Và tôi đã khỏi bệnh. Thấy tôi tung tăng đi vào lớp thì tụi nó mặt mày méo xệch nhìn tôi. Trường “chôm chôm” cất giọng cảm thán: “Trời ơi, bệnh gì kì vậy? Tự nhiên nay bệnh mai khỏe rồi là sao? Đã nhận giỏ trái cây thiêng liêng quý giá được trích từ xương máu của 43 người trong lớp (trừ bạn ra) thì ít nhất phải nằm bẹp tuần sau hẵng đi học lại.” – Nói đến đây cậu ta chép miệng – “Biết bạn mau lành bệnh thì tôi đã đề nghị lớp cắt bớt một số trái cây lại rồi, thật là phí phạm!”.

Cả bọn nghe lời “trách yêu” của Trường thì cười to, lúc này thì đến lượt tôi trưng cái bản mặt mốc ra nhìn bọn họ. Đúng là không thể hiểu nổi những con người BÌNH THƯỜNG với những suy nghĩ hết sức BÌNH THƯỜNG này chút nào!

Trời chiều nhạt nắng, lớp tôi học thể dục chéo buổi. Còn 15 phút cuối của tiết học, thầy cho bọn tôi ngồi không, còn thầy thì đi lên văn phòng có chút việc. Vậy là Khánh Thiên bắt đầu khuấy động không khí bằng trò chơi của hắn. Trò chơi như thế này: Cả đám cùng nhau oẳn tù tì, và ai là người cuối cùng oẳn tù tì thắng thì ngồi làm chủ. Vai trò của người làm chủ là ngồi một chỗ và xòe bàn tay ra, bọn thua trận còn lại cùng nhau để ngón trỏ vào lòng bàn tay của người chủ. Và người chủ đếm 1,2, 3. Đếm tới 3 là cả bọn phải nhanh chóng rút ngón tay lên, nếu bị giữ lại thì sẽ phải thực hiện việc gì đó theo yêu cầu của người chủ, chỉ cần yêu cầu không quá đáng là được. Và dĩ nhiên Khánh Thiên – một tay oẳn tù tì thứ thiệt, luôn là người giành chiến thắng. Cả 6 ván liên tiếp hắn chưa để vuột mất cái chức “ông chủ” lần nào. Và kẻ xấu số như Minh Thư lại bị túm những 3 lần, còn lại là trải đều cho Tài Nguyên, Mạnh Hải và Trạng Nguyên. Nhờ tôi phản xạ nhanh nhẹn cho nên ý đồ xấu xa của Thiên đối với tôi lần nào cũng bị đổ bể.

Và nghe tôi kể xem hắn đã có những hành vi man rợ gì đối với các nạn nhân xấu số. Hắn bắt Minh Thư ôm Gia Hưng, điều này làm cho cả bọn ngồi cười ngặt nghẽo. Phạm Gia Hưng hằn học nhìn hắn, dáng vẻ cậu ta như là muốn đấm một đấm vào mặt của Khánh Thiên cho chừa cái tật giỡn kì cục. Nhưng quy tắc là quy tắc, cậu ta vẫn phải đứng im chịu trận cho Minh Thư vòng tay ôm nhẹ một cái. Việc làm này tuy chỉ là trò đùa, nhưng tự trong thâm tâm tôi biết, đây chính là niềm khát khao của Minh Thư từ lâu lắm rồi, rằng Minh Thư muốn được thử cái cảm giác ôm lấy Phạm Gia Hưng là như thế nào, khi ôm lấy sẽ có cảm giác ra sao thôi. Những buổi chiều thứ bảy ngồi ở quán café quen thuộc, cậu thường tâm sự với tôi như thế. Và tôi nhận ra, tình cảm đơn phương là thứ tình cảm rất xót xa, hơn nữa ở đây lại là tình cảm đồng giới. Đa phần mọi người đều có thành kiến với giới tính thứ ba, ngay cả tôi trước đây cũng không ngoại lệ. Nhưng từ khi quen Minh Thư, tôi đã mở lòng hơn rất nhiều.

Tôi dần dần biết cảm thông và lắng nghe. Tôi thấy rằng, ai cũng có quyền yêu và được yêu, dù cho giới tính thứ ba thì họ vẫn là con người, họ cũng biết sống, cũng biết nghĩ, biết đau. Và tôi chắc rằng sự kì thị của xã hội sẽ là những lưỡi dao vô hình cắt đứt sợi dây liên lạc giữa họ với mọi người. Đừng ép họ phải thu mình mãi mãi trong vỏ ốc, vì sự mặc cảm tự ti trong lòng họ đã là những nỗi đau quá lớn rồi. Nhưng có lẽ Minh Thư vẫn may mắn hơn một số khác. Cậu được gia đình chấp nhận, hiểu và cảm thông, do đó cậu đã vượt qua được rào cản kia, và sống thật với con người mình. Hơn nữa lớp tôi, ngoài sự đoàn kết ra thì còn có sự tôn trọng lẫn nhau. Bọn nó vẫn rất hòa đồng với Minh Thư, không ai đá động gì đến việc tế nhị kia cả.

Minh Thư - kẻ si tình khờ dại. Cậu vẫn thường ngồi lặng lẽ nhìn bóng dáng Phạm Gia Hưng lướt ngang qua, dù cho chỉ là một phút giây ngắn ngủi. Tôi đã từng thắc mắc, rằng vì sao cậu ta lại làm thế mà không trực tiếp đến gặp mặt Gia Hưng thì cậu bảo là cậu không muốn làm Gia Hưng khó chịu. Tôi cảm thấy Minh Thư thật nhỏ bé, nhưng tình yêu của cậu thì không nhỏ bé chút nào.

Quay trở lại vấn đề khi nãy, phải nói là thật tội nghiệp cho Tài Nguyên. Khánh Thiên bắt Tài Nguyên phải hét to lên rằng: “Em bị điên”. Vừa nghe xong là Tài Nguyên cũng có ước muốn là đấm vào mặt nhện đại vương vài đấm, nhưng vừa túm cổ áo hắn thì hắn cười hòa nhã, nhẹ giọng rằng: “Luật chơi là luật chơi” khiến Tài Nguyên không cam tâm nhưng rồi cũng dùng dằn thi hành án. Lớp trưởng Đặng Mạnh Hải thì phải đứng múa và hát bài Cháu lên ba cho cả đám nghe, riêng Trạng Nguyên có phần nhẹ nhàng hơn, cô bạn chỉ thục xì dầu 10 cái.

Nhưng anh hùng nào chẳng có lúc sa cơ, Đoàn Khánh Thiên cũng không ngoại lệ - sang ván thứ 7 thì hắn oẳn tù tì thua, và người làm chủ chính là Trạng Nguyên. Đời hắn tới đây là tàn vì lúc nãy Tài Nguyên có to nhỏ gì với cô bạn, mà gương mặt cả hai thì có vẻ đắc chí lắm. Lần này thì toi Khánh Thiên thật rồi, nghĩ vậy tôi liền bật cười ha ha và chờ xem Trạng Nguyên sẽ cho nhện đại vương lên bờ xuống ruộng kiểu gì.

- Thiên, chuẩn bị nghe lệnh nè mày! -Tài Nguyên vừa uống trà của bác bảo vệ để cạnh bàn đá, vừa hung hăng nói.

Trạng Nguyên gật gù cái đầu, sau đó nhẹ nhàng buông ra một câu:

- Ông Thiên chạy lại hôn bà Cương một cái! Nhanh lên.

Nghe hết lời Trạng Nguyên vừa nói mà tôi nghe như sét đánh ngang tai, chỉ ức không thể bóp cổ Trạng Nguyên rồi sau đó đem bạn ấy quăng xuống hồ nước nhà vệ sinh. Tôi ngu người nhìn sang Khánh Thiên, thì chỉ thấy hắn đứng nghệch mặt ra một chỗ trông như một thằng ngố Tàu. Cả hai chúng tôi không ai nói gì, cũng không biết phản đối như thế nào, vì luật chơi là luật chơi. Nhện đại vương và tôi bốn mắt nhìn nhau, bên cạnh đó còn có hàng chục con mắt khác đang nhìn vào chúng tôi. Da mặt tôi đang tê rần đây này.

- Được! – Sau một hồi im lặng đáng sợ, Đoàn Khánh Thiên bất chợt quyết định, trên đầu hắn dường như xuất hiện cái bóng đèn dây tóc đang phát sáng rực rỡ. Hắn có bị điên không hả? Dám đồng ý với cái yêu cầu kinh dị này??? Ít ra cũng phải làm hùng hổ lên, phản kháng dữ dội lên rồi sau đó tìm cách đánh bài chuồn mất dạng chứ?!

Nhưng mà… với một kẻ thông minh như Khánh Thiên thì tôi chắc rằng hắn ta đã hình thành được kế sách gì hay ho rồi, và kế sách này vừa thực hiện đúng yêu cầu của Trạng Nguyên mà vừa bảo vệ thanh danh trong sạch không nuốt lời của hắn. Tôi tin! Tôi đặt trọn niềm tin vào nhện đại vương.

Rồi hắn bắt đầu bước. Một bước, hai bước, ba bước, Khánh Thiên tiến lại gần tôi. Càng lúc khoảng cách giữa chúng tôi càng được rút ngắn lại. Mồ hôi đã bắt đầu lấm tấm trên trán của cô gái Kim Cương bé nhỏ này. Khuôn mặt nghiêm túc của hắn, tiếng reo hò của lũ bạn xung quanh làm tôi nhất thời choáng váng. Và khi mặt hắn kề sát mặt tôi thì không gian đã là một mảng tối đen…

- Xong! – Hắn dửng dưng kéo cái áo khoác vừa phủ lên đầu tôi và hắn xuống, nhởn nhơ thông báo. Tôi cũng được một phen hú vía. Không ai biết cái cảm giác hồi hộp lúc nãy là như thế nào đâu, thật ra chỉ có hắn là cười thành tiếng mỉa mai tôi thôi, vì khi ấy tôi nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn mặt hắn.

Cả bọn nhốn nháo phản đối:

- Ê, chơi gì kì vậy? Trùm áo khoác rồi thì sao biết hai người có hôn hay không?!

Khánh Thiên phẩy tay:

- Thì Trạng Nguyên bảo hôn thôi mà, chứ đâu có bảo hôn công khai đâu sao bắt bẻ tui?!

Thế đấy, tôi biết hắn luôn có cách ứng phó mà. Mặc dù lúc nãy, tôi nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của hắn. Và tôi.

Nằm dài trên giường, tôi nhớ lại chuyện ban chiều. Thật sự thì, hắn không có hôn tôi.

Nhưng ngược lại hắn thì thầm rằng: “Cương đừng lo, tui sẽ không hôn Cương theo cách không tự nguyện như vậy. Tui tôn trọng Cương, mở mắt ra đi, đồ ngốc!”

Khánh Thiên, hắn đúng là một người tốt.

Đúng là không thể đánh giá con người chỉ qua những chuyện nhỏ nhặt thường ngày.

Giờ đã khuya rồi, tôi nên nhắm mắt ngủ thôi…

Ngủ ngon nhé, Khánh Thiên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play