15\' sau.

Tôi vẫn đang miệt mài với cái áo 100$ thì bỗng nhiên có tiếng cạch cửa.

Ôi là Antony!

“Hey!”

“Hey!”

“Shh chị nói nhỏ thôi, Kiwi ngủ quên rồi, nhanh lên ra đây theo em nào.”

Tôi rạng rỡ hẳn ra, cuối cùng thì mình cũng được giải thoát. Vất vả lắm tôi mới đứng dậy được, ngồi nhiều ê hết cả lưng.

Antony kéo tay tôi và rón rén đi nhè nhẹ qua phòng khách, luôn mồm shh với tôi. Yên tâm đi chị sẽ không thốt ra câu nào đâu!

Kiwi đang lim dim ngủ trên chiếc ghế sofa. Mái tóc đen che hết cả mặt, chỉ nhìn thấy duy nhất sống mũi cao và cái cằm. Công nhận ngay cả khi anh ấy ngủ cũng đáng yêu thật. Mà thôi, em đi đây, good bye anh!

Bọn tôi đi thật khẽ và cuối cùng cũng ra đến sân, tôi khẽ thì thào với Antony.

“Chị mà bỏ đi, lỡ anh ấy lại đến Romance gây sự với chị gái chị thì sao?”

“Chuyện đó chị đừng lo, mau về đi, mau lên không Kiwi tỉnh dậy bây giờ!”

“Ừ...vậy bye nha, cảm ơn em nhiều lắm, à còn cái áo...”

“Thôi chị giữ lấy đi, mặc vào kẻo cảm lạnh đó!”

“Thôi trả em nè, chị không quen mặc đồ người khác.”

“Không cần đâu, giữ lấy và đi mau lên, chị có thể trả em sau mà.”

“Sao lại thế?”

Cậu bé không nói gì và chỉ mỉm cười, hai tay đẩy tôi ra phía cửa cổng và vẫy tay.

“Bye bye, hẹn gặp lại!”

“Ừ bye!”

Hẹn gặp lại? Có thể không? Mà thôi, chạy về trước đã, vừa lạnh lại còn vừa đói nữa.

Nhưng cuộc đời nhiều lúc lại quá đỗi là trớ trêu. Khi cánh cửa nhà Hoàng Gia được khép lại thì cũng là lúc một giọng nói vang lên ngay sau lưng tôi.

Ôi chúa ơi là Kiwi Hoàng Gia!

“Ice-cream? Làm gì mà vội vã vậy?”

Tôi quay lại, hai mắt trố lên, giật mình tí nữa là té ngửa. Bởi vì, bạn biết không, Kiwi đang đứng sừng sững đứng phía sau cánh cửa sắt, còn cái túi xách của tôi bây giờ đang treo lủng lẳng trên tay Kiwi!

Đã thế, anh ấy còn ra vẻ thách thức tôi nữa chứ. Cái kiểu cười tự đắc ấy làm tôi tức muốn đâm đầu vào cột điện luôn!

Tôi biết phải làm sao đây? A a a!

Không lẽ tôi lại chạy đến quỳ gối và van xin: "Anh Kiwi hãy trả lại cái túi ấy cho em" à?

Hay là quay lại và tiếp tục chiến đấu vs cái áo đó? Làm ơn đi, chỉ bằng thứ bột giặt Rose chết tiệt ấy thì đến tết Congo may ra mới xong.

Tôi cố gắng lê những bước chân mệt nhọc cuối cùng đến trước cửa nhà Kiwi, làm ra vẻ đáng thương ăn năn hối lỗi.

“Làm ơn trả lại nó đi, xin lỗi nhưng em thật sự bất lực, em không thể giặt sạch cái áo đó được.” Hai mắt tôi nhòa đi.

Kiwi dừng hẳn điệu cười hả hê.

“Không, anh không trả lại em đó, thì sao nào?”

Anh? Giờ thì Kiwi cũng đã xưng anh em với tôi, buồn cười thật đấy, thế này thì chẳng khác nào trêu ngươi nhau.

“Anh Kiwi, trả lại túi xách cho chị ấy đi! Anh đừng quá đáng như thế!”

Giọng cậu bé Antony. Nó thật là dũng cảm khi đứng ra bảo vệ tôi.

“Antony!” Kiwi quát thằng bé. “Lên phòng mau! Ai cho phép em ra ngoài này hả?”

“Nhưng anh trả lại túi xách cho chị ấy đi, em hứa sẽ ngoan ngoãn lên phòng.”

“Không nói nhiều! Lên phòng mau! Bố mẹ mà biết em mặc phong phanh ra ngoài trời thế này, em sẽ đi đời đấy!”

Và rồi Kiwi mau chóng đóng sập cánh cửa nhà nặng trịch lại, không cho thằng bé có cơ hội cứu giúp tôi.

“Ice-cream! Lại đây!”

“Vâng.” Tôi bất đắc dĩ lại gần.

“Được rồi, không trêu em nữa. Mau về nhà đi, và trả lại em túi xách này.”

Ha?

Tôi có nghe nhầm không đây? Anh Kiwi thả tôi về kìa, lại còn trả lại tôi túi xách nữa? Ôi tôi biết mà, một người như anh sẽ chẳng nỡ lòng đối xử tệ bạc với tôi như thế đâu! Ôi tôi biết mà, hot boy của trường Isaac Newton! Phải, anh Kiwi thật là độ lượng và đáng yêu!

Một cách cẩn thận, anh ấy mở cửa cổng ra và trao lại chiếc túi xách quý giá cho tôi. Lúc ấy tôi tươi tỉnh hẳn ra, đón lấy chiếc túi từ bàn tay Kiwi, tôi hạnh phúc vô cùng và chỉ muốn ôm chầm lấy anh ấy rồi hét lên: "Anh Kiwi anh thật là tốt bụng!"

Bạn biết đấy, đó là tôi muốn thế! Chứ thực ra tôi đâu dám làm chuyện đó!

Thay vào đó, tôi chỉ từ tốn đáp lại:

“Cảm ơn anh. Vậy anh đồng ý để em về chứ?”

Kiwi nhún vai.

“Anh cảm ơn em còn không hết ấy.”

“Sao cơ ạ?” Tôi lắc đầu ngạc nhiên hết cỡ. Cảm ơn gì cơ?

“Nếu không dính coffee và bánh kem tới nỗi phải về nhà thay áo, thì hôm nay chắc anh cũng chết mệt vì bị cô nhóc kia nhõng nhẽo mất. Trong cái xui có cái may phải không?” Kiwi vui vẻ nở một nụ cười.

Trời ạ. Có ai nói cho tôi biết vì sao nụ cười của anh ấy lại đẹp và ấm áp đến thế không? Tôi đang tan chảy ra dưới thời tiết mùa đông lạnh giá đây.

“Em không hiểu?”

“Không sao. Không cần phải hiểu. Mà em không định về à?”

“Ok thưa quý ông hào phóng. Ưmm cảm ơn một lần nữa, em về đây, chào anh.”

“Chào Ice-cream! Hẹn gặp lại ở trường Isaac Newton!”

Tôi bật cười.

“Vâng, hy vọng như vậy.”

Chào Kiwi xong, tôi cắm đầu cắm cổ đi một mạch qua mấy dãy phố. Không thể đứng nhìn anh ấy thêm được nữa, bởi tim tôi sẽ đập loạn xạ mất.

Sau đó tôi ghé qua tiệm Romance và lấy quần áo đi về.

Sam đã có mặt ở đó!

“Con kia, mày làm ăn kiểu gì thế? Biến về mau từ bây giờ tao không cần mày giúp nữa.”

Sam nói gì cơ? Lại mày ư? Lại còn con kia nữa, chị là đồ...

Thế rồi chị ấy đuổi tôi về một cách phũ phàng, ừ về thì về, đây chẳng thèm ở nhá, lêu lêu đồ Sam mỏ nhọn!

“Mày lêu lêu ai hả? Muốn chết à?”

“Úi!”

Tôi vội chạy nhanh và phi xe đạp về nhà. Một ngày chủ nhật đẹp trời, lẽ ra phải được nghỉ ngơi, ai ngờ lại vác thêm vào một đống rắc rối.

Tôi vào bếp, bật bếp ga lên và nấu mì ăn tạm.

Nhắc đến ăn mỳ, là tôi lại nhớ đến My...

Những lần thi học kỳ, My thường đến nhà tôi học chung. Bọn tôi bày ra đủ thứ trò để chơi mỗi khi rảnh rỗi. Và trò vui nhất mà bọn tôi từng chơi đó là trò ăn mỳ uống cocacola. Cả hai đứa thi nhau ăn xem ai ăn được nhiều mỳ hơn, vừa ăn vừa ừng ực uống. Thật là buồn cười, sở trường của My là ăn mỳ nên cô ấy luôn luôn thắng tôi, nhưng chẳng sao cả, tôi vẫn thấy vui cực kì luôn.

Tự nhiên tôi lại nhớ cô ấy quá. My ơi, giờ này cậu đang làm gì vậy? Mình thực sự muốn gặp cậu lắm đó.

Renggg…

Chuông điện thoại reo. Là Siro.

“Kem à?”

“Ừ mình đây.”

“Chiều nay cậu rảnh không? Bọn mình đến trang trại nhà ông cậu nhé. Mình định quay phim và hỏi cậu một số chuyện ấy mà.”

“Suýt nữa thì quên, lần trước mình hẹn cậu cuối tuần đúng không nhỉ? Ok vậy chiều 3h được không?”

“Ok. Cảm ơn Kem! Chiều mình qua nhà rủ cậu nhé?”

“Ừ.”

“Vậy đi. Thôi bye cậu!” “Bye Siro!”

Tôi cúp máy, ngồi đăm chiêu suy nghĩ. Nếu Siro hỏi chuyện của My hôm sinh nhật thì biết nói thế nào bây giờ? Chẳng lẽ nói thẳng cho cậu ấy biết việc My tự nhiên ăn mặc nữ tính và trang điểm là vì Siro à? Nếu Siro cũng thích My thì không sao, nhưng nếu không thì…chuyện gì sẽ xảy ra giữa mấy đứa chúng tôi đây?

Riêng việc My giận tôi đã khiến mọi thứ rối tung hết cả lên rồi. Phải làm sao đây?

Đem theo một giỏ bánh mẹ làm, tôi cùng Siro đạp xe ra vùng ngoại ô. Bọn tôi đạp xe song song nhau và tán gẫu mấy chuyện lặt vặt. Tôi cũng không quên vác theo chiếc đàn guitar thân thuộc.

Những ngày giữa tháng Mười, cái lạnh của mùa đông đã bao trùm hết cả những con đường chúng tôi đi qua. Thật chẳng có gì tuyệt hơn khi vừa thong thả đi xe đạp vừa ngắm nhìn khung cảnh hai bên đường, những đồng cỏ rộng mênh mông trải dài đến tận chân trời, những khóm hoa dại xinh xắn ít ỏi.

Đến trang trại, tôi cùng Siro đem bánh đến biếu ông bà. Bà nội đã pha sẵn trà ấm để dùng cùng với món bánh vani ngon tuyệt. Bọn tôi ngồi trong nhà, gần cửa sổ trông ra đồng cỏ xanh mướt, trò chuyện vui vẻ cùng ông bà và thưởng thức bánh . Siro là một cậu con trai rất nhã nhặn và lễ độ, cậu ấy rất được lòng ông bà tôi, nhất là ông.

Siro là thiên tài về công nghệ và máy móc. Cậu ấy còn từng bắt tay vào sửa giúp ông cái radio và chiếc xe Chaly thấp tè tè bị hỏng. Mặc dù mấy món đồ đó cổ lỗ sĩ lắm rồi, nhưng nó gắn với kỉ niệm một thời của ông, nên ông quý trọng lắm.

“Con bé My đâu hả Kem? Mọi khi thấy mấy đứa quấn quít nhau lắm mà.” Bà lên tiếng hỏi bọn tôi.

“Dạ…”

Tôi bối rối quay sang nhìn Siro.

“À bạn ấy không được khỏe, nên không đi cùng bọn cháu được. My cũng nhờ cháu gửi lời hỏi thăm sức khỏe ông bà đó ạ, hì hì.” Siro đáp một cách khéo léo.

“Bây giờ trời lạnh rồi, mấy đứa phải giữ gìn sức khỏe, kẻo ốm thì phiền đấy.”

“Vâng ạ.”

Sau đó tôi và Siro ra ngoài đồng cỏ, đi dạo và để Siro có dịp trổ tài quay phim về thiên nhiên và những cô bò sữa béo mập. Những nàng bò trong trang trại của ông được chăm sóc rất đặc biệt như uống nước sạch, nghe nhạc Mozart. Có lẽ vì thế mà sữa bò của ông rất hảo hạng. Lần nào đến chơi là ông cũng cho mỗi đứa một bình sữa đầy ự, tha hồ mà vác về.

Tôi cùng Siro đi dạo một vòng. Trong khi tôi cứ thao thao bất tuyệt về chuyện sáng nay ở tiệm coffee Romance thì Siro cứ mải miết với chiếc máy quay, cứ một chốc cậu ấy lại thốt lên “Ôi trời ạ” rồi cười phá lên. Cậu ấy vẫn chẳng đả động gì đến việc của My và việc cô ấy ghi tên vào club của hội Gigi cả.

Ra đến hồ, Siro rủ tôi chèo thuyền. Cậu ấy thích nhất vụ này, lần nào đến đây chơi là nằng nặc đòi chèo thuyền. Tôi vẫn đem theo đàn guitar ở trên lưng, từ từ bước lên chiếc thuyền gỗ của ông gần đấy, tháo dây buộc và bắt đầu hành trình du ngoạn quanh hồ nước trong xanh.

“Lạnh quá Siro ạ!” Tôi vừa cầm mái chèo vừa khẽ thốt lên.

“Kem?”

“Gì cơ?”

“Khung cảnh đẹp thế này, lại có sẵn máy quay, hay cậu hát một bài đi.”

“Hát để cậu quay á?”

“Ừ. Có gì đâu. Quay cảnh mãi mình cũng thấy chán.”

Thực ra mỗi lần đến đây là cảm xúc âm nhạc trong tôi dạt dào lắm. Tôi đã nhiều lần hát cho My, Siro và ông bà nghe ở đây. Họ là những khán giả đầu tiên mà tôi vô cùng yêu mến.

“Vậy chờ mình một chút nhé!”

Nói rồi tôi gỡ cái bao đàn trên lưng xuống, lôi cây đàn guitar màu vàng chanh ra, hắng giọng vài tiếng rồi bắt đầu dạo nhạc. Nhìn bộ dạng quay phim cứ ngả ngả nghiêng nghiêng của Siro làm tôi bật cười.

“Đây là bài hát Mũ Len Nhỏ.” Tôi vui vẻ giới thiệu.

Ừm hừm…

Lalalala lala la…

Mùa đông lạnh thật lạnh

Nhưng Mũ Len Nhỏ chẳng thấy lạnh chút nào

Vì cậu ấy đang đội chiếc mũ len ấm áp

Mái tóc nâu dài bay bay trong gió

Tung tăng đi trên những con đường vắng

Miệng vui tươi ca hát

Với mơ ước rực sáng trong tim

Mũ Len Nhỏ-tên cậu ấy đấy

Chẳng phải thiên thần có đôi cánh trắng

Có thể bay vút lên tận trời xanh

Cậu ấy có đôi cánh của riêng mình

Đôi cánh không sắc màu

Diệu kì và xinh đẹp

Đôi cánh ấy được kết bằng những nốt nhạc

Chắp cánh cho Mũ Len Nhỏ

Bay lên

Tới những vì sao…

Lalala lala la…

Giai điệu của Mũ Len Nhỏ rõ ràng rất vui tươi, nhẹ nhàng , hợp với phong cách âm nhạc của tôi. Tôi mới viết bài hát này cách đây không lâu, và theo như cảm nhận của tôi thì nó là ca khúc tốt nhất mà tôi từng viết từ trước đến giờ.

Và Siro cũng cảm thấy thế thì phải. Tôi thấy cậu ấy khẽ “Wow” lên một tiếng.

“Tuyệt thật đấy Kem! Tại sao cậu lại không đi thi Việt Nam Idol nhỉ?”

“Trời ạ cậu đừng đùa mình chứ.” Tôi đập vào vai Siro một cái.

Đi thi idol gì chứ.

Từ hồi đi học đến bây giờ, tôi còn chưa bao giờ được giao hát chính trong mỗi lần thi văn nghệ nữa là. Lần nào cũng là Gigi hết. Tôi chẳng bao giờ có lấy một cơ hội cả, luôn luôn phải đứng sau hát bè và không hề được cầm mic. Lần duy nhất tôi được hát trước toàn trường đó là lần lên trả lời câu hỏi vui có liên quan đến động vật. Và chị MC đã yêu cầu tôi hát bài “Một con vịt” trước khi nhận quà. Thế đấy! Thật là tự hào quá đi!

“À Kem này.”

“Hứ?”

“Mình định hỏi cậu chuyện này.”

“Sao cơ?”

“My dạo này có vấn đề gì à? Đến giờ mình vẫn chẳng hiểu tại sao cậu ấy có thể mặc váy và trang điểm như thế. Mà hôm qua còn ghi tên vào club của Gigi nữa. Hai cậu đang giận nhau đúng không?”

“Ừm…” Tôi ngập ngừng. “Tại mình cả đấy Siro ạ. Hôm ấy mình làm tóc, trang điểm cho My đấy. Mình chỉ muốn cô ấy trông xinh đẹp hơn thôi mà, ai ngờ…”

“Tại sao phải thế? Trông chẳng hợp với cậu ấy chút nào cả. Khó coi lắm.” Siro nhăn nhó.

“Ừ, chắc tại thẩm mĩ của mình tệ quá. Bây giờ chẳng biết phải làm gì để My hết giận nữa.” Tôi mếu máo.

“Con gái bọn cậu đúng là khó hiểu thật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play