Việc đính hôn giữa Lệ và Vũ đã được thống nhất diễn ra tại biệt thự nhà họ Tôn. Trong khuôn viên rộng lớn, bữa tiệc được tổ chức ngoài trời, đối diện với khán đài chính là một bể bơi khá lớn. Nước xanh long lánh, in rõ từng chiếc đèn treo trên những chiếc cột trạm trổ lộng lẫy tỉ mỉ. Hôm trước Lệ có gửi giấy mời Hà đến dự nên cũng nể mặt nhau mà đi. 20h lễ đính hôn bắt đầu. Hà vẫn giữ nguyên phong cách tom boy, mặc bộ vét màu trắng, mái tóc ngắn, nhìn khó đoán giới tính. Sau khi bắt đầu nhập tiệc, Hiếu và Hà đi đến chúc mừng Vũ và Lệ. Bố Hiếu vốn là người thiết kế biệt thự lên cũng được mời nhưng hôm nay có việc nên Hiếu đi thay. Đi đến gần Vũ và Lệ, Hiếu lên tiếng:

“Chào hai người, Lệ hôm nay em đẹp quá.!”

Đúng là hôm nay Lệ rất đẹp. Lệ mặc chiếc váy dạ hội màu trắng, mái tóc búi cao. Trang điểm khá đậm. Nhìn như bà hoàng vậy.

“Cảm ơn anh, à sao chị Hà lại mặc như vậy?”

Hà đang đứng cạnh Hiếu, mỉm cười rồi lên tiếng:

“Cảm ơn, tôi chỉ mặc những gì mà mình cảm thấy thích và nó nhất định phải thoải mái, lần trước có mặc váy dạ hội một lần tôi đã đủ khổ rồi..”

“Ha ha, thế sau này mặc váy cưới còn khổ hơn nữa đấy..” Hiếu bật cười.

“Yên tâm đi, cùng lắm là sống một mình chứ ngu gì lấy chồng. Có chồng như đeo gông vô cổ mà.” Hà thản nhiên.

Hiếu nghiêm mặt:

“Nói trước bước không qua à nha?”

“Xùy, phủi phui cái mồm cậu.. thôi chúng tôi xin phép, có rất nhiều người muốn chúc mừng 2 người thì phải..” Hà nói với Lệ.

“Ưm, chúc anh chị vui vẻ..” Lệ cười.

“Chúc 2 người hạnh phúc..” Hiếu nói.

“Vũ không được lăng nhăng nghen, vợ cậu hay ghen lắm đấy” Hà nháy mắt với Vũ.

Vũ từ nãy tới giờ không nghe câu chuyện nên chẳng hiểu gì. Nhìn thấy Hà nháy mắt thì cậu buột miệng:

“Ừm”

Hà khoác tay Hiếu đi vào đám đông. Vũ nhìn theo Hà mãi đến khi có mấy ông chúc phúc mới tỉnh lại. Đầu óc cậu có vẻ chẳng ăn nhập gì với bữa tiệc này cả.

Phần chính của bữa tiệc chính thức bắt đầu. Anh chàng mc mở lời.

“ Good evening, ladies and gentlemen! Hôm nay chúng ta có mặt tại đây là để chứng kiến lễ đính hôn giữ cậu Tôn Chấn Vũ và cô Hoàng Nhật Lệ. Hi vọng buổi tiệc của chúng ta hôm nay thành công tốt đẹp…. Cậu Tôn Chấn Vũ vốn là con trai của….”

Một điệu nhạc Ấn Độ vang lên cắt ngang lời mc. Trên tầng hai của khu biệt thự, tại lan can ngay phía trên khán đài có một cô gái da ngăm, nhìn rất xinh đẹp mặc một bộ trang phục Ấn, đang đưa người uyển chuyển theo điệu nhạc. Khán phòng im lặng như tờ, tất cả các chàng trai, cả già lẫn trẻ đều nhìn vào cô gái ấy mắt nổ hình trái tim bùm bụp ( bọn hám sắc) .

“ Ồ.!!”

Cả khán phòng vang lên tiếng khi thấy cô gái đưa nửa người mình qua lan can mắt khẽ nháy và người vẫn vô cùng uyển chuyển. Ai là đàn ông cũng dán mắt vào cô ấy, trừ một người trong trang phục đàn ông nhưng thật ra lại là phụ nữ.

Hà chỉ liếc qua cô gái đó, nhìn cô ta uấn ** mà đã thấy sợ chả giám nhìn nữa. Từ lúc đấy cô chỉ đưa li rượu lên uống trong khi cái tên bên cạnh cô mắt cứ nghếch lên.

Trong một góc khuất ở lầu hai, có một cái bóng trắng nhìn vào cô và mỉm cười.

Sau màn uấn ** đầy gợi cảm, cô bạn Ấn Độ xuống khán đài cùng một cô bé mặc váy trắng, mái tóc dài, mượt thả ngang lưng, nhìn mặt thì chắc là cô bé khoảng 15 tuổi.

Cô bé vừa bước xuống lập tức chạy đến chỗ ông Chấn Khang, sà vào lòng ông, thì thầm.

“Bố, con về rồi nè!”

Ông Khang vẫn còn ngạc nhiên chưa nói được lời gì, cô bé lại chạy đến chỗ Vũ, ôm chầm cậu.

“Anh Vũ!”

Vũ mở vòng tay ôm cô bé, một lát sau, cậu khẽ ngẩng mặt lên nhìn và nói.

“ Bé Tuyết đã lớn rồi!”

“Em không còn bé nữa, em đã 15 tuổi rồi.” Tuyết nhìn cậu, càu nhàu.

“Ừ, em đã 15 tuổi, cách chào mọi người thật đặc biệt.”

“À, em quên giới thiệu, đây là Katrina Kaif, người Ấn, bạn học của em bên Mĩ, tên tiếng anh của bạn ấy là Pia.”

Quay sang Pia “Pia, đây là anh Vũ, anh trai mình”

“Chào anh Vũ, em là Pia bạn Tiểu Tuyết. Rất hân hạnh được gặp anh” Pia nói bằng giọng lơ lớ, ngọng ngọng rồi cúi xuống chạm vào chân Vũ. Cách chào của người Ấn.

“Chào em, hi vọng em có buổi tối vui vẻ.” Vũ mỉm cười.

“Thanks.”

“À, anh Vũ, anh đính hôn đúng không?” Tuyết như nhớ ra vấn đề, hỏi Vũ.

“Ừ, anh đính hôn”

“Với ai vậy?” Tuyết tò mò.

Nhật Lệ đứng sau Vũ nãy giờ nhìn hai người nói chuyện, giờ lên tiếng.

“Chào em, Tiểu Tuyết.”

“Chào chị..chị là?”

“Chị là Nhật Lệ. Là người đính hôn cùng anh Vũ” Lệ cười.

“ À, ra là chị…chị còn trẻ quá!” giọng Tuyết có chút không vui lầm bầm không thành tiếng “Trang điểm như bà già vậy”

“Ừ. Cảm ơn em.”

Tuyết không nói gì nữa, Quay sang Vũ.

“Em ra đây một lát.”

“Đối tượng là ai vậy?” Vũ cười.

“Cái anh này.” Tuyết đỏ mặt.

“ Anh biết tính em mà, nói thử coi, ai?”

“Anh chàng mặc vét trắng đó! Anh có biết là ai không?”

Vũ nhìn theo hướng Tuyết chỉ, chỗ đó chỉ có Hà Và Hiếu đang nói chuyện và uống rượu, cả hai đều mặc vét trắng, Tuyết muốn hỏi ai? Nhưng Hà là con gái mà, chắc Tuyết để ý Hiếu. Nghĩ vậy cậu nói.

“Duy Hiếu!”

“Thanks anh, em đi thăm dò chút, lát mời anh ta khiêu vũ, hi hi. Bye”

Vũ lắc đầu, bó tay với Tuyết, con bé này luôn là như thế.

*

Sau khi hoàn thành mục đính hôn. Bắt đầu đến tiệc khiêu vũ. Trong suốt quá trình đứng trên khán đài, Vũ luôn nhìn Hà nhưng cô chả thèm nhìn lại, cô lơ đãng nhìn và đứng nói chuyện với Hiếu suốt những lúc đó.

Những giai điệu nhẹ nhàng của bản nhạc vang lên. Hiếu nói.

“ Nhảy với tớ một điệu chứ?”

“Cậu đùa à?” Hà cười.

“Sao mà đùa?” Hiếu ngơ ngác.

“Hai người mặc vét cùng khiêu vũ, coi chừng người ta bảo mình gay.”

“À.” Hiếu hiểu ra.

Bổng nhiên, có một giọng nói phát ra từ đằng sau hai người.

“Xin lỗi, anh có phải là Duy Hiếu không ạ?”

Cả hai quay lại nhìn, Hiếu lên tiếng.

“À, em là em gái Chấn Vũ?”

“Vâng, em có thể mời anh Duy Hiếu một điệu không ạ?” giọng cô bé đầy mong đợi.

Hà khẽ cười, nhìn Hiếu, cậu cũng đang cười rồi nói.

“Tất nhiên.”

“Vậy…chúng ta đi.”

Tuyết bước đi trước, Hiếu bước theo. Đi được hai bước, cô bé ngoảnh lại nhìn Hà, nói:

“Anh Hiếu, đi nào.”

Hiếu ngạc nhiên lên tiếng.

“Anh vẫn đang đi với em đây.”

“Ối.” Tuyết giật mình, rồi chỉ là Hiếu.

“Anh là…?”

“Duy Hiếu!” Hiếu ngạc nhiên trả lời.

A, đầu Tuyết như có tia sét truyền qua. Trong đầu chỉ có 3 chữ “Tôn Chấn Vũ!!!!!!!!!!!!!!!!!”

“A, xin lỗi.” Tuyết cười ngượng “Em muốn mời anh kia, em hỏi anh Vũ, anh ấy bảo anh kia tên Duy Hiếu mà!”

“Ha ha” Hà bật cười. Đi đến gần Tuyết cô khẽ nói “ Anh không phải Duy Hiếu, anh là Hà Nhật”

“Anh Hà Nhật, anh nhảy cùng em một điệu nhé?”

“Ok, ai lại nỡ từ chối em bao giờ.”

“Tuyệt quá, ta xuống kia đi.”

“Ừ.”

Đi qua vẫn thấy Hiếu đang há hốc mồm, Hà khẽ cười, vẫy tay chào rồi nói.

“Kiếm đại tiểu thư nào đó đi rồi xuống đây.”

“Ừ.”

Đang khiêu vũ với Lệ, Vũ chợt nhìn thấy Hà đang khiêu vũ với Tuyết. Khuôn mặt Tuyết tươi rói, Hà cũng cười. Cậu thì tưởng Tuyết để ý Hiếu cơ mà.

Thấy Vũ cứ gián mắt vào Hà, Lệ không vui, bèn giơ tay ra hiệu. Anh chàng Mc hiểu ý, lập tức cho soi đèn vào Vũ và Lệ, rồi lên tiếng.

“Hôm nay chúng ta sẽ chúc mừng cho cặp đôi đẹp nhất. Theo yêu cầu của phía đông khán giả cậu Chấn Vũ sẽ phải hôn cô Nhật Lệ ngay tại đây và cùng thưởng thức giai điệu ngọt ngào của những bản nhạc này…”

“Oh…………………”

Tiếng xì xào nổi lên.

Nghe yêu cầu này, Vũ khá bối rối. Lệ thì tỏ ra bình tĩnh, ghé sát tai Vũ nói.

“Anh chuẩn bị xong rồi chứ?”

“Anh…”

“Sau này chúng ta sẽ phải làm nhiều hơn, giờ là lần đầu tiên, em tha cho anh. Lần này em sẽ chủ động.”

Dứt lời, Lệ lập tức dướn người, ôm lấy cổ Vũ, đặt lên môi Vũ một nụ hôn. Vũ bị bất ngờ, không kịp phản ứng, cậu nhìn qua vai Lệ. Hà đang đứng ngay trước mặt cậu. Cô nhìn cậu với ánh mắt khó tả. Bình thản nhưng trong cái bình thản lại là một cái gì đó xa xăm, mông lung.

Dù hôn Lệ nhưng Vũ không cảm thấy gì ngoài cái vị son mà Lệ dùng. Nó không hề ngọt như mỗi lần cậu hôn Hà. Hà không dùng son nhưng cậu vẫn thấy ngọt, còn đối với Lệ chỉ có cái mùi son vị sơ ri anh đào mà thôi. Thật chán ngắt.

Sau màn hôn hít đầy tình cảm. Vũ cố tình đi đến gần chỗ Hà và Tuyết đang ngồi. Cậu nghe Tuyết hỏi:

“Năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

“Anh 17!”

“Ui, hơn em hai tuổi, em 15!”

“Ừ!”

“Anh biết sao em lại mời anh khiêu vũ không?”

“Sao?” Hà nghiêng đầu, môi nở nụ cười.

“Vì anh là người duy nhất không nhìn vào cô bạn Pia của em!”

“À, ra vậy..”Hà lại cười.

“Em không thích đàn ông trăng hoa!”

“Anh cũng vậy!”

“Hả?”

“À không có gì.”



Trong khi hai người nói chuyện thì có hai người đàn ông khác nhìn họ. Một người nói.

“Mày có chắc đó là thằng Hà Nhật không?”

“Em chắc mà đại ca, thằng đó em đã từng gặp với lại nó đến dự lễ đính hôn của Tôn Chấn Vũ mà.”

“Được, vậy lát nữa..”

“Ok, đại ca!”

Lát sau có một người con trai đến chỗ hai người, người đó mời Tuyết nhảy một điệu, để lại Hà đứng một mình uống rượu. Đúng lúc đó, tên còn lại đi đến, nói với Hà:

“Cậu là Hà Nhật?”

“Phải!”

“Cậu lại đây với tôi một lúc được không? Có người muốn gặp cậu!”

“Có gì cứ nói ở đây luôn!”

“Nhưng…”

“Gọi đại ca của cậu lại đây, người biết ta là Hà Nhật không nhiều, nhất là ở bữa tiệc này.”

“Mày đi không?” Tên đó đổi giọng.

“Lòi đuôi rồi!”

“Mày sẽ hối hận đó.”

“Ta chưa bao giờ biết hối hận!”

“Vậy, đừng để tao phải gọi người đến phá đám tiệc đính hôn của đàn em mày!”

“Cứ gọi, nếu có khả năng” Hà cười khẩy.

Tên đó nghe vậy, lập tức lôi điện thoại ra, vừa bấm số, chưa kịp nói câu “A lô” thì cái máy đã nằm gọn trong tay Hà.

“Hiu” Hà thổi sáo. “Ngon ghê, iphone 4g sao?”

“Tất nhiên.”

Hà nhìn qua một lượt rồi tiện tay ném tọp vào cốc rượu đang uống dở, nhìn lại vẻ mặt ngơ ngác của tên đó, Hà nhếch mép cười nhạt.

“Lỡ tay rồi, về mua con khác đi nhé, haha” Nói rồi bước đi thẳng để lại một tên giậm chân bình bịch, miệng lầm bầm “Hôm nay mày không thoát được đây, cứ đợi đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play