Trường Mạc Đĩnh Chi của chúng tôi xây lại đã được 5 năm. Lúc trước trường này nằm trong diện “di tích lịch sử lâu đời chưa được tu sửa”, nhưng bây giờ đã lột xác trở thành trường cấp 3 mới nhất và rộng nhất thành phố. Cho nên có thể nói, bọn học trò thế hệ sau như chúng tôi may mắn hơn các anh chị khối trước vô cùng. Trường tôi bây giờ rất khang trang, sạch sẽ, hiện đại, với ba dãy lầu chữ U hai tầng cao đồ sộ được sơn màu trắng xanh thanh khiết nhìn thật thích mắt, ngay cả nhà vệ sinh cũng rất tuyệt vời.

Nhà vệ sinh nam, nữ được chia thành hai khu riêng biệt, bên dãy lầu tôi và dãy lầu bên kia. Sàn nhà lát gạch màu vàng nhạt có hoa văn dây leo trang nhã ( loại dành cho nhà tắm nên khỏi lo bị trượt chân). Trong nhà vệ sinh ngoài các phòng vệ sinh nhỏ ra thì còn xây một hồ nước to, cao chừng 1,4m nhằm cho việc quét dọn cũng như tẩy rửa được thuận tiện cho các cô lao công. Bồn rửa tay thì bên ngoài đã có rồi nên tôi không nghĩ ra hồ nước được dùng thêm vào việc gì nữa.

Tiết 1 là tiết Sử - tiết của cô Mộng trẻ tuổi khó tính trong trường. Nhưng tôi không lo, vì tôi đã thuộc làu bài vở ở nhà từ lâu rồi nên bây giờ mới ngồi rảnh rang suy nghĩ vớ vẩn, nhìn ngó xung quanh lớp học. Hiện tại đang là 15 phút đầu giờ, lớp tôi ồn ào thì phải biết! Mặc dù có sao đỏ trực ngoài cửa nhưng tụi nó vẫn vô tư đùa giỡn, nói chuyện mặc cho Nhã Lan (sao đỏ đối ngoại) cùng lớp trưởng Đặng Mạnh Hải gào thét khản cổ kêu tụi nó giữ im lặng. Nhìn ban cán sự lớp này với vẻ mặt bất lực chịu trận mà tôi thấy thương vô cùng, các bạn đúng là đầy tớ của nhân dân! Nhỏ sao đỏ A3 hôm nay không đến trực mà thay vào đó là một thằng lạ hoắc lạ huơ. Nó trực thật gay gắt, trừ điểm nãy giờ sơ sơ cũng đã 15 điểm, thái độ khó ưa gấp vạn lần con nhỏ sao đỏ cũ. Cũng may hôm nay là ngày thứ 7, chứ nếu đầu tuần gặp nó trực hết 6 ngày thì bảo đảm lớp tôi từ A tới Z chết không toàn thây!

Nhã Lan nhăn nhó mặt mày, xoay vô thông báo cho lớp biết rằng đã bị trừ mất 15 điểm nề nếp. Tụi nó nghe vậy liền nhao nhao lên, đòi úp sọt hội đồng tên sao đỏ hắc ám kia. Trước tình cảnh con dân động nhện dậy sóc Bom Bo, nhện đại vương quyết định xả thân cứu nước, đưa tay ra hiệu cho dân chúng trật tự rồi hắn nhảy ra khỏi bàn, hùng hồn tiến đến “kẻ thù” để giao lưu hỏi thăm chút xíu.

Đứng khoanh tay dựa cửa lớp, Khánh Thiên nhướn mắt hỏi:

- Bạn trừ cái gì tới 15 điểm, nói tui nghe coi!

Sao đỏ thấy khí thế hắn kinh người quá, bất giác đưa tay đẩy gọng mắt kính, nuốt nước bọt rồi nói:

- Thì… thì lớp ồn… mà nhắc hổng có chịu im nên trừ 5 điểm, nhiều bạn mang… mang dép lê nên tui trừ 5 điểm, hồi nãy có 1 bạn đi trễ nên tui trừ 5 điểm. Tui chỉ chiếu theo luật mà trừ thôi à! Vậy… vậy đó.

Khánh Thiên mỉm cười hòa nhã, gật gật đầu rồi vỗ nhẹ vai sao đỏ, gằn giọng đe dọa:

- Luật cái đầu bạn! Có tin tui xài luật rừng với bạn không?!

Cả lớp “ồ” lên ngưỡng mộ, hành động này càng áp đảo tâm lý bạn sao đỏ hơn. Bạn dường như cũng có linh cảm chẳng lành, liền đưa tay lau mồ hôi trên trán, chân đột xuất lùi về sau 3 bước. Ngừng 5 giây để nghênh mặt hất mái tóc nâu hạt dẻ cho thêm phần “xúc động”, hắn bắt đầu giở chiêu tổng sỉ vả quen thuộc ra.

- Tui nói cho bạn nghe, làm người phải biết trước biết sau, bạn đừng có cái kiểu bạ đâu trừ đấy! Bạn trừ điểm lớp tôi rồi có ích lợi gì cho bạn không? Bạn có mập lên không, có thông minh lên không, có bổ béo gì không? Ngay cả sao đỏ đời trước cũng chẳng trừ điểm nhiều như vậy! Trực thay thì thả lỏng cho người ta giùm đi, ai ép bạn phải chiếu theo luật mà trừ? Nếu bạn sợ thầy tổng phụ trách phát hiện thì đừng có xì ra. Tui biết bạn biết không nói ai biết? Đã xấu mà còn khoái đóng vai ác, toàn làm chuyện không để cho người ta thương gì hết à! Nói túm lại là rừng nào cọp nấy, qua bên khu này mà muốn cư xử gắt gao thì tui cư xử gắt gao cho bạn coi.

Sắc mặt tên sao đỏ từ hồng hào chuyển sang xanh như tàu lá chuối, không dưng lại bị hắn tổng sỉ vả một tràng tối tăm mặt mũi. Tôi nói rồi, dây vào nhện đại vương là hắn cho lên bờ xuống ruộng ngay tức khắc! Thôi thì xin 1 phút mặc niệm cho nạn nhân xấu số vậy.

Trong tình thế chiến sự căng thẳng, đạn bom loạn lạc, Tài Nguyên từ phía cuối lớp chạy lên xách theo chai nước suối, điệu bộ cung kính dâng cống phẩm hai tay và từ tốn nói:

- Nhện đại vương, xin mời uống nước thấm giọng để thao giảng tăng hai.

Khánh Thiên đón lấy chai nước, tu một hơi dài rồi làm mặt ngầu hỏi:

- Giờ sao? Muốn gì? Có xóa bỏ không để lớp tui còn đưa ra quyết định là có nên khiêng bạn quăng xuống lầu cho bạn thành một đống bùi nhùi hay không. Sẵn đây nói luôn, nếu bạn giở trò méc cấp trên là bạn tới số với tui.

Sao đỏ chột dạ đưa mắt nhìn xuống dưới lầu, rồi lại quay sang nhìn Khánh Thiên với gương mặt thất kinh hồn vía.

- Thôi, thôi tui… tui hổng có trừ điểm đâu. Vậy nha, tui về lớp.

Sao đỏ cười cười xua tay, rồi đánh bài chuồn biến đi mất dạng. Quả nhiên phải dùng biện pháp mạnh ( hay còn gọi là luật rừng ) thì nó mới chịu xuống nước làm ngơ. Nhện đại vương thật là đấng cứu thế của lớp, xứng đáng được gia phả ghi công, vì việc làm này tổ quốc không ghi công.

Lý Minh Thư ngồi đằng sau tôi cũng cất giọng cảm thán: “Thằng Thiên này thật giỏi giang, xứng đáng là anh hùng cứu nước!” làm tôi nghe mà thấy buồn cười.

"Tùng! Tùng! Tùng!” Ba tiếng trống giòn giã vang lên báo hiệu 15 phút đầu giờ đã kết thúc, là điểm khởi đầu cho những tiết học đầy cam go và thú vị. Tụi nó nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, lật tập học bài ráo riết với tư tưởng nhét được chữ nào vô đầu thì nhét. Môn Lịch Sử dài ngoằn ngoèo sẽ giúp cuộc đời tụi nó thêm tàn tạ hơn, vì trong lớp này số lượng người học bài học vở chuyên cần chỉ có thể nhẩm đếm trên đầu ngón tay. Bỗng nhiên không hiểu tại sao, tôi liền thấy mình là đứa tài giỏi, thông minh nhất lớp.

Cô bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy nghiêm chào. Gật đầu một cái, cô dịu dàng bảo: “Các em ngồi xuống đi!”. Ngồi vào bàn giáo viên, cô lấy trong cặp táp quyển sổ điểm ra - quyển sổ sinh tử mà tụi nó thường hay gọi thế. Không khí trong lớp đột nhiên trầm xuống hẳn, giờ có thể nói con muỗi bay lướt qua cũng có thể nghe thấy tiếng vo ve nữa kìa.

- Kiểm tra bài cũ nha các em – Giọng nói êm như nước trôi của cô lại vang lên, nhưng cũng đủ áp đảo những chú nhện con bé bỏng đang run rẩy kia.

Tụi nó đứa nào đứa nấy cũng dán mắt vào cuốn tập, im lìm không hó hé gì và ra vẻ rất đang chăm chú học bài, chứ kỳ thực tôi biết đó chính là tư thế cầu nguyện mong không phải là mìn lên nộp mạng. Tại sao tụi nó phải sống trong lo sợ trong khi chỉ cần dành một ít thời gian học bài ở nhà là vào lớp phây phây ấy mà. Cái này người ta gọi là “rượu mời không uống mà muốn uống rượu thuốc” nè. Nhớ hồi đó lớp tôi toàn tranh nhau trả bài làm bài, giáo viên chưa kịp đặt câu hỏi thì các con chiên ngoan ngoãn đã giơ tay chờ sẵn tự bao giờ, đứa nào mà suốt tiết không được gọi thì nó ngồi xó mà thở than ngay, chứ còn tình thế hiện tại thì hoàn toàn trái ngược, khác xa ngày xưa ấy.

- Phạm Gia Hưng lên bảng! – Cô Mộng chậm rãi xướng tên anh chàng trầm tính điển trai, làm những ai không thuộc bài lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.

Gia Hưng xách tập đi lên, nhìn phong thái ung dung thư thả của cậu ta là tôi biết cậu ta có học bài. Không biết Gia Hưng có cảm giác được hay không chứ tôi thì gần như bị thiêu cháy bởi ánh nhìn nóng bỏng của Minh Thư dành cho cậu (tất nhiên tôi chỉ là người bị ảnh hưởng do ngồi gần). Xét về học lực trong lớp, Gia Hưng cũng thuộc hàng khá giỏi, lại không lười nhác như mấy đứa kia nên có thể nói cậu là một trong những tấm gương sáng cho bọn nó noi theo.

Gia Hưng chắp tay sau lưng, đứng nghiêm chỉnh chờ cô truy bài. Ánh mắt cậu lơ đãng nhìn về nơi nào xa xăm, tưởng chừng như không phải đứng trong lớp học. Ôi thật là một con người đầy quyến rũ! Tôi định nghĩ sâu xa thêm nữa thì có ai đó khều khều lưng tôi, quay đầu nhìn lại thì thấy Minh Thư giơ nắm đấm với tôi, khuôn mặt đầy sát khí. Tôi đã nhìn phải người không nên nhìn, chân thành tạ lỗi với đôi mắt nai ngây thơ vô tội.

- Em nêu cho cô nguyên nhân và diễn biến của cuộc chiến tranh thế giới thứ nhất.

Gia Hưng vừa nghe xong câu hỏi, liền “phun châu nhả ngọc”một tràng dài của hai mặt giấy tập. Cậu đọc làu làu không vấp một chữ bằng chất giọng trầm ổn nghe rất êm tai. Cô Mộng rất hài lòng, cho vào tập Gia Hưng một con điểm 8 đỏ chót và còn khen cậu có ý thức học tập tốt nữa.

Sau khi Gia Hưng trở xuống, cô lại tiếp tục tìm người cho đợt “hiến tế” tiếp theo. Bầu không khí căng thẳng quen thuộc lại bao trùm cả lớp, khiến luôn đứa đã thuộc bài như tôi phải nơm nớp lo sợ theo. Cầu trời khẩn phật cho cô gọi ngay tên Đoàn Khánh Thiên, bảo đảm trăm phần trăm là trong đầu hắn không có chữ nào, chỉ cần như vậy thôi thì tôi đã có thể kiêu hãnh cười vào mặt hắn. À quên, cười sau lưng.

Giây phút hồi hộp và chờ đợi đã tới, tôi không ngừng cầu nguyện cho ước muốn nhỏ nhoi của mình. Khánh Thiên! Khánh Thiên! Nhất định phải là cái tên đáng nguyền rủa ấy, nếu không thì tôi tức hộc máu mà chết mất!

- Đoàn Khánh Thiên lên bảng.

“Đùng”

Vừa nghe qua như sét đánh ngang tai, tiếng sét tưởng tượng trong đầu tôi bất chợt nổ cái đùng, mong ước đã thành sự thật. Nghe cô xướng 5 chữ vàng kia mà tôi mừng húm, suýt chút nữa không kiềm chế bản thân được mà nhảy cẫng hò hét trong niềm hân hoan tột độ rồi. ông trời đúng là không phụ lòng người!

“Ha ha ha! Ha ha ha!!!”

Vì quá vui sướng nên tôi ngồi cười thành tiếng, điều đó vô tình làm cô Mộng chú ý đến tôi. Thật là ngu hết chỗ nói! Cô mỉm cười nhìn tôi rồi bảo:

- Kim Cương lên bảng trả bài!

Lần này thì không chỉ Khánh Thiên, mà còn là cả lớp cùng nhau cười ha ha nhại theo giọng điệu của tôi lúc nãy làm tôi ngượng chín cả người. Đúng là gậy ông đập lưng ông, thật xui hết chỗ nói! Ông bà ta ngày xưa có câu:

“Cười người chớ vội cười lâu. Cười người hôm trước hôm sau người cười.”

Thật tình là tôi chỉ mới cười chưa tới 20 giây, khoảng thời gian thật hết sức ngắn ngủi. Ấy vậy mà tôi bị quả báo ngay tức khắc.Vừa mới lên thiên đường đã bị đạp xuống địa ngục, cũng giống như vừa leo lên đỉnh núi thì rơi xuống vực sâu, cảm giác này thật không tồi trong ngoặc kép. Tôi ôm đầu kêu trời, nuốt nước mắt chảy ngược vào tim.

- Công lý ở đâu chứ? – Tôi làu bàu than trách.

Nhã Lan thấy vậy liền thì thầm vào tai tôi:

- Công Lý ở Việt Nam, là diễn viên hài.

Làm tôi nghe mà muốn vung tay đấm vào mặt nó vài đấm.

Nhưng xin đính chính lại, tôi thuộc bài, cho nên tôi lành lặn quay về với con 8 sáng ngời trong tập. Cười đi, cười nữa đi các cháu. Để bác coi các cháu sẽ xoay xở ra sao nếu bị cô Mộng gọi lên nộp mạng. Cô Mộng dò sổ điểm, rồi ngẩng mặt nói:

- Kim Cương họ Viên, Khánh Thiên họ Đoàn, thôi cô cho hai em đoàn viên luôn. Thiên lên trả bài tiếp nè em!

Ngay lập tức tôi lại từ dưới vực sâu bay vút lên đỉnh núi bằng vận tốc ánh sáng, một cám giác thật Yomost! Tôi quay xuống dưới lớp, giương ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Khánh Thiên, lần này xem hắn vùng vẫy làm sao.

Hắn cứ loay xoay dưới gầm bàn, mang giày quai hậu vào, mãi tới 5 phút vẫn chưa xong. Phía trên này cô Mộng dần mất kiên nhẫn, cô hắng giọng:

- Nhanh em, đừng để cô chờ.

Hắn nghe cô giục thì liền đứng dậy, với tư thế sẽ bỏ áo vào trong quần, gỡ ống quần đang xắn tới đầu gối xuống. Cô nhăn mặt vội bảo:

- Thôi không cần, tốn thời gian quá, em lên đây!

Vậy là hắn phóng ra khỏi chỗ ngồi, bộ dạng như mấy đứa đi bắt cá hoặc do trời mưa lớp học bị ngập đầy nước nên hắn phải biến tấu trang phục cho hợp với hoàn cảnh. Áo bỏ ngoài quần, ống quần xắn tới đầu gối,chân đạp quai giày, đó là tất cả những điểm nổi bật của hắn. Hắn hiên ngang bước đi, phong thái vô cùng bình thản như đi dạo chứ không phải đi tìm đường chết. Tôi đưa tay vuốt mặt, bắt đầu hoang mang trong bụng. Không lẽ… không lẽ hắn lại THUỘC BÀI?!! Trời ơi, hung tin!!!

- Trình bày cho cô diễn biến của chiến tranh thế giới thứ hai và nêu hậu quả của chiến tranh thế giới thứ nhất.

Cả lớp chăm chú nhìn hắn, không gian bỗng chốc im lặng như tờ, ngay cả tôi cũng nín thở dõi theo.

- Thưa cô, em không thuộc.

Khánh Thiên cười hì hì sau khi chậm rãi nói 5 chữ kia. Tôi suýt té ghế, cô Mộng cũng trợn tròn mắt nhìn hắn. Ôi trời ơi, thay vì loay hoay cả buổi ở dưới hắn vẫn có thể đứng dậy “thưa cô em không thuộc” mà! Hắn lại dám vờn cô hết 10 phút, quả nhiên to gan! Thật tình lúc này đây tôi muốn bật cười dữ lắm, nhưng không dám vì lại sợ cô “bắt sóng” tôi thêm lần nữa thì quê độ biết chừng nào.

Cô Mộng “à há” một tiếng, rồi đưa tay xoay tròn lỗ tai Khánh Thiên theo chiều kim đồng hồ khiến hắn la oai oái.

- Em giỡn mặt với cô hả? phạt em về cuối lớp đứng ghi bài hết tiết! – Cô ban án cho Khánh Thiên.

- Thôi mà cô, mai mốt em hổng dám nữa! – Thiên lắc đầu, ôm lấy vành tai đỏ bừng mà xuýt xoa “ui da”.

- Không xin xỏ gì hết! – Giọng cô chắc nịch, còn gương mặt thì lạnh như cục nước đá.

Lớp tôi cười phá lên, vài đứa cao hứng vung tay đập bàn đập ghế, ngặt nghẽo ngoác miệng cười. Khánh Thiên ủ rũ đi xuống, lẩm bẩm nói: “Thật không công bằng!” làm bọn nó càng bật cười dữ dội hơn nữa. Tôi nghe loáng thoáng bên dưới có tiếng châm chọc hắn: “Tự nhiên bữa nay có đứa canh gác cho tui à bà con.” Nếu không lầm thì đó là đồng bọn tốt của hắn – Huỳnh Văn Tài Nguyên.

“Nhện đại vương ơi, bạn suy tàn trong mắt con dân rồi!!!” Tôi dành 1 phút mặc niệm cho hắn bằng cách âm thầm cảm thán, rồi sau đó giở sách ra học tiếp bài mới trong tâm trạng đầy phấn khích, thỉnh thoảng thốt lên câu: “Ôi được ngồi ghế thật tuyệt vời!”.

45 phút của tiết sử rồi cũng nhanh chóng trôi qua, hiện tại đang giờ ra chơi. Lúc còn trong tiết, bọn nó đứa nào đứa nấy cũng vật vờ như chết trôi, nhưng khi nghe tiếng trống đánh thì ngồi bật dậy mà hò hét. Tôi đang lục balo để lấy tiền mua nước uống, không biết tại sao lại khát nước quá trời luôn. Học bên khu này quả thật rất bất tiện, căn tin trường nằm tận bên kia, xa tít mù khơi làm tôi cuốc bộ đến đấy cũng phải mất ít nhất 5 phút, chưa kể căn tin giờ chơi đông nghịt. Phải chen lấn, xô đẩy, giành giật mua đồ ăn đồ uống thì thử hỏi xem thời gian giải lao bị rút ngắn lại hết bao nhiêu rồi?! Thật bực mình.

- Uống nước không mày? – Phạm Gia Hưng vỗ độp vai Khánh Thiên, cất lời mời mọc. Khánh Thiên lúc này đang hí hoáy lôi cái bật lửa với cái – gì – đó – nữa mà tôi chưa kịp nhìn thấy.

“ Hắn lại định giở trò quỷ gì đây ta?” – Tôi âm thầm thắc mắc.

- Mày đi đi, lát tao xuống!

Ừ! – Gia Hưng gật đầu, rồi quay sang bàn Thịnh giáo sư, cậu tiếp tục rủ rê:

- Thịnh đi căn tin không?

- Đi chứ, đi với Hưng càng vui! – Thịnh giáo sư cười toe toét đồng ý dù lúc nãy đang lôi vạt áo chùi mắt kính. Vậy là bọn họ cũng rời khỏi lớp, tôi kéo khóa balo lại rồi cũng nhanh chân bước đi, cùng lúc đó thì Lý Minh Thư cũng lao vút theo sau bọn họ. Trời ơi! Minh Thư đang đuổi theo tình yêu to lớn của đời mình một cách thật nhiệt tình dai dẳng.

Dọc hành lang tầng trệt, tôi thấy Khánh Thiên cầm theo que nhang màu đen đang cháy dở, loại này là nhang muỗi que, cũng là công dụng trừ muỗi như nhang khoanh nhưng hình dáng thì khác một chút. Hắn nhắm theo Minh Thư mà chạy đến.

- Tui chích bạn nè Thư ơi! – Khánh Thiên huơ cây nhang về phía Minh Thư, lớn giọng hù dọa khiến Minh Thư nhất thời kinh động không phản xạ được gì ngoài việc hoảng hồn la hét om sòm. Bọn B5 đi ngang qua trố mắt nhìn Khánh Thiên như thể nhìn thấy sinh vật lạ.

Minh Thư co rúm người lại, né đông né tây để tránh que nhang kia chạm vào người mình còn khuôn miệng nhỏ nhắn thì hoạt động hết công suất. Cậu hét lên:

- Dừng lại ngay!!! Mùi này hôi chết đi được, lại còn đang cháy nữa bạn có biết là sẽ làm tàn phai nhan sắc của làn da ngọc ngà nếu bị nó chích tui không hả??? đồ điên, đồ thần kinh… tọa!!!

Tôi thấy tội nghiệp Minh Thư, liền xông vào níu áo Khánh Thiên, vận dụng 12 phần công lực đang dồn nén nãy giờ mà hét vào tai hắn:

- Thôi !!!!

“Thôi, thôi thôi thôi thôi thôi, thôi….” (âm thanh vang vọng)

“Xào xạc, xào xạc” (tiếng lá cây rung động)

“quác, quác, quác” (tiếng chim kêu hãi hùng)

Không gian bỗng chốc im lặng hoàn toàn, dường như cả hai đều đứng hình trước chất giọng hà mã rống của tôi.

Không nên manh động với Kim Cương này.

Đừng có đùa!

Khánh Thiên giật nảy mình, đưa tay vò vò đầu mấy cái rồi trừng mắt bặm môi dọa tôi, sau đó gằn giọng:

- Kim Cương, bà có bị điên không vậy? Tự dưng hét lên là sao?

Tôi vừa định trả lời thì đột nhiên có một giọng nói đanh thép khác vang lên:

- Em kia!

Ba chúng tôi theo phản xạ tự nhiên, không hẹn mà cùng đồng thanh “dạ” một tiếng. Thì ra đó là cô Hiếu giám thị - một cô giáo tuy dáng người nhỏ nhắn nhưng sức công phá thì không nhỏ chút nào. Cô thường xuyên trấn áp bọn học trò hay quậy phá trong trường, sẵn giới thiệu luôn biệt danh yêu quý mà tụi nó đặt cho cô đó chính là “sát thủ xanh lá cây”, vì trang phục hay vật dụng cô mang mặc trên người đều chủ đạo là màu xanh. Cô siêu khó tính và siêu nghiêm khắc, làm sai thì cứ y theo quy định mà phạt, đừng mong có đường thoát, chừng nào phía trong có oan tình uẩn khúc gì thê lương lắm thì cô mới suy xét mà ban chính sách khoan hồng. Ôi trời ơi, Khánh Thiên của tôi ơi, đời bạn tàn từ đây thật rồi. Chẳng hay cơn gió nào đưa cô Hiếu đến với bạn một cách đầy tự nhiên và bất ngờ như vậy. Lại còn rất đúng lúc nữa. Thôi tôi xin 1 phút mặc niệm cho bạn, chân thành chia buồn cùng với người con của quỷ sứ.

Cô Hiếu nhịp nhịp cây thước trong tay, nghiêng đầu và trầm giọng hỏi:

- Em vừa làm cái gì hả em nam kia?

Khánh Thiên híp mắt cười ngây thơ. Phải nói cho đúng cười trong tình huống này là một điều ngu xuẩn nhất mà tôi từng thấy. Nhìn thử biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt của cô Hiếu xem, bảo đảm cô chuẩn bị cho hắn lên máy chém ngay bây giờ! Nhưng trước đó hắn cũng nhanh trí, giấu que nhang ra sau lưng.

- Dạ em có làm gì đâu cô ơi! – Khánh Thiên nhỏ nhẹ chối tội, ra chiều mình chưa giở trò gì với Minh Thư.

- Em đừng nghĩ em qua mặt được tôi, em giấu cái gì sau lưng đó?

Thôi xong! Lúc này tôi và Minh Thư mới giật mình nhìn về phía hắn, thôi xong hắn rồi!

“Thằng ngu! Không thể ngu hơn được nữa!” Tôi thét gào trong bụng, sẵn tiện mượn cớ chửi thầm hắn luôn.

- Em có qua mặt gì đâu cô! – Hắn xua tay giương ánh mắt đầy trong sáng và chân thật nhìn cô.

“Cốp!”

Cô cầm cây thước gõ lên đầu hắn, dùng chất giọng nghiêm nghị mà bảo rằng:

- Lừa gạt tôi này! Sau lưng em khói bay lên nghi ngút mà dám bảo em không làm gì à? Tôi tận mắt thấy em bắt nạt bạn học, lại còn dám chối bay chối biến! – Nói đến đây cô chốt hạ - Em. Theo tôi. Lên văn phòng!

- Cô à cô, em… - Hắn phân bua,gương mặt nhăn nhó như khỉ ăn gừng trông thật tức cười – Em có hẹn với bạn em là em sẽ đi uống nước! Cô à làm người phải giữ chữ tín chứ cô?

- Nhờ 2 em này nói với bạn em là em được tôi mời lên văn phòng đàm đạo. Còn việc uống nước em không phải lo, ngồi với tôi uống nước trà cho ấm bụng.

Vậy là hắn bị đày ra côn đảo, người đày hắn đi chính là sát thủ xanh lá cây. Tiếng giày cao gót lộp cộp trên hành lang của cô Hiếu ngày một xa dần, tiếng bộp bép của đôi giày đạp quai của Khánh Thiên cũng theo đó mà nhỏ lại. Dù đã đi được nữa đường rồi mà tôi còn nghe hắn liếng thoắng:

“Cô à em muốn uống pepsi”

“Vậy để tôi nhờ phụ huynh em mua pepsi mang vào trường”

“Thôi uống trà tốt cho sức khỏe cô ha”



Đúng là vỏ quýt dài có móng tay nhọn, chân lý đời thường luôn luôn đúng. Minh Thư nói nhanh với tôi:

- Đi căn tin nhanh, kệ nó ai bảo chọc tui làm gì! Mà bạn đi đâu đi đi, việc thông báo này cứ để tui phụ trách. Vậy ha!

Sau khi tuôn một tràng không vấp một chữ, Lý Minh Thư ba chân bốn cẳng chạy vù xuống căn tin, bỏ mặc lại cô bạn đáng thương (là tôi) đứng ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh với mái tóc đen dựng đứng lên của cậu đang bay bay trong buổi chiều lung linh ngược gió. Nghe rất là vô lý phải không? Đùa tí cho vui chứ giờ đang là buổi sáng mà, chiều đâu mà chiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play