ngày Sơn lại lựa chọn tự vẫn để kết thúc cuộc đời mình. Nguyên nhân vì sao thì đến bây giờ không ai biết. Người ta tìm thấy cậu ấy trong căn hộ bỏ trống nhiều năm trên tầng 15 ở Retco. Nỗi đau xé lòng ấy biết đến bao giờ mới nguôi ngoai với từng người trong gia đình cậu ấy? Lắng nghe những giọt nước mắt đau thương, chứng kiến cảnh người mẹ mất con, đứa em gái mất anh, ngay cả người cha điềm tĩnh ngày thường cũng không thể đối diện với sự thật quá tàn nhẫn này. Theo tâm nguyện của Sơn để lại, gia đình đã đưa cậu ấy về An Lạc Viên. Không nghĩ rằng, một người đàn ông đến lúc chết vẫn còn nặng lòng đến thế. Nếu không vì sao ngay cả khi chết Hoàng Sơn vẫn muốn về gần biển? Cách một bờ đại dương có thể nghe thấy nỗi lòng của người con gái mình từng yêu thương rõ hơn sao? Hay chỉ là tiếng sóng sẽ làm dịu đi những nỗi đau khi còn sống mà cậu ấy từng gánh chịu?
Gượng ép mình trở dậy sau những mệt mỏi của ba ngày qua, Lam tới viện. Đã là ngày thứ 6 kể từ Khang ở đây, cô chưa gặp anh lần nào và anh thì vẫn hôn mê chưa tỉnh lại. Nắm chặt tay Nguyên, Lam nhìn cô đầy cảm thông rồi Lam khẽ nói:
“ Ngày mai chị về bên kia. Hôm nay chị tới đây để từ biệt anh ấy. Em có thể cho phép chị gặp riêng anh ấy được chứ?”
Nguyên gượng cười và gật đầu. Cô đã quá mệt mỏi, ăn không nổi mà giấc ngủ thì luôn chập chờn. Cô sợ mất anh. Nỗi sợ ấy chưa bao giờ lớn như lúc này. Khi một người thân của bạn ra đi, bạn đã bao giờ tự hỏi điều gì khiến bạn ân hận nhất chưa? Trong Nguyên không chỉ đơn thuần là nỗi sợ đó mà gồm cả cảm giác tội lỗi. Nếu không phải vì cô thì anh đâu có nằm đây ngủ giấc ngủ dài mãi chưa tỉnh lại? Dịu dàng nhìn Lam, Nguyên nói:
“ Chị cứ ở đây với anh ấy giúp em. Em tranh thủ về nhà lấy ít đồ. Chắc là một lát nữa mẹ mới đến được.”
Lam đưa Nguyên ra cuối hành lang, rồi chậm rãi quay người lại về phòng bệnh của Khang. Cánh cửa đóng lại cũng là lúc nước mắt cô không thể giữ trong lòng thêm một lúc nào được nữa. Khang bị thương nặng ở phần đầu, một chân của anh cũng bị gẫy. Do mất nhiều máu nên cơ thể rất yếu. Bác sĩ có nói rằng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lúc nào anh mới tỉnh dậy và liệu có di chứng gì không thì phải chờ tới lúc tỉnh mới biết được. Đôi bàn tay Lam khẽ nắm chặt bàn tay anh, giọng nói của cô sũng nước:
“ Chẳng biết bao giờ em mới lại được cầm đôi bàn tay này. Hoặc có thể là mãi mãi cơ hội đó không còn nữa. Anh đã ngủ 5 ngày rồi. Hôm nay đã là ngày thứ 6 rồi, anh còn định ngủ tới bao giờ? Chẳng lẽ anh không định tỉnh lại để nhìn em một lần trước khi em đi hay sao? Anh có biết là anh rất nhẫn tâm không hả Trịnh Cao Khang?
Em đã dành những năm tháng đẹp nhất của tuổi thanh xuân để yêu anh và được anh yêu. Rồi sau đó em đã sống trong những ký ức đó mà không tài nào thoát ra nổi. Khi nhìn anh dịu dàng nắm tay một người con gái khác, em đã rất rất muốn đoạt lại cái gọi là hạnh phúc từng thuộc về mình. Nhưng em lại tự xỉ vả với bản thân. Rằng em làm gì có tư cách ấy. Rằng là em bỏ anh đi trước chỉ để hai từ xin lỗi ở lại thì sao có thể bắt anh một mực chung tình với mình.
Cách đây nhiều năm trước, có một người con gái từng tới gặp em. Khi đó em đã không hề cho anh biết. Mối tình đầu của anh đã từng nói với em rằng: Em sẽ chỉ đi lại con đường mà chị ta từng đi qua mà thôi! Em đã không tin. Vì em khác chị ta, em được ông nội và ba mẹ anh yêu quí không khác gì con gái. Em nhìn thấy rõ niềm vui khi anh ở cạnh em, và tình yêu trong anh như chỉ dành riêng cho em vậy. Em đã từng khờ dại mà tin rằng chúng mình không thể kết hôn cũng không sao. Chúng ta có thể làm tình nhân hoặc một mối quan hệ không màng danh phận. Nhưng em đã nhầm. Một Trịnh Cao Khang luôn sống với hai từ trách nhiệm thì sao có thể buông lơi nguyên tắc của bản thân được ?
Anh đã tìm được một người khác, điều đó quả thật rất đáng vui mừng. Nụ cười trên đôi môi thường trực bên anh nhiều hơn những ngày chúng ta bên nhau, đó là một dấu hiệu rất khả quan. Ánh mắt anh kể cho em nghe rất nhiều, rất nhiều câu chuyện hạnh phúc của anh trong khoảng thời gian này, hành động ấy cho em biết được những bước đi đầu tiên rời khỏi quá khứ đau buồn của chúng ta đang bắt đầu rất thuận lợi.
Nhưng nếu phải nói thật lòng mình, em cảm thấy lòng mình như ai đó xát muối mặn khoảnh khắc nhìn thấy anh đã từ bỏ được những ký ức về em và tìm thấy một người khác, trong khi em vẫn nghĩ rằng chúng ta chỉ có thể dành cho riêng nhau. Anh cười nhiều hơn bây giờ, vì có phải em đã từng không làm đủ tốt vai trò của một người yêu? Anh hạnh phúc như vậy, có phải vì từ đầu thật sự chúng ta không phải dành cho nhau - em không phải là nàng công chúa hoặc anh không phải là hoàng tử trong câu truyện cổ tích ấy, mà chúng ta, một trong hai người hóa ra chỉ là những câu chuyện tình yêu diễn ra trước đấy mà mãi mãi không bao giờ được kể đến?
Hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ ấy cứ như thế nối tiếp nhau xuất hiện trong đầu, nhưng chẳng có một câu trả lời nào thỏa đáng. Nên em vẫn lén nhìn anh, quyết định nhẹ nhàng lùi bước ra đi, và yêu anh thầm lặng đến cuối cuộc đời này.
Trong Kinh thánh có viết: “ một cô gái đang yêu, trái tim cô ấy sẽ chảy xuôi dòng, chuyển dời ba ngàn dặm, tiếng nói dần dần tắt đi, ánh sáng cũng rời xa, cô lấy tình yêu ngăn cách vạn vật, đem cả năm tháng cũng đều ngăn cách, tại đây cô không có gì dù chỉ là một ngọn cỏ cho cô yêu thương, nếu bị thương tổn, cô sẽ tiều tụy.” Và anh đã khiến em hiểu rằng trong số mệnh của mỗi cô gái sẽ có ít nhất một lần tiều tuỵ như thế!”
Đôi bày tay Lam khẽ buông bàn tay của Khang ra, cô vuốt ve khuôn mặt anh như thể đó là lần cuối cùng trong cuộc đời này. Nước mắt vẫn không ngừng ướt mi. Ghé sát tai anh, cô thì thầm:
“ Cao Khang. Điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời em đó là được gặp anh và được anh yêu. Trước đây, bây giờ và sau này tình cảm của em dành cho anh mãi mãi không thay đổi. Hãy sống hạnh phúc bên cạnh cô ấy và lúc nào rảnh thì hãy dành cho em một góc trong trái tim anh được không?”
Nói rồi Lam quay người bước ra khỏi phòng bệnh. Cô ngồi xuống dãy ghế chờ, thấm những giọt nước mắt trong suốt còn đọng lại. Một lúc sau, khi mẹ Khang đến Lam khẽ ôm lấy bà:
“ Ngày mai con phải đi rồi. Anh ấy sẽ không sao đâu. Mẹ đừng lo lắng quá.”
.....................
Nguyên nhẹ nhàng lật từng trang sách. Bằng giọng nói dịu dàng của mình cô đọc từng trang một trong cuốn sách còn dang dở cho anh và sinh linh bé bỏng trong bụng mình nghe! Có lẽ đây là cuốn tiểu thuyết ý nghĩa nhất mà cô từng đọc được. “ Trở lại tìm nhau.” Trong cuốn sách ấy có một câu nói mà Nguyên rất thích. Khi nam nhân vật chính hỏi cô gái mà mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên rằng: “ Cô có tin vào tình yêu lớn không?”, cô gái ấy đã không đáp lại. Nhưng rồi bằng chính câu hỏi ấy cô gái đó đã hỏi lại chàng trai kia. Trong cuộc sống vẫn còn những điều tuyệt diệu và Nguyên tin rằng chồng của cô sẽ tỉnh lại, sẽ lại mỉm cười âu yếm nhìn cô. Vì cô thực sự tin vào tình yêu lớn! Những suy nghĩ đi lạc, những câu từ ru ngủ của cuốn tiểu thuyết đã khiến Nguyên khẽ nhắm mắt lại rồi gục xuống mép giường bệnh. Cô chẳng nhớ được mình đã ngủ bao lâu, chỉ cho đến khi một bàn tay chai sạn vuốt ve khuôn mặt mình...
Giật mình tỉnh giấc, cô vỡ oà lên vì vui sướng. Không nói được thành lời, phải mất mấy giây sau đó cô mới có thể cất tiếng gọi bác sĩ đến. Đôi mắt hốc hác và thâm quầng của Khang chăm chú đưa ánh nhìn về Nguyên. Anh chưa nói được điều gì, chỉ biết dùng ánh nhìn làm phương tiện trao đổi ngôn ngữ. Nguyên khóc. Cô chỉ biết khóc. Chờ cho đến khi bác sĩ đi khỏi, cô mới có thể lại gần và ôm chầm lấy anh, bàn tay cô đan từng ngón vài bàn tay anh khít chặt. Khang cố gắng dùng sức đưa tay mình vuốt mái tóc đen mềm của Nguyên, rồi anh khẽ lau những giọt nước mắt yêu thương đang rơi xuống của cô. Anh có biết bao điều muốn nói với cô nhưng lúc này anh không thể nói gì được. Nguyên mỉm cười ngước đầu lên nhìn anh, cô khẽ cầm bàn tay ấm áp của anh đặt xuống bụng mình. Nơi đó còn có một hình hài bé nhỏ đang mong anh mau khoẻ lại...
Mấy ngày sau, Khang đã có thể nói được. Tuy anh vẫn còn rất mệt. Bác sĩ nói chỉ cần chịu khó tĩnh dưỡng thì sẽ nhanh chóng hồi phục lại. Trong đầu có một vết máu tụ nhưng thời gian và qua xử lí tiểu phẫu thì vấn đề đó không đáng lo ngại nữa. Mọi người thấy anh mới tỉnh nên cũng không dám làm phiền nhiều, chỉ để lại một mình Nguyên bên cạnh anh. Bàn tay anh vẫn luôn nắm chặt tay cô ngay từ lúc tỉnh lại. Chỉ trừ khi cô thẹn thùng nói với anh:
“ Có thể để em ra ngoài một lát thôi được không?” anh mới chịu buông tay. Đối mặt với cái chết anh không sợ, anh chỉ sợ không thể tỉnh lại để được nói yêu cô.
Nguyên vẫn ngày ngày đọc những trang sách còn dang dở cho anh nghe. Khang cố đưa tay ra cầm bàn tay trái của Nguyên và yếu ớt nói:
“ Em đừng đọc nữa được không? Không anh sẽ ngủ mất.”
Nguyên mỉm cười và âu yếm nhìn anh. Khang cũng nhìn vợ mình rồi nói tiếp:
“Người Hy Lạp cổ đại nói, ngón áp út có một mạch máu kết nối với trái tim, khi hai người cùng đeo nhẫn, sẽ khởi động mạch đập tình yêu của họ, nếu tháo ra, sẽ phá vỡ kinh mạch nối với trái tim đó, người không chống đỡ được sẽ chết. Vì tình yêu của em và con nên anh mới có thể sống thêm một lần nữa. Trong lúc ngủ, anh vẫn nghe thấy những giọt nước mắt của em, vẫn cảm nhận thấy yêu thương em gửi vào trong trang sách. Anh thật sự tin vào tình yêu lớn. Ít nhất anh tin vào tình yêu của trái tim mình. Anh yêu em!”
The end.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT