3 thằng con nít hung dữ đang bắt nạt một
nhóc yếu đuối.
-Giống con gái ha mày?-Thằng đại ca túm áo Vũ Khánh,giọng mỉa
mai.
-Nó là con gái mà đại ca !-Hai thằng kia cười ré lên.
Vũ Khánh nước
mắt rơi lã chã,yếu ớt kéo tay thằng kia ra,nhưng vô dụng.
-À thôi !-Thằng đại
ca đẩy Vũ Khánh té ngã-Tao tha cho mày đó ,đi đi.
Hai đứa kia nghe cái quyết
định xanh rờn thì mặt mày ngơ ngẩn,điều đó cũng đúng thôi,vì chúng đang không
hiểu tại sao thằng đại ca lại buông tha dễ dàng cho nhóc Khánh như vậy.
-Ơ ….
sao tha nó dễ vậy đại ca?-Một thằng kìm lòng không đặng lên tiếng hỏi.
Thằng
nhóc đó mỉm cười gian xảo.
-Suỵt ! Vờn mồi.
Vũ Khánh nét mặt mừng rỡ
,cuống cuồng chạy đi.Chưa chạy được ra khỏi sân thì…
-Tụi bây xông lên bắt nó
đánh cho tao !!!!!-Thằng đại ca hô to và sau đó đuổi theo nhóc Khánh.
Bịch !
Bịch ! Bịch . Tiếng bước chân giẫm trên mặt đường.
2 phút sau…
-Tóm được
mày rồi nha đồ con gái !-Thằng nhóc đó cười thích thú,định giơ tay đấm cho Vũ
Khánh vài đấm thì nghe ” rầm ” một tiếng rồi nó nằm lăn quay ra đất.Anh Nghi đã
kịp thời xuất hiện và đạp cho nó một đạp vào mặt không thương tiếc.Hiện tại bây
giờ là Anh Nghi 10 tuổi,2 năm học karate đủ để áp dụng cho mấy tên giang hồ lẻ
này.
Thằng đại ca thấy con bé thì mặt tái xanh như tàu lá chuối,nó lồm cồm
ngồi dậy rồi cùng 2 đứa kia chạy bán sống bán chết.Gì thì gì chứ đụng tới con ma
nữ siêu cấp hung dữ đó thì chỉ có nước ngủm củ tỏi.
Lúc này con bé mới nhìn
sang nhóc Khánh,cậu nhóc khóc mà nước mắt nước mũi tèm lem,sở dĩ bị gọi là con
gái thì cũng có lí do.Con trai gì mà da trắng,mắt to,có lúm đồng tiền,nét mặt
tựa tựa con gái.Hơn hết là đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng mềm mại,thật chả khác nào
con gái lại còn cộng thêm cái tính yếu ớt từ nhỏ.
-Sao tụi nó đánh mà đứng im
chịu trận vậy nhỏ ngốc?-Anh Nghi đưa tay lau nước mắt trên mặt của thằng
nhóc.
-Thì…..thì …chờ Nghi lại cứu…-Vũ Khánh nghẹn ngào trả lời.
-Điên
nè!-Con bé đẩy một cái làm nhóc ngã luôn xuống đất.Nó càng khóc lóc to hơn,giọng
nức nở:
-Nghi xô tui vậy….hhuhu…lỡ tui hết đẹp trai rồi sau này ai cưới
tui…?
-Nín đi nhỏ ngốc!-Con bé gắt lên.
…..Vẫn ngồi khóc bù lu bù
loa.
-Thôi thôi được rồi !-Anh Nghi đỡ Vũ Khánh lên,phủi phủi bụi trên quần
áo cho nhóc,con bé ngọt ngào bảo:
-Đừng có khóc nữa,vậy sau này tui cưới
Khánh là được chứ gì!
Hai ngón út nhỏ nhắn đan vào
nhau.Chỉ vì lời hứa ngây thơ thời thơ ấu mà sau này lại xảy ra những chuyện thật
li kì…
Và vào một ngày nọ,Vũ Khánh mếu máo vừa khóc vừa nói với Anh
Nghi:
-Tui phải sang Mỹ rồi Nghi ơi….huhuhu….tui không muốn xa Nghi đâu…oa
oa
-Cái gì?Sang Mỹ á ?-Con bé hốt hoảng.
-Huhu….tui phải đi rồi -Thằng
nhóc ôm chầm lấy con bé,nói trong nước mắt.
-Thôi nín thôi nín!-Nghi vô về
nó-Nhỏ ngốc đừng có mít ướt như vậy hen!
-Tui …hức…tui không muốn xa Nghi
….-Vũ Khánh vẫn sụt sùi.
-Biết mà.Khánh đi tui cũng buồn chứ bộ…-Nó thở dài
ngao ngán.
-A cho Nghi cái này-Thằng nhóc lôi trong túi quần ra chiếc nhẫn
bạch kim,so với ngón tay thì nó rất rộng.Đó là sản phẩm cao cấp của tập đoàn kim
cuơng đá quý nhà Vũ Khánh.
-Nghi phải giữ nó nghe chưa?hức …Nghi nhớ
chưa?….Nữa tui về gặp Nghi…hức,Nghi phải đợi tui đó!Nhất định đợi tui đó…!-Nước
mắt mỗi lúc rơi càng nhiều thêm.Anh Nghĩ cảm thấy vô cùng buồn bực vì phải xa
nhỏ ngốc thật rồi.
-Ừ tui đợi….-Con bé buông một câu gọn lỏn.
Và thời gian
cứ thế vô tình trôi….thấm thoát đã được 7 năm…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT