“Anh vẫn luôn tự hỏi mình câu hỏi đấy.. "Có mấy người đi qua thương nhớ mà quên được nhau.." và dĩ nhiên, chưa bao giờ anh tìm được cho mình một câu trả lời xác thực... Và cũng chưa bao giờ anh chọn cho mình cách lãng quên là điều thiết yếu để sống tiếp..”
Hà Nội nhiều hôm nay đang bị nhấn đè trong những ngày rất lạnh, gió bị ép mang sự lạnh buốt về làm đông đá tất cả. Nhưng gió không tàn nhẫn đến thế, gió chỉ làm tê cóng bàn tay, làm rét run thân gầy, làm lẩy bẩy những ngón chân, làm cả hơi thở thành khói trắng, mũi ai cũng ửng đỏ, đôi tai ai cũng tái tím, da ai cũng khô và dễ tróc, môi ai cũng nẻ nứt rướm máu… Thế nhưng, Thiên Lam vẫn tự nhủ, không lạnh đâu, không cần vay mượn kí ức chút ấm áp để đánh lừa trái tim trong chốc lát, không cần tìm gấp một bàn tay lạ, siết hờ cho qua mùa đông. Cô để mặc những bước chân mình lang thang trong Parkson. Mọi thứ đã thay đổi, còn anh và cô? Ai là người đổi thay?
Cô chọn cho mình một chiếc váy phủ vai của Chanel, kiểu dáng mới nhất mùa đông năm nay, vẫn màu lam dịu dàng mà cô tôn sùng. Cô nhân viên nhìn Lam lịch sự nhẹ giọng: “ Chắc là chị mặc chiếc đầm này sẽ rất đẹp, xin chị hãy thử một lần rồi quyết định vẫn chưa muộn ạ.” Lam khẽ cười và gật đầu, cô bước về hướng phòng thử đồ.
Chỉ là trong khoảng thời gian gần như tích tắc khi Lam vào phòng thử thì Khang và Nguyên cũng bước tới dừng trước những chiếc váy được cắt may tinh xảo. Khang đưa tay lựa cẩn thận và xem từng cái một, sau đó anh đưa đến trước mặt Nguyên một chiếc váy ren lệch vai màu đen chắc chắn sẽ làm tôn lên những đường cong tuyệt đẹp của cô và để lộ xương quai xanh đầy quyến rũ. Nguyên nhìn Khang âu yếm rồi cầm theo chiếc váy vào phòng thử. Thật hiếm khi mới có một buổi chiều rảnh rỗi nên Khang muốn đưa Nguyên đi mua đồ. Những giây phút bên nhau rất hiếm hoi nhưng lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười và hạnh phúc. Anh đảo mắt qua một lượt những thiết kế mới nhất của hãng thời trang danh tiếng này, cứ đi lại lựa từng chiếc một. Anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường như những người đàn ông khác, muốn vợ mình xinh đẹp và rực rỡ nhất, vận những bộ đồ thời trang tốt nhất.
Tiếng cô nhân viên cất lên:
“ Ôi, em đã nói là chị mặc chiếc đầm này sẽ rất đẹp mà. Màu lam khá là kén người nhưng chiếc đầm này như để thiết kế dành riêng cho chị vậy!”
Khang giật mình quay đầu lại phía cô nhân viên kia vừa nói. Vô tình ánh mắt họ chạm nhau. Như vô thức, anh gọi tên cô: “ Lam. Sao em lại ở đây?”. Dẫu biết là sẽ có ngày gặp lại nhưng anh chỉ không ngờ là gặp lại cô trong hoàn cảnh thế này. Cô vẫn xinh đẹp như ngày xưa. Mọi thứ như quay trở lại thời gian của 3 năm về trước. Cũng tại Parkson này. Chỉ khác là hôm nay anh không đến đây một mình.
Trong sự bối rối của hai người một thời yêu nhau, một thời xa cách, Nguyên bước ra khỏi phòng thử đồ. Cô tiến về phía Khang cười ngọt ngào: “ Anh ơi, nếu em thất nghiệp anh có thể đi bán quần áo được rồi. Anh chọn khéo quá. Em rất thích.”
Ngượng ngùng nhìn hai người phụ nữ trước mặt. Khang cầm tay Nguyên và khàn giọng, anh nói: “ Để anh xin giới thiệu một chút nhé. Đây là Lam, bạn anh mới từ nước ngoài về. Tình cờ gặp được ở đây đúng là có duyên đi.” Rồi anh nhìn về phía Nguyên sau đó quay sang Lam: “ Đây là Lâm Nguyên, vợ chưa cưới của anh.”
Nguyên xấu hổ, mặt cô đỏ lên. Cô khẽ lên tiếng giải thích: “ Chúng em vẫn chưa tổ chức, khi nào đám cưới diễn ra chị nhất định phải đến nhé.”
Lam nhìn Nguyên cười rồi gật đầu. Cô dịu dàng nhìn Khang, ánh mắt có chút đau thương: “ Chúc mừng hai người nhé. Anh Khang thật là có phúc mới cưới được cô vợ vừa trẻ lại xinh đẹp và đáng yêu như em.”
Khang chợt nhớ ra, anh đưa cho Nguyên số váy đang cầm trên tay: “ Em vào thử hết những chiếc này đi. Anh nghĩ là sẽ hợp với em.”
Nguyên nhăn mặt: “ Em thấy chiếc này rất đẹp rồi mà. Em rất thích. Lấy chiếc này được không?”
“ Em cứ vào thử những chiếc này đi đã. Mình sẽ lấy hết nếu em thích mà.” Nói rồi anh hôn nhẹ lên trán cô đầy âu yếm, Nguyên đành cười gượng xin lỗi Lam : “ Chị và anh Khang cứ nói chuyện. Em đi thử đồ vậy” rồi quay về phòng.
Cô nhân viên cảm thấy có gì đó bất ổn nên coi như không biết chuyện gì, đứng xa khu vực hai người còn lại đang đứng nhìn nhau. Ánh mắt Khang sa sầm lại, còn Lam thì hằn lên những tia đau thương, chỉ sợ một câu nói cũng làm những giọt nước mắt trực trào ướt má. Cô muốn trốn chạy khỏi ánh mắt anh, khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Chứng kiến những âu yếm chiều chuộng anh dành cho vợ mình cô không tài nào chịu được. Đã một thời cô cũng từng được yêu thương như thế. Quay lưng đi thay đồ nhưng cổ tay cô bị anh giữ lại. Giọng nói anh vẫn trầm ấm và rất khẽ: “ Em về bao giờ và bao giờ thì đi?”
Lam nghẹn ngào, giọng nói của cô đuối hơi: “ Em về gần một tháng rồi. Và sẽ đi khi công việc kết thúc.”
“ Số điện thoại của em? Đọc nhanh đi, anh sẽ gọi cho em.”
Lam cố sức giằng tay ra khỏi anh nhưng không thể. Anh gằn lên từng tiếng một đủ để chỉ hai người nghe thấy: “ Em nói nhanh đi. Đừng để anh nhắc lại.” Bàn tay anh càng xiết chặt cổ tay Lam. Cô đọc cho anh một dãy số rồi mặc sức rời khỏi tay anh, lao về phía trước, khuỵu gối trong phòng thử đồ và lặng lẽ khóc.
Nguyên bước ra thì không thấy bóng dáng của Lam. Còn Khang dường như không màng đến vấn đề đang được ánh mắt cô dò hỏi. Anh đón hết những chiếc váy từ tay cô rồi bảo nhân viên: “ Em thanh toán hết giúp anh.” Rồi sau đó nắm tay Nguyên đi một cách vội vàng. Cả quãng đường về anh im lặng lái xe. Nguyên dường như cảm nhận được điều gì đó bất ổn. Cô chỉ biết lặng im lặng nghe hơi thở đều đều của anh và cảm nhận hương CK bay thoang thoảng. Anh không nói thì cô sẽ không hỏi. Từ trước tới giờ vẫn vậy. Cô hiểu là ai cũng cần có những khoảng riêng tư không nên và không thể phá vỡ nó trong ngày một, ngày hai.
Trước khi Nguyên xuống xe, Khang kéo cô vào lòng và ôm thật chặt như sợ chỉ buông tay ra cô sẽ biến mất. Ghé tai cô, anh khẽ nói: “ Hứa với anh, dù bất cứ lí do nào cũng không được rời xa anh nghe không? Nếu mất em anh sẽ không còn gì nữa, bé ạ”. Nguyên cảm thấy anh rất lạ nhưng cô vẫn gật đầu đáp lại. Cô đâu biết rằng những lời ấy anh đang thầm nói với một người con gái khác thông qua bóng hình cô.
............................
Khang chạy xe rời khỏi cổng nhà Nguyên, anh trượt máy lên và nhấn dãy số chỉ nghe một lần cũng buộc bản thân phải nhớ:
“ Nói đi, em đang ở đâu?”
“ Đừng gọi cho em được không? Cũng đừng tìm em nữa. Xin anh đấy. Hai chúng ta, mỗi người có một cuộc sống khác nhau.”
“ Em biết anh làm nghề gì rồi đấy. Được, em không nói đúng không? Rồi. Em đợi đấy.”
Lam thấy nguy hiểm đang đến gần, cô biết để Khang không tìm thấy chỉ có thể ra nước ngoài. Cô có thể cảm nhận được sự giận dữ của anh. Vội vàng lên tiếng:
“ Em đang ở bờ Hồ. Gần bưu điện.”
Khang nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, anh chạy xe như bay đến bưu điện thành phố. Từ xa anh đã thấy bóng Lam lẻ loi dưới ánh đèn mờ nhạt. Chiếc Audi dừng lại ngay cạnh cô. Lam mở cửa và lên xe. Khang không nói gì, anh chạy xe theo hướng căn hộ bỏ trống hai tuần nay của mình. Nhanh chóng đã tới nơi. Không đợi Lam lên tiếng, Khang mở cửa xe và kéo tay cô. Có lẽ do anh dùng lực nên cô bị đau khẽ rên lên một tiếng.
“ Anh bỏ em ra, em tự đi được. Anh đang làm em đau đấy”
“ Câm miệng. Em giám nói từ đau nữa với anh xem?”
Khang kéo Lam vào thang máy lên thẳng tầng 18, cánh cửa căn hộ được mở ra. Cả người Lam xõng soài ngã xuống sofa. Ánh mắt Khang hằn lên những tơ máu đỏ. Anh cười khẩy đầy mỉa mai, chỉ vào cổ tay bầm tím của cô:
“ Em đau lắm phải không? Đau đến mức nào? Có đau đến mức sống không bằng chết như anh không? Em có biết cái ngày em bỏ đi để lại cho anh chỉ vẻn vẹn hai từ “xin lỗi” anh đau tới mức nào không? Hả? Em có quyền nói đau với anh sao? Em có quyền sao?”
“ Anh bị điên rồi. Chúng ta không hợp. Em không yêu anh, em chưa bao giờ yêu anh hết. Anh lấy quyền gì mà đối xử với em như thế chứ?” Nước mắt cứ mặc sức lăn xuống. Có biết bao đau thương của Lam mà Khang không hiểu cho cô? Mãi mãi cô và anh là không thể....
“ Đúng rồi đấy. Anh điên đấy. Anh điên 3 năm rồi vẫn chưa đủ. Cứ nghĩ tới em là anh phát điên lên đấy. Em nói xem vì sao chứ? Vì sao? Em giám nói em không yêu anh một câu nữa thử xem? Em có giám chối bỏ những gì đã có giữa chúng ta hay không? Anh đã mặc sức quên cớ sao em còn xuất hiện trước mắt anh làm gì?”
“ Chúng ta đã hết rồi. Sao anh không chịu hiểu? Anh cũng đã có cô gái khác. Em cũng sống một cuộc sống khác vậy thì sao anh còn cứ dày vò cả hai chúng ta thêm nữa? Em đâu muốn anh thấy em, đó chỉ là sự tình cờ, chỉ là tình cờ mà thôi.”
“ Được. Để anh nói cho em biết. Anh vẫn luôn tự hỏi mình câu hỏi đấy.. Có mấy người đi qua thương nhớ mà quên được nhau..? và dĩ nhiên, chưa bao giờ anh tìm được cho mình một câu trả lời xác thực... Và cũng chưa bao giờ a chọn cho mình cách lãng quên là điều thiết yếu để sống tiếp. Vì anh có trái tim còn em thì không. Vì anh yêu em còn em thì chà đạp lên tình yêu đó. Em nói xem, em định lấy gì để trả lại những tổn thương từng gây ra cho anh?”
“ Em nói. Em sẽ nói. Chúng ta không thể ở bên nhau, đó là sự thật. Vì anh là công an còn em là tín đồ Thiên chúa giáo. Vì anh là người có tương lai rộng mở còn em bị vướng vào vụ nhà thờ Thái Hà cách đây hai năm trước. Chúng ta có thể bên nhau đến cuối con đường hạnh phúc sao? Có thể sao? Anh nói đi?”
Giọng Lam như lạc đi, cô cố gắng nghẹn ngào nhìn Khang nói tiếp: “ Anh nghĩ vì sao em phải ra nước ngoài? Anh đã bao giờ nghĩ chưa? Vì ba anh đã cứu em. Vì ông đã đưa em ra khỏi sự theo dõi của công an. Em xin lỗi, vì chúng ta không có duyên. Vì kiếp trước chúng ta chỉ là nặng nợ nhau nên kiếp này chúng ta mãi chỉ là những người đã có lúc vô tình thương nhớ nhau mà thôi. Người ta không thể vì yêu mà chết, nhưng nếu không có lý do để tồn tại nữa thì không còn ai đáng để sống. Em còn ba mẹ và người thân của em. Họ chờ em ở một chân trời khác. Em còn có Thượng Đế an ủi bản thân. Còn anh, anh cũng sẽ lại bắt đầu một cuộc sống khác, hạnh phúc với một cô gái khác như hôm nay vậy. Chúng ta không chung một con đường. Bắt đầu đã là sai lầm thì mong gì có kết thúc? ”
Khang tiến lại về phía Lam rồi quì xuống, anh đưa tay ra ôm cô vào lòng. Họ cứ ôm nhau như vậy như để mang lại cho nhau hơi ấm, như để an ủi những tổn thương do tình yêu mang đến. Lam cứ mặc bản thân khóc để vơi đi những đau thương, những nhớ nhung xa cách anh trong một năm qua. Trong vị mặn của nước mắt, cô nấc lên từng tiếc một:
“ Em đã từng ngày qua ngày ảo tưởng cho hồi ức của chúng mình, tuần qua tuần hạnh phúc cho thứ kỷ niệm mỏng manh, tháng qua tháng ôn niệm cho điều đã xãy ra, và năm qua năm chôn vùi mình vào mảnh đất thần tiên đã trôi qua,.. để bỏ mặc những bàn tay cố nắm em về hiện tại, lờ đi những chiếc ôm nguyện làm ngọn lửa vì em đốt cháy cả tương lai. Em là dạng người lúc nào cũng canh cánh trong lòng những chuyện đã qua mà không thể bước tiếp được. Nhưng rồi thì sao chứ? Chúng ta, cả em và anh vẫn phải sống. Anh vẫn từng bảo rằng: Cuộc đời tươi đẹp. Vậy thì mỗi chúng ta hãy cố sống cho cuộc đời tươi đẹp của riêng mình. Được không?”
“ Uh. Được. Anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh đã không thể mang lại hạnh phúc cho em. Lại càng không thể giữ tình yêu của chúng mình trọn đời trọn kiếp. Ngay cả lúc em rời xa anh, anh cũng không đủ can đảm để đi tìm em. Vì anh sợ. Cái cảm giác mất em nó khủng khiếp thế nào, em không bao giờ hiểu hết được đâu.”
“ Hãy quên tình cảm của chúng ta đã từng có đi được không? Đừng làm vợ anh đau lòng vì những gì không đáng có. Hãy làm như thế? Vì em. Vì em nên anh hãy hạnh phúc.”
Khang không nói gì. Họ cứ ôm nhau như vậy, Lam khóc đến mức mệt mỏi rồi nằm gọn trong lòng anh và ngủ say. Nửa đêm, Khang bế Lam vào phòng và anh cũng quá mệt cho những quá khứ trở về bấu víu vào trái tim có quá nhiều vết xước. Họ cùng ôm nhau và đi vào giấc ngủ.
Khi Khang tỉnh dậy đã là gần trưa ngày hôm sau, một bên giường đã trống, chỉ còn hơi ấm vẫn vương lại. Lam để lại một lá thư cho anh. Cầm tờ giấy cô để lại, anh chầm chậm đọc:
“ Tình yêu của em.
Khi anh nhận được lá thư này, em đã rời xa căn nhà đã từng cất giữ bao điều hẹn ước và kỷ niệm của đôi mình.
Dù ai cũng hiểu sống trên đời có thể không biết nhiều điều, nhưng có một điều cần phải biết đó là Trân Trọng. Anh đã từng mang đến cho em những điều tuyệt vời nhất của cuộc sống này. Và em luôn trân trọng chúng, để chúng trở thành hồi ức đẹp nhất mà em mang theo suốt cuộc đời. Nhưng giờ, anh cần phải trân trọng những thứ thuộc về hiện tại, và cả em cũng thế. Sự thật là chúng ta đã chia tay, từ rất lâu rồi.
Phải chăng những con người chia tay những con người cũng chỉ vì tìm kiếm một điều khác tốt đẹp hơn, như khi nhỏ chúng ta vẫn luôn nhìn lên bầu trời cố kiếm tìm cho bản thân mình một ngôi sao sáng nhất trên mênh mông kia; mà quên rằng ở nơi thiên hà ấy, cả mặt trăng cũng chỉ là một ngôi sao, tất cả ánh sáng đều là giả tạo, tất cả danh tính đều chỉ là mường tượng,... Ừ, vì chúng ta không biết điều ấy nên mới đi tìm, đảo mắt chưa đến một vòng đã mất dấu ngôi sao ban đầu từng chọn. Mà biển trời mênh mông vậy, có cố công cũng không biết sao mà tìm lại!
Vậy nên anh à, em nghĩ mình đã tới lúc phải bước đi. Vì em hiểu rằng một lần đánh mất ánh mắt ngóng nhìn của anh là mãi mãi cách xa. Vì có biết bao níu kéo thì đôi ta lại chỉ có cùng nhau thêm bấy nhiêu mất mát. Vì em đã tự mình bỏ lỡ bàn tay anh mà để cho một cô gái khác tốt hơn em.
Bằng con đường ngày hôm qua bỏ ngỏ, em trở về và ta gặp lại nhau nhưng mãi mãi chỉ có thể là thoáng qua rồi vẫy tay tạm biệt.
Em đã từng đi qua thương nhớ, và em đã từng rất cố gắng để quên anh.
Hạnh phúc nhé anh rồi em cũng sẽ....
Thiên Lam”
Đọc xong lá thư của Lam, Khang gục xuống dưới sàn nhà giá lạnh. Anh cứ ngồi bất động như vậy. Cô gái anh yêu thương đã rời xa anh như một giấc mơ. Lấy cây bút vẫn còn đặt trên kệ đèn, anh viết tiếp vào mặt sau lá thư như một lời nhắn gửi mong Thượng Đế sẽ chuyển lời tới cô:
“Không phải anh ko thể quên được em. mà là vì anh đã quá quen với việc Yêu-một-người-như-em. Hạnh phúc không phải do cuộc đời ban tặng mà là do chính mình lựa chọn. Và anh, anh chọn thói quen đó là điều hạnh phúc... ”
Rồi Khang rời khỏi nơi để lại kỷ niệm sau cuối của một mối tình nhuốm màu xưa cũ. Anh vẫn đến cơ quan, tan làm vẫn tay trong tay cùng cô bạn gái trẻ trung, dịu hiền và xinh đẹp. Họ vẫn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau cười ngọt ngào, cùng nắm tay nhau đi qua những con đường như dài ra mãi mãi nhưng Nguyên không bao giờ biết được người đàn ông bên cạnh mình có một góc tim âm thầm vỡ.
...................
Highland coffee Hồ Tây trong một chiều gió thổi loạng choạng như say. Gió lùa vào tóc, kéo ngang từng sợi, nhưng gió sao lật úp được những ngón tay cố giữ tóc đứng yên. Lam đưa từng thìa bánh kem đút cho An An. Con bé rất ngoan, nhờ có nó mà Lam có thể quên đi những viết thương lòng cứ lạnh lẽo ập đến với cô. Đôi mắt búp bê tròn xoe nhìn Lam nũng nịu:
“ Mẹ Hương bảo sẽ nhanh chóng về với An An, nhưng đã ba ngày rồi sao vẫn không thấy mẹ về? Cả dì Tiểu Nguyễn cũng toàn bận cả ngày. Con rất nhớ mọi người”
“ Bên cạnh mẹ, An An không vui sao?”
“ Dạ không. Ở cạnh mẹ rất vui nhưng có nhiều mẹ lại vui càng thêm vui ạ.”
“ Vậy thì An An ngoan, ăn nhanh rồi mẹ đưa đi chơi nhá.”
Đặt cốc capuchino xuống bàn sau khi hớp lấy đôi giọt ở miệng cốc, Lam đưa mắt nhìn ra ngoài hồ. Những giọt piano buồn trôi miên man theo từng câu hát trong Melancholy.
“Tình thắm mấy cũng nhạt nhòa,
Dù tiếc mấy cũng đi qua.
Chẳng bão tố, chẳng phong ba,
tự mình nên cách xa...
Nghìn năm sau vẫn còn chờ
Tình đã vỡ, ngỡ cơn mơ.
Dù nỗi nhớ chỉ còn vang những âm thanh buồn... ”
Còn có bao nhiêu kỉ niệm, của bao nhiêu mùa trong năm? Cứ lặng thầm nhớ, lặng lẽ buồn. Cố tỏ ra mạnh mẽ, vững chắc, kiêu ngạo, bất cần. Hóa ra không thể che kín được cả một mẩu tình yêu mà cô dành cho anh. Dù Lam đến trước, vẫn phải nhường chỗ cho người đến sau. Đưa tay quệt ngang giọt nước mắt lăn vội, cô tiếp tục quay về với thực tại, với An An và bánh kem ngọt lành. Cô bây giờ chỉ còn là cô gái đến từ hôm qua. Một người thứ ba có nên nhắc đến trong hạnh phúc của anh đang hiện hữu? Có nên một lần ích kỷ để kéo về mình những thứ tưởng đã qua?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT