“Hôm nay, cô gái Dương Đan cũng không đến lớp.” – Thầy hiệu trưởng trường N. H nhìn cậu học trò cũ, lắc đầu thở dài vì chẳng rõ lý do Dương Đan nghỉ dạy mấy ngày qua.
Đối
diện, Vũ Thanh nhắm mắt, gương mặt hiện rõ sự thất vọng lẫn lo lắng. Vài phút sau, hắn đứng dậy cúi đầu chào thầy hiệu trưởng.
“Nghe nói, em thi vào đại học Luật?”
“Vâng ạ. Vì em muốn trở thành luật sư bảo vệ quyền lợi trẻ em.”
“À, tốt lắm. Hãy cố gắng! Em thay đổi được như ngày hôm nay đều nhờ
công dạy dỗ dẫn dắt của cô Dương Đan. Đừng làm cô ấy thất vọng.”
Nghe xong lời dặn dò của thầy hiệu trưởng, Vũ Thanh mỉm cười gật đầu rồi rời đi.
Suốt trên đường về, Vũ Thanh không ngừng suy nghĩ hiện tại Dương Đan ở
đâu. Sau cái đêm cô bảo hắn không cần đến đón mình thì hắn không còn gặp cô nữa. Hắn tìm về tận trường cũ, về nhà cô sống nhưng vẫn chẳng có kết quả. Dương Đan đã đột ngột biến mất một cách kỳ lạ. Càng nghĩ, Vũ Thanh càng lo sợ... Thường, cô giáo trẻ không bao giờ làm như vậy: ba ngày
không gọi điện cho hắn! Dương Đan chẳng khi nào để Vũ Thanh phải lo lắng nhiều. Trong lòng chàng trai trẻ này bỗng dưng xuất hiện linh cảm xấu.
Hắn thật sự không dám tưởng tượng đang có chuyện tồi tệ xảy ra với Dương Đan.
Trưa, Vũ Thanh vừa về đến cô nhi viện Mái Ấm thì
một thằng bé đang chơi trong sân liền chạy đến gần, đưa ra phong bì
trắng hình vuông vừa tầm bàn tay, nói nhanh:
“Anh Thanh, ban nãy có một anh học sinh bảo đưa cái này cho anh.”
Ngạc nhiên, Vũ Thanh chậm rãi đón lấy và mở ra xem. Bên trong là chiếc đĩa màu trắng.
...
Cầm chiếc đĩa trên tay, tần ngần trong chốc lát Vũ Thanh nhẹ nhàng cài
nó vào máy vi tính. Hắn không rõ, bên trong đĩa chứa nội dung gì cũng
như người đưa là ai, mục đích thế nào. Nhưng bên ngoài phong bì ghi rõ
dòng chữ: “Gửi học trò của cô Dương Đan.”
Âm thanh chạy
đĩa bắt đầu vang lên, Vũ Thanh click chuột vào chữ Open. Trong đĩa là
một đoạn clip. Khó hiểu, hắn mau chóng bật clip...
Hình
ảnh đầu tiên đập vào mắt Vũ Thanh là cảnh Dương Đan nằm bất tỉnh trên
giường, mắt bị miếng vải đen bịt kín, miệng cũng dán băng keo, hai tay
hai chân đều bị trói chặt bởi dây thừng. Ngay lập tức, Vũ Thanh đứng bật dậy trước màn hình máy vi tính, vẻ mặt đầy sửng sốt kinh ngạc:
“Cái gì thế? Là cô Dương Đan! Cô ấy bị gì vậy?”
Đúng lúc, trong đoạn clip thình lình xuất hiện một thằng học sinh vì nó mặc đồng phục nhưng mặt mũi thì rất mờ, dường như nó không muốn người
khác biết mình là ai.
[... Xin chào người tôi đã gửi
chiếc đĩa này, anh đấy Vũ Thanh. Gọi đúng tên chứ? Tôi có món quà rất
thú vị tặng anh. Chắc anh nhận ra cô gái nằm trên giường? À, đúng rồi cô Dương Đan – người yêu của anh!...]
Bàn tay bấu chặt
thành bàn, Vũ Thanh nghiến răng vì không biết tên trong clip là ai? Có
thù oán gì với hắn hay Dương Đan. Và điều khiến hắn sợ hãi, hiển nhiên
chính là tên này định làm gì cô giáo trẻ. Còn đang hồi hộp đến căng cả
óc thì hắn nghe giọng tên kia tiếp tục cất lên, rất khẽ nhưng rõ vô
cùng.
[... Có những giáo viên thích xen vào chuyện của
học sinh. Tôi gọi những người đó là: Lũ ngu ngốc! Vì họ chẳng biết cái
quái gì cả nhưng cứ hay lo việc bao đồng. Ngoài những thứ thuyết giảng
sáo rỗng thì họ không khác nào mấy tên “đao phủ”. Moi móc – đấy là kiểu
các thầy cô hay làm. Thật vớ vẩn!
Vũ Thanh, tôi lại gọi
tên anh lần nữa. Đáng tiếc thay, cô giáo Dương Đan yêu quý của anh lại
là một trong những lũ ngu ngốc ấy. Cô ta... ngây thơ nghĩ rằng có thể
giúp chúng tôi vượt qua rắc rối – phiền não đại loại là tất cả mọi thứ
khó khăn khác. Buồn cười! Cô ta còn chẳng biết chúng tôi cần gì thì giúp thế nào được. Lại những câu khuyên giải rỗng tuếch. Thế nhưng, điều
đáng trách ở đây, Dương Đan – cô giáo ấy quan tâm chúng tôi chỉ vì chúng tôi biết bí mật của cô ta!
Hẹn hò với học trò cũ nhỏ hơn mình chín tuổi, đó là việc không hay cho lắm!...]
Vũ Thanh hoàn toàn bất động trước cách nói chuyện khe khẽ của tên học
sinh, âm thanh từ ma quỷ. Nó giống hệt như đang ẩn chứa một con rắn độc
đằng sau bộ đồng phục đẹp đẽ. Để rồi thình lình, Vũ Thanh giật mình khi
nghe kẻ-mặc-đồng-phục ấy gọi tên, chất giọng của nó khiến sống lưng hắn
gần như đóng băng:
[... Vũ Thanh! Sẽ ra sao nếu cô gái
anh yêu bị cưỡng hiếp rồi bị giết ngay trước mắt? Tôi rất muốn biết cảm
giác đó của anh sau khi xem xong bản án “tử hình” mà chúng tôi dành cho
cô giáo Dương Đan...]
Cho đến tận sau này, Vũ Thanh không rõ những xúc cảm nào đã xuất hiện trong mình khi tận-mắt-chứng-kiến
hành động mất tính người của lũ nam sinh đó đối với Dương Đan. Nhưng hắn biết chắc rằng, cảm giác lúc ấy còn khủng khiếp hơn cả cái chết! Mọi
thứ xung quanh dường như trắng xoá, hình ảnh của đoạn clip cứ méo mó. Kể cả âm thanh, cũng không còn tồn tại mặc dù hắn nghe RÕ điệu cười hả hê
của đám thú tính cùng giọng thét và tiếng khóc tức tưởi van xin của cô
giáo họ Dương.
[... Trong clip, đột ngột xuất hiện thêm
bốn tên nam sinh khác, gương mặt cũng bị làm mờ – ngoài cái kẻ nãy giờ
cứ gọi Vũ Thanh. Rồi chúng mau chóng tiến đến gần chiếc giường, đánh
thức Dương Đan dậy. Chỉ chờ khi cô mở miệng hỏi: “Đây là đâu?” thì lũ
mọi rợ ấy lập tức lao vào xé nát quần áo cô. Một cuộc cưỡng hiếp tập
thể...]
Đôi mắt mở to bàng hoàng, cơn giận dữ điên cuồng
làm đầu óc như nổ tung, Vũ Thanh đứng chết lặng trước màn hình vi tính.
Đôi tay hắn lắc mạnh khiến chiếc bàn rung lên dữ dội. Nỗi đau đớn bóp
nghẹt trái tim và những giọt lệ cứ trực trào liên tục, không ngừng.
[... Năm tên nam sinh thích thú với hành động đồi bại của chúng để mặc
Dương Đan bị giày vò trong nỗi đau cùng cực của tinh thần lẫn thể xác.
Khóc. Van xin. Mọi âm thanh nghe thật thống khổ, thảm thiết.
Tất cả vẫn diễn ra cho đến lúc, cơ thể Dương Đan không còn sự phản kháng. Mọi cử động, dù nhỏ nhất, nơi cô thật sự dừng lại.
Lũ nam sinh mất tình người đó chưa chịu ngừng tay... Rất nhanh, ba
trong số chúng đã dùng những chiếc gậy bằng gỗ và đánh liên tục vào thân thể bất động của cô giáo trẻ.
Máu.
Dương Đan không thở nữa. Sự sống hoàn toàn kết thúc...]
Vào khoảnh khắc mà không biết phải dùng ngôn từ nào để diễn tả ấy, Vũ
Thanh khuỵ chân. Hắn thấy bản thân chẳng còn đủ sức để kiềm nén hàng
trăm hàng ngàn cảm xúc kinh khủng đang xáo trộn trong cơ thể và vì vậy
hắn đã hét thật to! Tưởng chừng những thanh âm vụn vỡ kia xé toạt cuống
họng. Rồi, hắn khóc. Một cách điên cuồng nhất.
[... Hình
ảnh cuối cùng trong clip là tên học sinh xuất hiện đầu tiên – kẻ ma quỷ
nhất – đặt tay lên mũi Dương Đan và lắc đầu. Tiếp, nó quay mặt về phía
ống quay nói những điều cần thiết trước khi kết thúc loạt những hành
động tàn bạo của mình:
Đây không phải trò đùa đâu, Vũ
Thanh. Cô giáo Dương Đan chết rồi! Cái xác này có lẽ nên mang vứt ở đâu
đấy sẽ tốt hơn. Anh thấy thế nào khi xem đến đây? Tôi nghĩ cảm giác
không hề dễ chịu, nhỉ? Đoạn clip này chỉ có duy nhất một mình anh được
xem thôi. Nếu anh đưa nó cho cảnh sát thì vô ích vì chẳng ai thấy rõ mặt chúng tôi.
Nghe này chàng trai, hãy thử tìm chúng tôi
đi! Trả thù cho cô giáo Dương Đan của anh! Tôi nói thật! Chỉ có anh mới
“trừng phạt” được chúng tôi, vì... chúng tôi chưa đủ mười bốn tuổi và sẽ được bảo vệ bởi Luật dành cho trẻ vị thành niên!
Từ nhỏ, không ai dạy chúng tôi rằng: giết người và làm nhục người khác là sai.
Chúng tôi chẳng hề được bảo cái gì nên và không nên làm. Vì vậy, chúng
tôi chỉ làm những gì mình thấy “thích”. Một chút thử nghiệm thú vị! Chỉ
là trò đùa thôi mà.
Chúng tôi là những học trò ưu tú của cô giáo Dương Đan... ]
Màn hình máy vi tính chợt tắt, âm thanh chạy đĩa ngừng lại. Không gian trở nên yên ắng.
Dưới đất, Vũ Thanh vẫn giữ nguyên tư thế nãy giờ: cúi đầu và siết chặt
bàn tay. Ngừng thét lớn, ngừng khóc, thứ duy nhất tồn tại nơi hắn ngay
bây giờ là nhịp thở đều đều. Chẳng ai có thể rõ trong đầu hắn nghĩ gì.
Khi con người không biểu hiện những cảm xúc ra bên ngoài dẫu đang vô
cùng đau đớn thì đó là lúc đáng sợ nhất vì họ có thể nghiền nát – giẫm
đạp lên cả thế giới.
Chúng tôi chưa đủ mười bốn tuổi và
sẽ được bảo vệ bởi Luật dành cho trẻ vị thành niên!...
Chúng tôi chỉ làm những gì mình thấy “thích”.
Một chút thử nghiệm thú vị! Chỉ là trò đùa thôi mà.
Từ từ ngước mặt lên, đôi mắt Vũ Thanh bỗng chốc bình thản lạ lùng. Tuy
vậy, dường như trong cái nhìn chẳng-có-gì đó lại xuất hiện một cảnh
tượng thảm khốc hơn địa ngục. Dành cho ai? Tất nhiên không phải cho hắn
mà là cho những kẻ đáng bị trừng phạt. Vũ Thanh đứng dậy, răng nghiến
chặt môi đến nỗi bật máu, đưa tay lấy chiếc đĩa từ trong máy vi tính ra. Hắn sẽ giữ thứ này lại...
Sẽ là ta – chứ không phải luật pháp – trở thành người Trừng Phạt năm tên đồ tể ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT