Ồ, hãy xem chúng tôi đã dừng lại ở đâu này! Một hồ nước trong xanh với những hàng cây đã rụng hết lá, chỉ còn trơ lại tấm thân khô đét khẳng khiu.
Và kia nữa…ôi chao…! Là khóm cây hạt cườm! Thấy vậy, tôi vội mở cửa xe chạy ra ngoài.
Tôi vẫn nhớ như in những ngày thơ ấu êm đẹp của mình, khi tôi với chị Sam còn là những cô nhóc bé tí xíu. Bọn tôi thích mê mệt những cây hạt cườm bên vệ đường. Chị Sam thường hái hạt của chúng, rất cứng cáp, và đẹp nữa, xâu chúng thành chiếc vòng tay đáng yêu.
Thời gian trôi đi, sở thích của bọn tôi cũng dần biến mất. Một chiếc vòng tay hạt cườm làm sao có thể sánh ngang được với ngọc trai, vàng bạc, hay kim cương chứ?
Vậy mà, sau bao nhiêu năm, những khóm cây hạt cườm hiếm hoi lại xuất hiện trước mắt tôi. Mừng quá, tôi liền hái thật nhiều những hạt có màu trắng xen lẫn những vệt xám, bỏ chúng vào chiếc túi nilon nhỏ. Cảm giác này, thật sự thú vị!
“Nó là cái gì vậy?” Kiwi nhướn mày.
“Hạt cườm. Nó có thể xâu thành vòng tay.” Tôi hào hứng đáp.
Thấy vậy, Kiwi liền ra khỏi xe và hái thử một hạt.
“Ồ!” Anh ấy thốt lên. “Trông nó tuyệt thật!”
Và thế là, dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều mùa đông, ngay bên cạnh hồ nước trong xanh, chúng tôi vui vẻ hái thật nhiều hạt, chán chê mãi mới lên xe tiếp tục về nhà. Trong đầu tôi cứ mông lung suy nghĩ về việc sẽ xâu chúng thành thứ gì.
Ha, thú vị quá đi mất!
Thế nhưng…sau khi về đến phòng, tôi mới tá hỏa phát hiện ra mình đã quên túi hạt cườm trong xe của anh Kiwi!
…
Chiều hôm sau, tôi đến phòng tập sớm hơn 1 tiếng.
Hôm trước, tôi có thổ lộ với Kiwi rằng mình đang viết bài luận Tiếng Anh theo chủ đề, muốn nhờ anh ấy check lỗi sai hộ.
Dĩ nhiên, Kiwi đã đồng ý ngay ^^!
Và giờ thì tôi đang ngồi cạnh Kiwi, trong phòng khách nhà anh ấy, chống cằm theo dõi Kiwi sửa lỗi chính tả cho bài luận dài dằng dặc của mình.
Thật chẳng thể nào mà tập trung nổi, bởi vì…anh ấy quá hot.
Làm sao mà tôi có thể chứ? Nhất là khi, bên cạnh mình là một anh chàng đẹp trai, lịch thiệp, và áo anh ấy còn có mùi thơm đặc biệt nữa chứ, rất quyến rũ.
“Ice-cream này?”
“Ha?” Tôi giật mình.
“Đoạn này, phải là: Generally verbs and nouns are pronounced differently although they are written the same. Đây nữa, em cần chú ý đến sự hòa hợp giữa chủ ngữ và động từ. Got it?”
“Yeah I got it!” Tôi mơ màng.
“Nếu thấy khó hiểu thì anh viết bằng bút chì sang bên cạnh. Về đọc lại nhé?”
“Okie.” Tôi gật gù.
“À, hôm trước em có để quên cái này.”
Vừa nói, Kiwi vừa lôi từ trong áo khoác ra một chiếc vòng tay, chìa nó ra trước mắt tôi.
Ôi.
Là nó.
Chiếc vòng hạt cườm mà tôi đã rất háo hức dự định làm, nhưng rốt cuộc lại đãng trí bỏ quên cả túi hạt trên xe Kiwi.
Giờ thì nó không còn là những hạt cườm đơn lẻ nữa, mà được xâu rất cẩn thẩn thành một chuỗi vòng tay đáng yêu.
Và, chiếc vòng ấy đang nằm trọn vẹn trong bàn tay Kiwi.
Một thứ cảm xúc kì lạ nào đó bỗng dâng lên trong lòng tôi. Nghẹn ngào…!
“Tối qua anh đã xâu nó. Không được đẹp lắm, nhưng cũng đâu đến nỗi tệ, phải không?”
Kiwi ngắm nghía chúng, cười híp mắt lại, rồi mở lòng bàn tay tôi ra, nhẹ nhàng đặt chiếc vòng nhỏ nhắn vào đó, rồi nắm chúng lại.
Giờ thì tôi chẳng thể thốt lên thành lời nữa rồi. Cứ há hốc mồm ra như vậy, trông ngốc nghếch vô cùng.
“Đeo thử xem, Ice-cream?” Kiwi vui vẻ.
“Em…” Tôi vẫn ngồi đơ ra, không thể nào mở lời.
“Ice-cream?” Kiwi nhắc lại thêm một lần nữa.
“Em…cái này là anh Kiwi đã mất công làm…tuyệt đối…không thể đeo được, em sẽ cất ở đâu đó.” Vừa ấp úng, tôi vừa vớ lấy chiếc túi xách định cất chiếc vòng đi.
“Không được.” Kiwi nắm lấy vai tôi. “Đã gọi là vòng tay, thì sao có thể cất giấu đi được, phải đeo chứ.”
Nhanh chóng, Kiwi nhấc tay tôi lên và luồn vào đó chiếc vòng hạt cườm xinh xắn.
“…”
Hẳn anh ấy đã mất khá nhiều thời gian cho nó. Nghĩ đến việc Kiwi tỉ mẩn xâu từng hạt, từng hạt. Và anh còn thiết kế một chiếc khóa tí hon dành riêng cho chiếc vòng tay này nữa. Tôi bỗng thấy khóe mắt mình ươn ướt.
Không phải là món quà gì cao quý, không phải ngọc trai, kim cương, bạch kim. Chiếc vòng này đơn giản chỉ được kết lại từ những hạt cườm hái được bên vệ đường.
Nhưng đối với tôi, nó đáng giá hơn tất cả những thứ kia. Nhiều. Nhiều lần!
“Cảm ơn anh, Kiwi. Em, nhất định sẽ giữ gìn nó cẩn thận!”
Sực nhớ ra điều gì, tôi bèn lấy cây bút bi có đầu hình chú hề cùng cục tẩy hình chữ nhật của mình ra khỏi hộp bút.
“Anh Kiwi đã tặng em vòng tay, em cũng phái tặng anh một món quà mới được!” Tôi cười lém lỉnh.
“Gì cơ?”
Đoạn tôi dùng bút bi xanh vẽ hình mặt cười lên cục tẩy mới tinh, thật cẩn thận.
“Cái gì đây Ice-cream?”
“Quà tặng anh!” Xong xuôi, tôi giơ nó ra khoe Kiwi. “Cục tẩy biết cười!”
“Cục tẩy biết cười?” Kiwi ngạc nhiên cười phá lên.
“Ừm. Nó kì diệu lắm nhé. Nếu gặp phải chuyện gì không vui, anh cứ ngắm nhìn nó một lúc, em tin là anh sẽ thấy khá hơn.” Tôi hào hứng.
“Okay, anh sẽ thử.”
Kiwi cũng vui vẻ lấy thêm một cục tẩy nữa, cái này có hình tròn xoe, rồi vẽ tiếp một cái mặt cười lên đấy.
“Em một cái, anh một cái. Khi nào thấy không vui, em cũng phải lôi nó ra nhìn, đồng ý không?”
“Đồng ý!”
Rồi cả hai bọn tôi cùng nhau phá lên cười ngả nghiêng.
Lúc này đây, tôi đang ngồi gần anh ấy hơn bao giờ hết.
Như thế này mới ấm áp, dễ chịu làm sao…! Ahhh…
“Kiwi?”
Đột nhiên cửa phòng khách hé mở, một giọng nói thứ ba cất lên.
Cả tôi cùng Kiwi ngừng cười, ngước nhìn về phía người vừa gọi.
Đó là một cô gái với mái tóc đỏ buông dài ngang lưng, đôi mắt to tròn căng ra hết cỡ vì kinh ngạc. Hai tay cô ấy đang xoay vần nắm đấm cửa.
“Mai Linh?”
Chương 29
“Em có đang làm phiền hai người không nhỉ?” Mai Linh cười đầy bí hiểm.
“À, anh đang check lỗi sai hộ Kem. Hôm nay không có giờ tập, em đến đây có việc gì vậy?”
“Em đơn giản chỉ muốn đến thăm anh thôi.” Giọng cô ấy ngạc nhiên pha lẫn chút thất vọng.
“Ừm, vậy à. Em vào đây ngồi đi, để anh pha coffee.” Kiwi đặt cục tẩy xuống bàn rồi đứng dậy.
“Thôi không cần đâu anh. Mẹ dặn em nhờ anh đem mấy món ăn mang đến bệnh viện cho ông ấy mà. Nhưng trông anh Kiwi có vẻ bận rộn quá nhỉ, chắc em không nên làm phiền.”
“À…” Kiwi bối rối.
Không được rồi. Mình phải làm gì đó mới được. Hẳn Mai Linh sẽ không thích chút nào khi thấy mình cười nói vui vẻ bên cạnh bạn trai cô ấy.
“Mai Linh!” Tôi gọi lớn trước khi cô ấy kịp đóng cửa. “Mình chỉ nhờ anh Kiwi sửa bài luận thôi mà, cũng xong hết rồi. Bạn đừng hiểu lầm!”
Nghe vậy, Mai Linh liền quay lại, điệu đà vòng hai tay trước ngực.
“Em nghĩ em nên tự đến bệnh viện, có một số chuyện em muốn hỏi riêng ông.”
“Thế cũng được. Tùy em vậy.” Kiwi nhún vai.
“Nghe nói hôm nay anh Skyler về nước. Khi nào thế anh?”
“Skyler? Tối nay anh và chú An Thông sẽ ra sân bay đón anh ấy. Chắc anh ấy ở lại đây đến tận Noel.”
“Ừ, tối cho em đi chung với nhé! Lâu không gặp anh ấy! Okay?”
“Ừm okay.” Kiwi vui vẻ đáp.
“Cảm ơn anh! Em vào viện thăm ông đây, bye!”
“Ừ, bye!”
Rồi Mai Linh nhí nhảnh nhìn Kiwi cười rạng rỡ. Thế nhưng khi ánh mắt cô ấy lướt qua tôi thì nụ cười thân thiện cũng vụt tắt.
Không hiểu sao, tôi lại có cảm giác mình thật là một đứa lạc lõng. Hai người bọn họ hẳn là thân quen với nhau lắm, còn hẹn đi chung ra sân bay đón anh Skyler nào đó nữa.
Mai Linh đi rồi, Kiwi mới quay sang giải thích.
“Skyler là anh họ của anh, nhà sản xuất âm nhạc tương lai. Lần này về nước anh ấy sẽ trực tiếp giúp đỡ em trong việc thu âm ca khúc mới.”
“À…Skyler, tên nghe hay thật.”
“Ừ, Skyler Hoàng Gia, 19 tuổi-mẹ anh ấy là người nước ngoài, giống anh và Antony.”
“Ồ, ra vậy.” Tôi ậm ừ làm ra vẻ rất hiểu chuyện.
“Phải rồi, khi nãy em nói hiểu lầm cái gì cơ? Sao lại phải hiểu lầm?” Kiwi khó hiểu.
Ôi chao. Tự nhiên lại rơi vào tình thế khó xử này chứ?
“Ý em là, về mối quan hệ của hai người.” Tôi vặn vẹo, khổ sở nói mãi mới thành lời.
“Mối quan hệ nào?” Kiwi nhảy dựng lên.
“Không…không phải…Mai Linh là bạn gái anh ư?”
Trời ạ. Sao mình lại thốt ra mấy câu vô duyên tệ này chứ? Cứ nhìn thái độ ngạc nhiên khiếp hãi của Kiwi mà xem.
Mình đang đùa ư? Anh Kiwi nghĩ gì vậy? Chính Mai Linh đã nói với mình hôm ở tiệm Romance mà.
Khoan đã!
Nếu không phải bạn gái, có lẽ nào…là vợ tương lai không? Ôi chúa ơi!
“Em xin lỗi vì đã ăn nói lung tung, chắc hai người đã đính hôn rồi.” Tôi lấy tay tự đập đập vào đầu mình.
“Ối trời ạ!” Lần này thì Kiwi ôm bụng cười lăn lộn trên ghế sofa. “Làm gì có mấy cái chuyện đó!”
“Sao cơ ạ?”
“Linh chỉ giống một cô em gái phiền phức của anh thôi. Bọn anh quen nhau từ hồi bé, cô ấy là học trò cưng của ông anh mà. Hoàn toàn không có chuyện đó đâu!” Kiwi vẫn tiếp tục cười nắc nẻ.
Á á á!
Vậy hóa ra Mai Linh không phải bạn gái của Kiwi rồi! Yeah!
Lúc này tôi có cảm tưởng như pháo hoa đang nổ ầm ầm tung tóe rực rỡ trong lòng mình vậy. Tôi vui đến nỗi có thể bắn ngay một phát lên trần nhà hệt như một chiếc tên lửa.
Linh chỉ giống một cô em gái phiền phức của anh thôi!
Linh chỉ giống một cô em gái phiền phức của anh thôi!
Linh chỉ giống một cô em gái phiền phức của anh thôi!
Câu nói của Kiwi cứ nhảy nhót loạn xạ trong đầu tôi, tưng bừng và rộn ràng chẳng khác nào lễ hội Carnival nhiều sắc màu của người Uruguay!
…
Thế nhưng niềm vui nhỏ bé ấy của tôi sau đó đã bị cô Thảo Vy dập tắt một cách tàn bạo.
Sau đây là đoạn đối thoại giữa tôi và cô ấy:
Tôi (rất hào hứng): Hôm nay chúng ta học gì vậy, thưa cô?
Cô Thảo Vy: Thế hôm qua em đã nghiên cứu quyển tài liệu đến đâu rồi, Hạ Kem?
Tôi (nghệt mặt ra): Em vừa đọc vừa tập làm theo, đến chương 2 rồi cô ạ.
Cô Thảo Vy: Cái gì? (đập bàn) Tôi đã dặn em đọc hết cơ mà? Có mỗi quyển sách mà từ hôm qua đến giờ vẫn chưa xong.
Tôi (đau khổ): Nhưng có tận 10 chương thưa cô. Nó dài quá, với lại em còn bài tập trên lớp nữa.
Cô Thảo Vy (vuốt tóc): 10 chương hay 100 chương cũng thế cả. Không chịu khó nghiền ngẫm thì chẳng đi đến đâu đâu. Nếu em chưa đọc xong, thì hôm nay ta không học hành gì thêm nữa. Lôi sách ra đọc, đến khi nào xong thì thôi. Tôi sẽ kiểm tra em, nghe rõ chưa?
Tôi (khóc không ra nước mắt): Nhưng thưa cô, hôm trước cô không dặn phải mang đến đây, nên em đã để quên nó ở nhà rồi ạ…
Chuyện gì xảy ra tiếp sau đó, tôi nghĩ bạn cũng đoán ra được. Tôi đã phải hộc tốc phi xe đạp từ nhà Kiwi về nhà mình, chạy một mạch lên phòng lấy cuốn tài liệu, rồi lại tức tốc phi đến chỗ học thanh nhạc. Tất cả diễn ra trong vòng 23 phút.
Đã vậy, đến nơi tôi còn thấy cô Thảo Vy đang đủng đỉnh sơn móng tay nữa chứ.
Thật tức không chịu được!
Cảnh tượng từ đó đến lúc hết giờ: cô Thảo Vy hết nhắn tin đến lôi laptop ra đọc báo, trong khi tôi vừa ôm cuốn sách vừa đứng lên ngồi xuống, ê a tập lấy hơi, đẩy hơi, tư thế đứng, tư thế ngồi, vân vân.
Dù cô ấy có không thích tôi, hay thế nào đi nữa, thì cũng không nên làm thế này chứ. Đây là bộ môn nặng tính thực hành, cần được dạy một cách bài bản cơ mà?
…
Trường Isaac Newton, giờ ra chơi ngày hôm sau.
“Này mọi người, có anh học sinh cũ sáng nay đến thăm trường mình đấy. Nghe đồn anh ấy tặng cho câu lạc bộ âm nhạc trường Isaac Newton nhiều nhạc cụ lắm, piano, guitar điện, trống,... toàn đồ xịn bên US.” Gigi vừa ngồi vắt vẻo trên bàn vừa ngắm nghía, vuốt ve chiếc vỏ điện thoại mới thiết kế của mình.
“Thế à, không biết có đẹp trai không nhỉ?” Tụi con gái ồ lên.
“Cậu nhìn thấy anh ấy rồi à Gigi?” Mấy đứa nhao nhao lên.
“Ừ lúc nãy giờ Toán, mình giả bộ xin cô ra ngoài là để ngắm anh ấy mà.” Gigi cuốn cuốn lọn tóc xoăn của mình trên tay đầy tự hào.
Tôi, My và Siro thì đang bận chúi đầu vào chơi trắc nghiệm về màu sắc trên tạp chí Teeny. Nghe thấy vậy, My bèn khẽ lên tiếng:
“Còn mình thì cá là thầy giám thị sẽ bắt quả tang Gigi ngồi trên bàn cho mà xem. Cho cô nàng hết hí hửng.”
“Ừ.” Tôi bật cười.
Đúng thế thật, một lát sau thầy giám thị đi qua khiến Gigi phải nhảy ngay lập tức xuống, đập đầu nhẹ vào thành ghế nhưng vẫn kêu toáng lên.
“Ê mọi người ơi! Anh đẹp trai vừa từ phòng giám hiệu đi ra kìa! Mau ra xem đi!”
Thế là tụi nó nhao nhao lên chạy vội ra cửa lớp, bỏ mặc Gigi tội nghiệp đang ngã lăn kềnh ra đấy.
“Có sao không?” Tôi đứng dậy, lại gần chìa tay ra kéo Gigi lên.
“Ừm, hơi đau một chút.” Gigi lấy tay xoa xoa đầu.
“Chờ một chút.”
Nói rồi tôi về chỗ lôi hộp dầu gió ra đưa cho Gigi. Cô nàng ngại ngùng đón lấy hộp dầu từ tay tôi, khẽ cúi đầu xuống ngập ngừng.
“Cảm ơn Kem…”
“Không có gì, cậu mau xoa đi.” Tôi mỉm cười vui vẻ.
“Có cái gì mà nhốn nháo ghê nhỉ?” My ngẩng đầu lên thắc mắc.
“Thì anh đẹp trai đó.”
“Là anh họ của anh Kiwi, Skyler Hoàng Gia.” Gigi vừa xoa dầu lên trán vừa giải thích.
Skyler Hoàng Gia? Nhà sản xuất âm nhạc tương lai mà tôi sắp sửa làm việc cùng ư?
“Tên đặc biệt đấy. Anh ta đến đây làm cái quái gì nhỉ?” Siro hỏi bâng quơ.
“Vừa nãy mình có nói rồi còn gì, đến tặng đồ cho câu lạc bộ âm nhạc nhà trường.” Gigi thêm vào.
Bỗng nhiên, tụi con gái ồ lên. Ra là anh Skyler đang đứng trước cửa lớp 11E.
Ừ? Mà đứng ở đây làm gì nhỉ?
“Đây là lớp11E?”
Một giọng nói lạ lùng cất lên. Cách phát âm Tiếng Việt của người này không thực sự chuẩn cho lắm, có lẽ anh ta xa Việt Nam đã lâu rồi.
“Vâng, đúng là lớp 11E đó anh!” Đám con gái hào hứng.
Thực ra, từ nãy đến giờ, tôi cùng My và Siro vẫn ngồi yên vị trong chỗ của mình, không để tâm lắm đến chuyện ngoài kia.
Một phút im lặng trôi qua. Sau đó, tất cả mọi người dàn sang hai bên cửa lớp, nhường chỗ cho anh chàng ngoại quốc cao lớn bước vào.
o_o
Ôi chao…anh ta…đẹp trai quá!
Không phải đẹp trai theo kiểu ấm áp, mà rất lạnh lùng, quyến rũ, rất âm u đen tối, bí ẩn. Vẻ đẹp trai này thật sự có thể cưa đổ bất kì cô gái nào ngay lần đầu gặp mặt.
À không, ý tôi là, không hẳn là tất cả.
Nhưng cũng có thể lắm chứ.
Thật như đùa, anh chàng Skyler này bình thản đút tay vào túi áo và đang tiến lại gần chỗ ngồi của chúng tôi.
Trong giây lát, tôi bị cặp mắt màu khói của anh ta khiến cho đóng băng luôn tại chỗ. Ánh nhìn mới cuốn hút, tê dại làm sao.
Skyler mặc chiếc áo punk có mũ trùm đầu, in những chữ loang lổ, hầm hố. Và mũi anh ta còn đeo một cái khuyên bạc sáng loáng nữa.
Sao mà, trông có vẻ…hư hỏng vậy nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT