Sau khi gửi xe đạp xong, tôi đi lên lớp. Thú thật là tôi không mấy gì thiện cảm với lớp 11B4 này. Cái thứ nhất là lớp học nằm tách biệt với các lớp khác. Có nghĩa là dãy lầu bên kia chỉ đủ chỗ tới lớp 11B3. Và lớp 11B4, 11B5 đều phải chịu chung số phận là nằm bên dãy lầu khác – dãy lầu có
những phòng vi tính, phòng máy chiếu, phòng chứa đồ. Tôi nhìn mà muốn
khóc luôn, cứ như là bọn tôi cá biệt lắm nên mới được ân huệ một mình
một cõi nơi đây vậy. Cái thứ hai là thành viên trong lớp đa số đều là
những phần tử nguy hiểm, chỉ cần ai lọt vào tầm nhắm là cứ xác định sẽ
bị bọn nó hành xác te tua. Chỉ hai điều thôi cũng đã làm tôi chùn bước
trên con đường học tập.
Nói thì nói vậy thôi chứ hiện tại thì tôi cũng đã có mặt trước cửa lớp,
chỉ còn mỗi việc nhắm mắt đưa chân vào trong động. Tại nơi này, tôi có
thể nhìn thấy tụi nó tái hiện lại hình ảnh của dân tị nạn, hoặc một
thành phố đột ngột dấy lên bọn khủng bố gây mất an ninh và đe dọa đến sự sống của con người ở đây. Đứa này bay lên đạp đứa kia y chang phim siêu nhân cuồng phong, còn con kia thì sống chết đuổi theo thằng kia cốt chỉ để thụi cho vài đấm. Tụi nó gào rú la hét như một bầy yêu quái và trong một phút giây bất chợt tôi có cảm giác mình đang lạc vào khu vực báo
động đỏ - khu vực cho phép đồ sát người khác. Nhưng mà thật ra cũng có
ngoại lệ, trong động vẫn có hai nhân sự nằm ngủ. Một người gục dài trên
bàn ở phía cuối lớp, một người nằm ngay trên bàn tôi mà ngủ một cách
ngon lành. Người nằm trên bàn không ai khác chính là nhện đại vương –
Thiên. Tôi bước đến gần, đứng nhìn hắn một hồi lâu. Sau đó lấy hết can
đảm vươn tay đẩy hắn rơi xuống đất.
“Rầm”
Thiên đã tiếp đất với tư thế thật đẹp – tư thế ếch bị xe cán chết. Tất
cả mọi hoạt động của bọn yêu quái trong động dường như đều bị đình chỉ
lại khi tôi vừa ra tay với Thiên. Vài ba cặp mắt trợn trừng lên, đổ dồn
về phía tôi. Cùng lúc đó, tôi cảm thấy mùi sát khí bắt đầu trỗi dậy mãnh liệt, tôi cũng ý thức được rằng mình đã làm một việc không nên làm. Đầu tôi lại vang vang từng hồi chuông cảnh báo.
Nhện đại vương từ từ ngồi dậy, lia ánh mắt giết người cảnh cáo tôi. Tiếp theo hắn bay lên như trong phim kiếm hiệp nhưng lại kết hợp tư thế của
siêu nhân Gao, hình dáng hắn bây giờ không khác gì đại bàng tung cánh…
“Rầm”
…Trời đánh có ngày!
Vì sự bất cẩn ở giây thứ 99, hắn đã vấp phải cái bàn nên một lần nữa lại trở về với đất mẹ. Cả lớp đột nhiên im lặng. Trong không khí đau
thương, bỗng nhiên có một giọng nói mềm mại cất lên:
- Tin mừng. Gia đình chúng tôi vô cùng vui sướng báo tin, chồng, cha,
ông chúng tôi là ông Đoàn Khánh Thiên đã tiêu diêu miền cực nhọc vào lúc 6 giờ 30 ngày 17 tháng 8 vì bị sát hại bằng cách đẩy cho té từ trên cao xuống đất. Trong lúc ăn mừng có điều chi sơ suất mong các vị rộng lòng
bỏ qua. Cả gia phả đồng kính báo.
Tôi quay sang nhìn, người vừa đọc xong cáo phó đó chính là Hoạn Thư.
Hoạn Thư bày ra bộ mặt thê lương, thỉnh thoảng cầm vạt áo lên chấm chấm
nước mắt. Vài ba đứa khác cũng đua nhau phụ họa theo cho thêm phần sinh
động. Ôi trời ơi, nhện đại vương có những người bạn thật tốt bụng! Tôi
lại thấy hai bóng người xuất hiện ở cửa lớp. Một trai, một gái. Tên con
trai nhìn xuống kẻ đang nằm bất động dưới đất, rồi lại đảo mắt hướng đến bàn ở cuối lớp, đôi mày rậm bất chợt nhíu lại. Gã không nói không rằng, đưa cái cặp cho cô gái cầm rồi hướng đến bàn cuối mà đi đến. Cả lớp lại chuyển ánh mắt sang nhìn gã ta.
- Nè, đi chỗ khác mà ngồi! Chỗ này là của tao! – Gã lắc lắc cái bàn, bộ mặt không vui mà nói.
Người gục trên bàn im lặng.
- Nói không nghe hả thằng kia? Biến chỗ khác mà ngồi!
Người đó lúc này đã có phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn gã bằng ánh mắt có phần khó chịu.
- Bàn này của mày à? Có ghi tên mày lên đây không? Nếu của mày sao mày
không đem quách về nhà đi, để đây làm gì? – Cậu ta hằn học đáp trả.
- Để tao nói cho mày biết, chỗ này là chỗ tao ngồi từ năm trước. Nghĩa
là tao ở lại lớp. Sẵn nói luôn tao cũng rất thích ngồi bàn cuối. Mày là
ma mới, vậy mà dám chống tao?
Cậu ta cũng bật dậy, đứng kênh người đối diện với gã, giọng đanh thép mà rằng:
- Có mình mày biết ở lại lớp à! Tao cũng đã từng ngồi lại một năm lớp 8, đừng đem cái mác đó ra hù dọa tao. Mày chẳng là cái đinh gì đâu! Muốn
gây chuyện thì tao chiều.
Cả hai đều đằng đằng sát khí làm cho tôi không rét mà run. Lớp gì mà hở
cái là đánh nhau vầy nè? Buồn cười hơn gây gổ là vì chỗ ngồi, không ngồi đây thì cũng ngồi kia được mà? Cần gì phải thế?
Và giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, nhện đại vương đã từ từ đứng dậy, đưa tay
dạt dân chúng sang một bên rồi hiên ngang bước đến chỗ sắp có chiến trận xảy ra kia. Hắn hất nhẹ mái tóc nâu, rồi chống hông mà quát:
- Nè hai bạn kia, chuyện như vậy mà cũng cãi nhau là sao? Hai bạn có
rảnh rỗi quá thì mua đường mà chơi với kiến, chứ làm loạn lên như vậy mà coi được à? Hai bạn không biết lớp này là lớp đầu tàu mũi nhọn của
trường, là lớp có học sinh gương mẫu à? Hai bạn lớn rồi chứ có bé bỏng
gì đâu mà gây nhau vì chỗ ngồi, à tức cười nhất là cái việc khoe mình ở
lại lớp! Nghĩ sao mà tranh chức ở lại lớp vậy? Hai bạn có biết là nếu
đánh nhau sẽ gây mất đoàn kết tập thể, sẽ làm hư hỏng bàn ghế, sẽ tốn
tiền thang thuốc cho đối phương khi tàn trận không? Mấy cái đó thì ai
lo, ai lo? Ba má lo chứ ai! Hai bạn có thương ba má không mà hành xử như thế hả? Lỡ bị mời phụ huynh rồi còn chết lớn đó nghe!
Ôi nhện đại vương lên tiếng thật là oai phong, thao giảng luôn một tràng mà không vấp một chữ. Quả nhiên là cao thủ! Trình độ mắng người cũng
thật cao siêu! Tôi chỉ thiếu chút nữa là bảo hắn nhận của tôi một lạy.
Cô gái đi cùng gã ban nãy cũng vội vã chạy đến gần hắn, nhăn mặt nói:
- Anh hai, anh đừng có nóng nảy quá! Anh hai ngồi chỗ khác cũng được mà!
- Tao không biết, chỗ này là của tao! – Gã phẩy tay, điệu bộ xem chừng không thương lượng gì hết.
- Tôi nói trước, tôi cũng không nhượng bộ đâu – Cậu ta tiếp lời.
- Vậy thì hai người ngồi chung, kết thêm tình đồng đội cũng tốt! Còn Tài Nguyên mày cũng kềm chế đi, người gì tính nóng như lửa! – Thiên nhún
nhún vai, rồi hô to – Vãn hát rồi, ai về nhà nấy đi!
Tiếp theo hắn quay sang cô gái:
- Trạng Nguyên, bà có nhiệm vụ can ngăn anh bà không cho nó làm chuyện
trái với tam tòng tứ đức. Đừng để lục đục trong lớp vì những chuyện
không đáng.
“Tùng! Tùng! Tùng!”
Ba hồi trống đột ngột vang lên báo hiệu đã vào tiết 1. Vậy là ai nấy
cũng về chỗ của mình, nhưng đa số đều tự ý ngồi vì cô giáo chưa xếp chỗ. Ở phía bàn cuối lớp, gã trai tên Tài Nguyên cùng với cái cậu ở lại năm
lớp 8 không ai chịu nhượng bộ ai, nhất quyết giữ vững lập trường nên rốt cuộc cả hai phải ngồi chung bàn, nét mặt thì sa sầm cau có mãi cho đến
khi cô chủ nhiệm bước vào lớp . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT