“ Anh là sự gặp gỡ không thể lặp lại trong cuộc đời em.”
Bước lên một chiếc taxi trước cửa sân bay Nội Bài lúc 2h sáng, người lái xe cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ:
“ Cậu về đâu.”
“ Anh cho em xuống khách sạn Melia. Cảm ơn.”
Chiếc xe nhanh chóng lao qua màn sương đêm dày đặc vào trong nội thành, gần một tiếng sau đã dừng chân nơi vị khách trẻ tuổi muốn đến. Sơn mang theo duy nhất một chiếc Valy cỡ nhỏ được thiết kế gồm 3 tầng hiện đại. Anh kéo vào đại sảnh khách sạn và nhận chìa khoá phòng. Hơn 10 tiếng bay kéo dài khiến tinh thần anh bị vắt cạn. Mệt mỏi. Tìm đúng số phòng của mình và gục xuống rồi anh ngủ một giấc thật dài.
......
Tiếng đồng hồ phòng khách điểm chuông, Nguyên giật mình. Cô đã nằm trên sofa ngủ hơn 8 tiếng rồi mà không hề hay biết. Cô chợt nhớ ra là mình còn chưa ăn tối. Trở dậy vào bếp, nồi cháo Khang nấu cho cô từ hai hôm trước vẫn còn chưa động tới. Bất giác, nghĩ đến anh làm Nguyên thấy mình cay mũi. Bỏ đi nồi cháo đó, cô tự nấu một nồi khác rồi trở về phòng ngủ thay quần áo. Đã hơn 2h sáng rồi, hẳn là giờ này Khang vẫn đang ngủ. Nguyên không biết chuyến công tác lần này của anh kéo dài bao lâu. Đây là lần đầu tiên anh đi xa kể từ khi hai người quen biết. Nếu anh biết, lúc này cô nhớ anh xiết bao... Gượng gạo đưa từng thìa cháo vào miệng. Mùi đỗ xanh nồng nồng khiến Nguyên không khỏi khó chịu. Chưa ăn được bao nhiêu cô đã phải chạy vội vào nhà vệ sinh và nôn ra hết. Dạ dày thì không ngừng cồn cào trong cơn đói. Nguyên cố gắng xua đi mệt mỏi và cơn ngái ngủ vẫn còn đọng lại, cô mở tủ lạnh lấy ít rau xanh và nấu một bát mì đơn giản. Cũng may là nó còn dễ ăn hơn cháo đỗ xanh. Ăn uống qua loa, rồi cô lại trở về phòng và thiếp đi cho tới khi trời hửng nắng.
Những tia nắng mùa đông yếu ớt nhảy nhót ngoài ban công, mùi thạch thảo cùng một ít trầm hương trong phòng quyện lẫn khiến Nguyên vô cùng dễ chịu. Cô thức dậy và bắt đầu một ngày mới tới Vinmec.
“ Chị Nguyên ăn sáng với em?”
Tiếng một em đồng nghiệp mới đến đon đả chào Nguyên. Cô cười từ chối. Khoác Blouse vào người rồi ngồi xuống bàn, kiểm tra sổ trực ban. Mùi thức ăn của cô đồng nghiệp kia khiến Nguyên cảm giác vô cùng khó chịu. Dạ dày cô không ngừng tiết dịch. Cô nhanh chóng đứng dậy đi về WC và không ngừng nôn khan. Bệnh dạ dày của cô đã vài năm nay không còn đau trở lại. Không lẽ nó lại bị tái phát?
Kết thúc ca trực buổi sáng, Nguyên xuống tầng 2 xin làm xét nghiệm kiểm tra dạ dày và xin thuốc. Cô bác sĩ đã luống tuổi nâng mắt kính rồi nhìn Nguyên:
“ Vấn đề này cô không giải quyết được giúp cháu rồi. Tốt nhất tranh thủ lúc nào nghỉ tới viện C khám thử xem sao.”
Nguyên giật mình khi nghe cô ấy nhắc nhở. Cô nhanh chóng rời khỏi Vinmec và bắt taxi đến viện sản kiểm tra.Dù sao bên đó khả năng gặp phải người quen cũng ít hơn.Quả thật cô đã trúng thưởng bất ngờ. Kết quả xé nghiệm cho thấy thai 3 tuần tuổi. Đôi bàn tay run run cầm lấy tờ giấy siêu âm trên tay. Cô sắp làm mẹ. Con của cô và anh. Đứa bé đã được 3 tuần tuổi. Một cảm giác xót xa xen lẫn hạnh phúc. Trượt điện thoại cố gọi vào số máy của anh nhưng đều là vô ích. Tất cả các số máy đều không thể nào liên lạc được. Biết đến bao giờ anh mới về với mẹ con cô?
.......
5h chiều. Khang vừa bước ra khỏi khu vực kiểm tra trong sân bay. Anh nhanh chóng mở nguồn điện thoại. Có vô vàn cuộc gọi nhỡ, gần nhất là một số máy lạ. Cuộc gọi được kết nối:
“ Alo, tôi là Khang.”
“ Em đây.”
“ Đang ở Việt Nam? Chú về bao giờ?”
“ Anh làm gì mà em gọi mãi không được vậy? Em đang ở Melia, gặp rồi nói chuyện sau. Anh đừng nói cho ai biết là em về đấy.”
“ Ở khách sạn? Chú trả phòng đi, tới căn hộ của anh. Anh nhanh chóng về ngay đây. Mới đi Trung Quốc vừa về chiều nay.”...
Trong căn hộ lạnh lẽo, không hề mang cái gọi là sức sống, có hai người đàn ông đều đang thi nhau nhả những vòng khói thuốc. Khang lên tiếng trước:
“ Có chuyện gì mà thành ra thê lương thế này vậy?”
Sơn không nói gì, anh kéo valy bên cạnh và đặt trước mặt Khang một tập tài liệu mỏng toàn tiếng Pháp. Khang vừa đặt đầu lọc thuốc xuống gà tàn, vừa với tay cầm tập tài liệu trên bàn đưa lên đọc. Hoảng hốt, anh nhìn Sơn
“ Chuyện từ lúc nào? Vì sao?”
“ Kết quả xét nghiệm cách đây 1 tuần. Nguyên nhân do quan hệ tình dục không an toàn. ”
“ Với cô gái người Nhật? Chuyện xảy ra từ bao giờ? Sao lại thế?”
Sơn vẫn bình tĩnh như một người đang kể lại câu chuyện của người khác. Anh vẫn cố gắng rít sâu rồi nhả khói. Điếu Mild Seven vẫn đang cháy dở trên tay:
“ Cách đây 2 tháng, cô ấy về Nhật. Thằng bạn trai kia không may bị dính. Từ xưa tới nay chúng em đều không bao giờ dùng đến áo mưa nên đó là thói quen. Cô ấy vẫn dùng thuốc. Chỉ là cách đây không lâu, Yuky phải đi kiểm tra sức khoẻ định kỳ nên đã phát hiện. Cô ấy đã về Nhật và bảo em đi kiểm tra thử xem sao. Tất nhiên em không tránh được số kiếp.”
Cười khẩy, Sơn đứng dậy đi về phía ban công phòng khách, anh kéo rèm và mở cửa để những cơn gió mùa đông ùa tát vào mặt. Khang im lặng thật lâu. Anh như chết lặng trước bệnh án toàn thứ tiếng loằng ngoằng kia vậy. Cất tiếng nhìn về phía Sơn:
“ Chú định thế nào?”
Sơn trở lại sofa và ngồi xuống tiếp tục rút một điếu thuốc khác, anh nói:
“ Chẳng thế nào cả. Dù sao vẫn phải sống. AIDS không có thuốc chữa nhưng chẳng phải vẫn sống được 10 năm đó sao? Lần này em về muốn nhờ anh tìm giúp em một luật sư uy tín, em muốn kiểm kê lại tài sản hiện có và lập di chúc.”
“ Chú bị điên à?”
“ Không. Bệnh này chẳng biết thế nào được. Ăn may thì sống mà nếu không thì chết. Em có hai ngày. Anh cố gắng giúp em được không? ”
Khang uhm một tiếng. Anh thấy cuộc đời quá bất công. Có nhiều thứ cứ tự nhiên xảy đến chẳng cần báo trước. Có những người cũng cứ từ từ biến mất trong những nguyên nhân vô cùng đau lòng. Thế giới này đúng là rộng lắm, chỉ cần xoay người một cái không biết bạn sẽ để mất những ai. Nhưng thế giới này cũng nhỏ lắm, chỉ cần vẫn xoay người một cái không biết bạn sẽ gặp được những ai.
Khang đứng dậy và xách valy của anh về phía phòng ngủ chính. Đã lâu rồi căn hộ này không có người ở, thoáng nhìn qua Sơn cũng nhận ra.
“ Anh cho em mượn nhà. Anh cứ về cái chỗ anh ở mấy tháng nay đi. Không cần lo cho em đâu. Em sợ chẳng may kéo anh đi theo thì không gánh nổi trách nhiệm.”
“ Nếu có khả năng thì cứ thử. Anh mày đang chán sống. Anh ở lại đây với chú. Bên kia tạm thời không về được. Đang cãi nhau.”
“ Bên kia? Ah ha. Bạn gái? Bạn tình? Hay là một người để xác định tới hôn nhân?”
“ Vợ.”
Sau khi nghe xong từ vợ của Khang, Sơn không khỏi nổi da gà. Đúng là mấy tháng nay họ ít liên lạc hơn trước nhưng cũng chưa bao giờ Sơn nghe nói đến một người con gái nào quẩn quanh cạnh Khang. Nhớ lần trước về nước cách đây gần 5 tháng, ông anh vẫn còn lấy rượu thay cơm để quên đi mối tình đầu thứ hai. Vậy mà giờ đã thành trai có chủ. Đúng là nhân tình thế thái. Vận đổi sao dời, chẳng ai biết được ngày mai sẽ ra sao?
Sáng hôm sau, Khang đưa Sơn đến văn phòng luật sư thành phố. Nhanh chóng họ mời một người đàn ông ngoài 30 làm luật sư cho Sơn. Tài sản của Sơn chủ yếu ở nước ngoài, phần lớn là tiền gửi tại ngân hàng Thuỵ Sỹ và Pháp. Trong nước những gì đứng tên anh cũng chỉ có một căn hộ chung cư bỏ trống nhiều năm nay ở Retco và một ít cổ phần trong công ty bất động sản của Quân. Công chứng một số giấy tờ rồi lập di chúc và ký tên. Nhanh chóng mọi việc đã hoàn tất. Khang cùng Sơn bước ra bắt tay vị luật sư trẻ tuổi và lên xe rồi lao nhanh về phía trước không hề để ý thấy bên kia đường có một cô gái đang chăm chú dõi theo họ từ đằng xa. Nguyên nhận ra Khang, vì dù ở bất kỳ đâu anh cũng vô cùng nổi bật. Và chiếc xe của anh càng chắc chắn điều cô nhìn thấy hoàn toàn là đúng. Anh đã về và anh đã không hề để ý đến cô? Một cuộc gọi điện cũng hoàn toàn là không? Một cử chỉ ân cần lại càng không có? Đúng như anh nói. Anh cần thời gian để suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân của hai người. Hay là phải chăng, anh đang muốn bằng một cách nào đó để vất bỏ cô ra khỏi cuộc đời anh?
Đứng thẫn thờ trước cửa siêu thị nghĩ về những gì thoáng qua lúc nãy khiến Nguyên vô cùng sợ hãi. Cô nhanh chóng gạt bỏ chúng ra khỏi đầu và bắt taxi về biệt thự. Hai hôm nay cô vô cùng mệt mỏi, cả ngày chỉ thèm ngủ li bì.Ăn uống cái gì cũng đều khó chịu, cảm giác muốn nôn ra bằng sạch. Nhưng vì đứa trẻ, cô sẽ cố. Cô phải cố ăn vì con. Cô sẽ ở nhà chờ cho tới khi anh trở về vì cô tin vào những gì anh từng nói: “ em là thói quen hiện hữu mà anh chỉ có thể thiếu đi một lúc chứ không thể đánh mất cả đời.” Huống hồ, nếu anh biết giữa họ đang có một sinh linh bé bỏng được hình thành không biết anh sẽ có vui không?
........
Sơn đáp chuyến bay sang Nhật. Anh muốn đến thăm Yuky. Với anh, cô vẫn mang một ý nghĩa khó nói nên lời. Không phải người yêu, chẳng phải người tình. Chẳng biết gọi tên cái mối quan hệ này thế nào mới đúng? Một người thân. Đúng vậy. Cô ấy với anh là một người thân, một người thân đã 5 năm rồi. Sơn đưa tay ra ôm lấy Khang. Có thể lần sau họ gặp lại đã là trong một tình trạng khác hoặc có thể chẳng thể gặp lại nhau. Khang quay đi, anh không dám nhìn theo bóng Sơn bước vào trong khu vực soát vé. Đây là người em thân thiết của anh bao năm nay. Nó còn quá trẻ, còn quá nhiều việc muốn làm và chưa thể làm. Vậy mà giờ đây, nó đang đứng trước sự sống và cái chết. Còn anh chỉ biết giương mắt đứng nhìn mà không thể làm sao. Sải những bước chân dài thật dài ra cửa, có ai đó gọi anh từ phía sau giữa dòng người đầy vội vã này. Khang quay đầu lại thì thấy Minh:
“ Anh đi đâu ra đây vậy? Em còn tưởng anh đi Trung Quốc chưa về đấy?”
“ Vừa đi đâu về à? Anh ra tiễn bạn thôi”
“ À ra vậy. Em vừa vào Sài Gòn lo câu chuyện. Đang có việc muốn gặp anh.”
“ Uhm. Lên xe anh cùng về rồi nói.”
Chiếc Audi nhanh chóng rời khỏi khu vực Nội Bài. Thả lỏng tay lái, Khang vừa hút thuốc vừa chậm rãi chạy xe. Mấy hôm nay vì nhiều chuyện phải lo nghĩ nên khuôn mặt anh đã gầy đi trông thấy. Bầu không khí trong xe vẫn ngột ngạt từ lúc Minh bước lên, hai anh em chẳng ai nói một câu. Mãi một lúc lâu sau, chuyển ánh mắt từ ngoài cửa kính về phía Khang, Minh lên tiếng:
“ Anh để lại cho em hai lô đất bên Đông Ngạc được không?”
Không cần suy nghĩ, Khang thẳng thắn:
“ Không được. Chỗ đấy anh dự tính sang năm xây nhà. Vì bộ sắp chuyển về bên đấy, anh cũng muốn đi lại cho tiện. Hơn nữa ở đấy giờ đang phát triển, lại đối diện là công viên Hoà Bình. Trường học Quốc tế cũng gần đấy. Dù sao vẫn phải lo cho tương lai con em chúng ta.”
Minh cười cười nhìn Khang.
“ Anh thật sự không chịu nhường cho em được sao?”
“ Tất nhiên rồi.”
“ Vậy anh giúp em hỏi chị dâu tương lai một chuyện được chứ?”
“ Phải xem là chuyện gì?”
Cá đã cắn câu, Minh bắt đầu hứng khởi đi vào vấn đề chính:
“ Anh chỉ cầ hỏi chị dâu hộ em xem chiếc vòng ngọc bích chạm rồng của nhà họ Trịnh đang ở đâu là được rồi. ” Nói rồi Minh thở dài và tiếp tục
“ Ông vẫn bị em giữ lại bên nhà. Lần này có khi em về một số chuyện phải tâm sự cùng ông mới được.”
Khang im lặng, anh chỉ là ngờ ngợ phán đoán, không phải có chuyện gì xảy ra với cái vòng ngọc đó chứ? Đến anh còn cảm thấy hãi hùng nếu chẳng may cô vợ bé nhỏ của anh để lạc mất gia bảo của nhà họ Trịnh. Sau khi đưa Minh về, Khang nhanh chóng vòng xe hướng theo khu biệt thự. Anh mở cửa đi vào, điều ngạc nhiên là thấy Nguyên đang nằm sofa đọc sách. Bình thường anh có bao giờ thấy cô ấy chạm tới sách đâu? Nguyên thấy anh về, ngập tràn ý cười trong ánh mắt. Cô ngồi dậy, chưa kịp lên tiếng thì Khang đã cướp lời:
“ Anh về để hỏi em một chuyện.”
Ánh mắt anh sắc cạnh đảo qua cổ tay cô. Không cần hỏi cũng biết, chiếc vòng đã có chuyện.
Nguyên ít khi đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của anh như vậy. Cô chỉ biết cúi đầu:
“ Vâng. Anh hỏi đi ạ.”
Lạnh lùng nhìn cô, Khang nói:
“ Chiếc vòng ngọc anh đưa cho em, sao em không đeo?”
Đôi tay của Nguyên bối rối, ánh mắt lo sợ và đầy hoảng hốt. Giọng cô run run, phát âm đứt hơi và khó thành tiếng:
“ Em không biết bị đánh mất ở đâu. Em đã cố gắng tìm nhưng không thấy.”
Khang không nói gì, anh đứng dậy nhìn cô để lại mấy câu:
“ Em tự chăm sóc cho bản thân. Tạm thời anh không về nhà.”
Nói rồi, anh rời đi, cánh cửa được đóng sập lại. Khuôn mặt Nguyên bống chốc tái xanh và nức nở khóc. Cô đã làm nên chuyện gì thế này? Cô phát hiện ra mình mất chiếc vòng cũng được vài hôm nay, nhưng cố gắng tìm ở bệnh viện cũng như ở nhà không thấy. Chẳng lẽ cô đánh mất trong khách sạn hôm đó? Nhưng cô nhớ là khi xuống dưới sảnh dùng bữa tối, cô vẫn còn thấy nó vướng ở cổ tay. Rồi sau đó, anh đưa cô về nhà. Nghĩ đến thái độ lạnh lùng của Khang lúc nãy, nghĩ đến những gia phong nề nếp bao năm trong nhà anh. Nguyên thấy sợ hãi vô cùng. Không cần phải hỏi nguồn gốc cũng biết đó là báu vật không dễ gì có được, cũng như đánh mất nó là đánh mất địa vị dâu con nhà họ Trịnh, đánh mất đi sự tin tưởng của anh thêm một lần thứ hai và cả tương lai của ba người anh cùng hai mẹ con cô. Cuốn sách cô vừa đặt trên bàn bị nghiêng và rơi xuống từ lúc nào không biết. Một trang quen thuộc được cơn gió ngoài cửa sổ khẽ lật lên thấp thoáng từng câu chữ:
“ Anh là sự gặp gỡ không thể lặp lại trong cuộc đời em. ”
Suối Nguồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT