Nó đứng trước máy bán nước ngọt tự động cả buổi trời mà không biết chọn cái gì để uống.Cứ thế ngẩn ngẩn ngơ ngơ,tâm hồn không biết phương nào.

” Vũ Khánh thích mình,Kì Dương thích mình…..vậy là sao đây?!” -Anh Nghi đần mặt ra nghĩ ngợi.

Một phút.

Hai phút.

Hai phút ba mươi giây.

Nó vẫn đứng trước cái máy,không động đậy gì luôn.

Bước sang phút thứ ba.

Tiếng còi xe hơi vang lên lảnh lót vẫn chưa đưa được nó về hiện tại.Vài tiếng bước chân nhè nhẹ đi đến gần,một bàn tay vỗ vai nó,giọng vui vẻ:

-Hù!

Một phút.

Hai phút.

Hai phút ba mươi giây tiếp theo.

Nó quay sang,nhàn nhạt một câu:

-Hết hồn!

Kì Dương bật cười sảng khoái:

-Haha!Bạn mắc cười thật!

-Có gì đâu mà cười?-Nó trưng ra cái bộ mặt bánh bao bị nhún nước-Mà muốn cười thì cười đi.

-Bạn đứng đây làm gì á?

Nó im lặng không nói câu nào,căn bản là nó đang nghĩ xem nó đứng hàng giờ liền ở cái máy quái quỷ này để làm trò gì.Rốt cuộc nó cũng phán được một câu:

-Mua đồ uống.

Kì Dương ngẩng người nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu:

-Vậy mua được chưa?

-Chưa.

-Hay quá,tôi cũng đang khát nước đây,sẵn tiện mình đến nhà hàng ăn luôn nhé!

Không đợi nó trả lời,Kì Dương vội nắm tay nó và kéo vào ngồi trong con BMW,lòng hắn thì khấp khởi vui mừng vì mãi mới có được những ” giây phút riêng tư ” mà không bị tên Vũ Nữ Múa Cột ấy phá đám.

*

Chiếc xe dừng lại ở Sunflower-một nhà hàng cao cấp dành cho giới thượng lưu.Kì Dương mở cửa xe cho Anh Nghi bước xuống và đi song song cùng nó vào trong.Các nhân viên nhà hàng đứng xếp dọc theo hai bên lối đi,họ đồng thanh nói:

-Mừng thiếu gia ghé thăm!

Kì Dương chống hông,vỗ vai quản lí Chun,lạnh lùng bảo:

-Đuổi hết khách ở đây cho tôi!

Anh Nghi ngạc nhiên nhìn hắn,hóa ra Kì Dương có uy đến vậy sao,dám bảo đuổi hết khách ở cái nhà hàng 5 sao này,quả là đáng nể phục!

-Dạ thưa….nhưng mà….-Quản lí Chun ngập ngừng nói,vẻ mặt có vài phần khổ sở.

-Ông có 10 phút để thi hành điều tôi vừa nói!-Kì Dương nói tới đây thì choàng tay lên vai Anh Nghi-Hôm nay bạn gái bổn thiếu gia ghé đến,các người có gì không hài lòng?!

Nó nhăn nhó,nở một nụ cười gượng gạo,sau đó đưa tay gỡ tay Kì Dương ra.

-Ơ….à…không cần phải đuổi hết khách đâu!-Nó lắc lắc đầu.

Quản lí Chun còn lựng khựng chưa muốn làm,cứ quay qua quay lại trông cứ như con lật đật.

-Hay là ông muốn tôi san bằng cái nhà hàng này?-Kì Dương gằn giọng với ông quản lí tội nghiệp-Thu nhập hôm nay tôi sẽ lo đủ!

-Dạ….tôi..tôi nào dám….-Ông ta túa mồ hôi hột,lời nói của con trai mafia không thể xem là lời nói đùa,rồi ông ta lật đật chạy đi ngay.

Trong vòng 10 phút…..

Những ai ngồi trong nhà hàng đều tự động tháo lui,căn bản là họ vô cùng khiếp sợ khi nghe đến ba từ ” Triệu thiếu gia ” -Không phải sợ gì cái tên mà là sợ về thân thế-Triệu Kì Dương là con trai cưng của ông trùm mafia,đụng vào chỉ có nước sống dở chết dở.

Kì Dương cầm menu lên và đưa cho nó,nhẹ giọng hỏi:

-Nghi muốn ăn cái gì?

Rốt cuộc em coi tôi là gì?!

-Bạn có cần phải làm quá vậy không?Nhà hàng trống trơn,tôi với bạn cứ như hai con sinh vật lạ ý!-Nó nhăn mặt thì thầm đủ cho Kì Dương nghe.

Kì Dương bật cười:

-Thôi không nói nữa,bạn chọn món đi!

Bla…bla…bla….

-Món này,món này,món này nữa,cái này luôn đi…..

Trời về chiều.

Sau khi ăn no căng cái bụng,nó cùng Kì Dương bước ra ngoài,lúc này các nhân viên và ông quản lí Chun mới thở phào nhẹ nhõm.Từ nãy đến giờ họ luôn nơm nớp lo sợ lỡ làm gì không hài lòng Kì Dương thì chỉ còn có nước chết!

Kì Dương thong dong cho hai tay vào túi quần và cứ thế bước đi,ánh mắt chốc chốc lại khẽ nhìn sang nó,không biết từ lúc nào Dương lại có cái thứ cảm giác kì lạ này,thứ cảm giác hạnh phúc khi được ở bên ai đó.Và,ai đó chỉ có thể là Nghi!

Đối với Kì Dương,Nghi không ngây thơ hiền thục như mẫu con gái khuê cát,Nghi cũng không chanh chua sành đời như cái loại cô ả hay ăn chơi,Nghi đặc biệt theo một phong cách riêng,tuy rất thông minh nhưng mỗi khi đần lên thì không thể nào tả được,ở Nghi có chút gì đó cuồng ngông của tuổi trẻ,có chút gì đó ngang tàng của con trai,và,có sức quyến rũ vô hình đối với kẻ khác giới……Nghi đẹp một cách lạ lùng ( câu này Vũ Khánh nhận xét chứ đâu!)

Nghi-Không dễ dãi nhưng cũng không kiêu kỳ khó chịu,Nghi hòa đồng với tất cả mọi người,và Kì Dương có hàng tá lí do để Fall in love with Anh Nghi…..

Nghĩ đến đây,Dương bất giác nở nụ cười,mái tóc dài nâu nhạt của Kì Dương nhẹ bay bay trong chiều lộng gió.Nghi,và Dương.hai mảnh ghép của bức tranh cuối ngày nhạt nắng….

-Nghi nè,hay là chúng ta đi đâu đó chơi nha?-Kì Dương mở lời đề nghị,nét mặt có phần chờ đợi.

-Thôi!Tôi phải về!

Nó lắc đầu cười mỉm một cái,nó từ chối như vậy chắc hẳn các bạn sẽ nghĩ rằng nó giữ khoảng cách với Anh Nghi,không phải đâu,căn bản là nó đang bị….buồn ngủ sau khi ăn no nê.Điều cần thiết bây giờ là hãy để yên cho nó đi về nhà ngủ.

-Vậy tôi đưa bạn về nha!

Kì Dương vẫn đeo bám niềm hi vọng cuối cùng,có cơ hội dại gì không chớp lấy.

Nó chưa kịp trả lời thì có một giọng nói vang lên cắt ngang câu chuyện:

-Nghi!

Nó quay sang nhìn,Vũ Khánh dừng con SH lại và bước xuống,vẻ mặt ngờ vực.Hắn không tin được Nghi và Kì Dương lại đang ở bên nhau vào lúc này.

-Làm gì ở đây?-Hắn đi đến gần nó,rồi quay qua Kì Dương-Cùng với tên bán nam bán nữ này?!

-Là tôi rủ Nghi đi ăn đó,cậu có ý kiến gì sao?-Kì Dương nghênh mặt đáp lại.

-Có phải vậy không Nghi?-Hắn nắm lấy cổ tay nó,giọng nói có phần đanh thép.

Nó gật gật đầu,nét mặt căng thẳng.Chỉ là đi ăn thôi mà,sao lại phản ứng dữ dội như thế chứ?Nó đâu có làm sai cái gì đâu….

-Trong lúc tôi chạy đến nhà Nghi để đưa Nghi đi chơi thì Nghi lại ở cùng kẻ khác,Nghi coi tôi là cái gì vậy???-Hắn quát lên-Nghi nói đi!!!!

Đến lúc này nó cũng không nhịn được nữa,lớn giọng cãi lại hắn:

-Tôi cũng cần có không gian riêng tư chứ,đi ăn với Kì Dương là sai sao???Tôi đâu thể suốt một ngày ở bên Khánh được.Đừng có mà quá đáng như thế!!!!

-Tôi quá đáng?! Ở bên tôi làm Nghi khó chịu đến thế ư?Nghi cần không gian riêng tư để ở bên cậu ta đúng không??Nghi đối xử với tôi vậy đó hả????-Hắn siết chặt cổ tay nó,hai mắt ngập tràn sát khí-Nghi muốn làm gì thì làm đi!!!!

Vũ Khánh nhấn mạnh câu cuối rồi buông tay nó ra,lạnh lùng quay lưng bước đi và phóng con SH đi mất hút.Nếu đứng đó một hồi nữa thì hắn không bảo đảm được mình có thể kiểm soát hết tất cả hành động của mình….

Nó xoa xoa cổ tay,một lằn đỏ nổi lên trên nền da trắng.

Đau thật!

” Tên Vũ Khánh đáng chết…!!!”-Nó uất ức rủa thầm,vừa thương vừa giận.

-Bạn có sao không?-Kì Dương lên tiếng hỏi han.

-Đâu có sao.

-Để tôi đưa bạn về!

Nó cười nhạt:

-Tôi bắt taxi được mà.

Nó nói xong,chạy ra đường đón chiếc taxi và ngồi vào trong,xe cũng lăn bánh đi mất.Kì Dương thì đứng ngẩn người nhìn theo chiếc taxi và không hiểu chuyện gì đang xảy ra….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play