Ngày qua ngày, bọn chúng tôi vẫn ở bên nhau, cùng nhau nghịch phá đùa giỡn.
Tình cảm của mọi người đối với nhau luôn rất tốt, dù cho đôi khi cũng có những lúc cãi cọ hay bất đồng quan điểm.
Cuối năm lớp 12, Minh Thư lấy hết can đảm để tỏ tình với Phạm Gia Hưng ở nhà hàng trong nền nhạc du dương trầm lắng. Tôi và đám bạn nấp một góc
nhìn xem, đứa nào cũng hồi hộp như thể người chuẩn bị tỏ tình là mình.
Khi nghe xong câu hỏi: "Thư có thể làm người yêu của Hưng không?" thì
Gia Hưng chỉ nghiêng đầu cười mỉm rồi nói: "Xin lỗi Minh Thư, tôi chỉ
xem Minh Thư là bạn, là người em trai bé nhỏ. Cám ơn tình cảm của Minh
Thư đã dành cho tôi, dù không thể đón nhận nhưng tôi sẽ trân trọng nó."
Phạm Gia Hưng nói như thế, nhẹ nhàng và chân thành, như cố gắng tránh đi việc làm đau lòng Minh Thư ở mức thấp nhất dù biết trước rằng cậu ta sẽ tổn thương. Sau đó, Gia Hưng xin phép rời đi, chỉ còn mỗi Minh Thư là
đứng lặng im dõi theo dáng của Gia Hưng.
Bạn có đoán được Minh Thư đã phản ứng như thế nào không? Cậu ta tuyệt
nhiên không rơi một giọt nước mắt nào, thay vào đó là cười thật lớn
tiếng, như thể trút bỏ xong gánh nặng trong lòng, giờ thì nhẹ nhõm rồi.
Cậu bắt đầu ăn uống nhiệt tình, không vướn bận gì cả.
Nhưng tôi nghĩ rằng Minh Thư lại khóc một mình khi về đến nhà, tôi tin là cậu ta sẽ học được cách sống mạnh mẽ hơn ...
Tốt nghiệp xong, Minh Thư đi du học ở Mỹ, chúng tôi ra sân bay tiễn cậu đi, trong đó có cả Gia Hưng.
-Chúc may mắn! - Gia Hưng vẫy tay chào tạm biệt, chúng tôi cũng đồng thanh nói thế.
Minh Thư hét to:
-Ngày tui trở về nhất định sẽ khác hơn hôm nay!!!
-Mày khùng hơn hôm nay à? - Tài Nguyên cười đểu.
-Mày mới khùng ấy đồ đầu gấu!!! - Minh Thư tiếp tục hét lên.
Và rồi cậu ôm từng người tạm biệt, đến lượt Gia Hưng thì cậu trao một chiếc ôm nhẹ và kéo vali bước lên máy bay.
Chúng tôi ngước mắt nhìn chiếc máy bay cất cánh lên nền trời xanh thẳm,
máy bay chở người bạn nhỏ lớp 12B4 đến một chân trời mới, hi vọng nơi ấy sẽ là sự khởi đầu tốt đẹp của Minh Thư...
Hai năm sau, anh tôi và chị Đoàn Gia Linh kết hôn. Thiệp hồng đề tên
Viên Ngọc Trai sánh duyên cùng Đoàn Gia Linh, vậy là ông anh tôi mất ngủ cả đêm vì nôn nao trong bụng. Và thế là gia đình tôi đã có thêm thành
viên mới - chị dâu xinh xắn đáng yêu, chị rất thương con Haba, chăm sóc
cho nó còn chu đáo hơn cả tôi, nhiều lúc bỏ bê anh tôi qua một xó làm
Ngọc Trai ũ rũ vì tự ti sức hấp dẫn của mình còn thua cả con mèo mập xí
trai. Bỗng nhiên tôi nhớ lại, kế hoạch trả thù ông anh mà khi xưa tôi
hao tâm tổn sức để vạch ra mà không khỏi buồn cười, ngày ấy sao tôi ngây ngô ghê!
Lúc ấy trong đám cưới, tôi và Khánh Thiên ngồi canh thùng phong bì,hắn
đã thì thầm với rằng: "Vài năm nữa thôi, hai ta sẽ có ngày này, hoành
tráng hơn luôn nhé!".
Tôi phì cười, bỗng dưng mơ tưởng đến một ngày đẹp trời nào đó tôi sẽ được khoác lên người chiếc váy cưới tinh khôi...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó lại trôi qua mấy năm nữa rồi. Anh
tôi đã có một cô con gái tên là Viên Trân Châu, nó giống ba nhiều hơn là mẹ. Tội nghiệp con nhỏ, bị cha già dở hơi Ngọc Trai chọn cho cái tên
độc đáo giống ổng, thật hết biết. Trân Châu gọi tôi là cô út, và hiện
tại thì nó đang chạy lăng xăng chơi đùa với con Búm. Haba đã quy tiên
rồi, hưởng thọ 8 tuổi. Ngày ấy tôi khóc nhiều lắm, nhưng nhờ có Khánh
Thiên động viên và an ủi nên nỗi đau cũng nguôi ngoay. Khánh Thiên gọi
Haba là mắm heo, vì hắn phân tích rằng cái mặt thì giống con mắm con
thân hình thì giống con heo nên gọi là mắm heo. Tôi nhớ rõ hôm ấy Haba
cào hắn mấy cái rõ đau...
Con mèo Búm là quà hắn tặng tôi, nó cũng dễ thương như Haba, cũng mập mập tròn tròn trông rất đáng yêu.
Tôi không bao giờ quên đi thành viên Haba trong gia đình mình.
Khánh Thiên giờ cao 1m77, tập gym ngày một buổi nên thân hình nở nang
hơn. Đường nét trên gương mặt thì góc cạnh, giọng nói khàn khàn và hắn
càng lúc càng nam tính. Hắn rất quyến rũ khi mặc áo sơ mi trắng kèm quần tây đen, chỉ cần cười một cái là làm điên đảo mấy cô bạn đồng nghiệp
của tôi rồi. Đàn ông có răng khểnh sao mà dễ thương thế không biết!
Chúng tôi đã có công ăn việc làm, người thì nhân viên ngân hàng, người
thì quản lý nhà hàng, và chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân.
Tháng 2 ngày 18, tôi và Khánh Thiên kết hôn.
Dâu phụ là Trạng Nguyên và Ngọc Thi, còn rể phụ là Gia Hưng cùng Tài
Nguyên. Cũng qua đám cưới của chúng tôi mà Tài Nguyên quyết định cưa đổ
Ngọc Thi dù cho trước đó gã đã thề rằng không gái gú bồ bịch gì để ăn
chơi cho hết đời trai trẻ. Minh Thư cũng về tham dự đám cưới và cậu đã
có bạn trai rồi, bạn trai quen ở Mỹ. Hôm đeo nhẫn cưới vào tay tôi,
Khánh Thiên run run tay rồi sau đó nước mắt đột nhiên lăn dài trên gương mặt điển trai của hắn khi trao nhẫn xong. Hắn khóc. Lẽ ra người khóc
phải là tôi mới đúng chứ? Đúng là kì cục mà!
Khánh Thiên ôm chặt lấy tôi, rồi thì thầm bên tai tôi rằng: "Hay quá, giờ thì em đã là vợ của anh rồi!".
Tôi mỉm cười hạnh phúc. Và thế là chúng tôi hôn nhau trước sự chứng kiến của nhiều người...
Tối hôm ấy là đêm động phòng đầu tiên của tôi và anh chồng yêu quái. Tôi hồi hộp tới nỗi đứng ngồi không yên, và cuối cùng là lôi laptop ra chơi game online. Đang hăng say chiến đấu thì hắn thình lình xuất hiện, khom người rút dây điện đang cắm làm laptop tôi chỉ còn một màn hình tối
đen. Tôi lùi về sau mấy bước, căng thẳng nhìn Khánh Thiên. Hắn cũng mơ
màng nhìn tôi, người tỏa ra hơi men. Dường như hắn đang say...
-Em, anh yêu em! - Khánh Thiên nói thế rồi bế tôi đặt lên giường.
-Anh... anh định làm gì? - Tôi trợn mắt mà lắp bắp.
-Một nam một nữ trong một căn phòng trên một chiếc giường, em nghĩ anh
định làm gì? - Khánh Thiên khàn khàn hỏi tôi. Quái thật, say mà vẫn biết nói đùa!
-Nhện xấu xa, anh mau ngủ đi! - Tôi tựa đầu vào lòng Khánh Thiên, sau đó hắn khép mắt lại, đi vào giấc ngủ. Vài giây trôi qua, hắn đột nhiên mở
to mắt và bật dậy:
-Ai nói anh là nhện xấu xa, anh là công chúa nhện xinh đẹp mà!
Rồi hắn lại lăn ra ngủ tiếp.
Tôi ngồi cười ha ha, thì ra bộ dạng khi say rượu của hắn lại đáng yêu thế này, thật buồn cười quá đi!
-------
Dòng đời vẫn cứ mãi trôi.
Từ dạo ấy đến nay đã mấy độ thu rồi, và hôm nay mùa thu lại về, bất chợt lòng tôi thấy nao nao...
Chớp mắt đã 13 năm trôi qua, xa rời thời áo trắng tinh nghịch ngày nào.
Chúng tôi đã có một cậu con trai ba tuổi, tên là Đoàn Minh Tài. Khánh
Thiên đặt tên như thế để khi ghép tên hai ba con lại sẽ ra thành Thiên
Tài, nghe cho nó oai. Hắn từng thổn thức với tôi rằng hắn muốn có cặp
song sinh, nhưng rốt cuộc thì tôi chỉ sinh được một hoàng tử bé mà thôi. Tuy nhiên, hắn không buồn phiền mà trái lại còn nói với tôi rằng: "Chắc do anh làm chưa tốt, nhưng em đừng lo, lần sau anh sẽ cố gắng hơn".
Hắn cũng chạy đi vòng vòng và khoe với mọi người việc hắn được lên chức
làm ba, nghe má tôi bảo khi ấy Khánh Thiên vui mừng dữ lắm, cười tươi
đến độ tít mắt luôn.
Và hiện tại thì Khánh Thiên đang ngồi o bế con trai trên ghế sofa, kể đủ thứ chuyện cho thẳng bé nghe.
-Mai là đi học mẫu giáo, con phải ngoan không được quậy biết chưa? - Hắn dặn dò bé con.
-Con biết rồi ba ơi! - Bé con gật đầu vâng lời.
-Thời ba đi học cô giáo ít khi la rầy ba lắm!
Bé con reo lên:
-Ba thật giỏi.
Nghe hắn bóp méo sự thật một cách trắng trợn như thế tôi liền quay sang
nhìn hắn mà bĩu môi. Phải rồi, thời đi học ba ít khi bị cô giáo la lắm,
nhưng ba còn cái vế sau chưa nói hết, đó là ba toàn bị mời lên văn phòng không à.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT