Gió chiều không lạnh nhưng đủ làm lòng người đóng băng….
***
21:00 PM
Dương lang thang ngoài con phố đông đúc,dưới ánh đèn đường nhạt màu nhờ
nhợ,một cô gái xinh đẹp đang bước đi vô định trong đêm.
Dòng người tấp nập ngược xuôi,đâu đó có tiếng nói cười rộn rã…
Hắn cảm thấy,có một chút cô đơn…
Kì Dương nhìn vào dãy cửa hàng trên lề đường,như đang muốn quên đi một thứ gì
đó…
Thứ gì đó…
Không rõ ràng.
Không cụ thể…
Và Dương lại nhớ…
Cái nhớ không thể định hình.
Cái nhớ không thể gọi tên,
mà chỉ biết là…
…nhớ trong nhớ nhung.
Kì Dương vô tình nhìn thấy,một dáng người quen thuộc đáng yêu ngồi trong cafe
Sweet,đang cắm cúi ăn với mớ thức ăn hoành tráng để ở trên bàn,không ai khác,đó
chính là Anh Nghi.
Bất chợt một phút giây,một nụ cười ấm áp đã đáp xuống trên môi hắn ngay lập
tức.Kì Dương không biết rốt cuộc là lí do gì,cứ mỗi lần nhìn thấy cô nàng dễ
thương ấy là trong lòng hắn lại thấy sống dậy những niềm vui.Nhưng,nụ cười thiên
thần kia vội vụt tắt khi Dương thấy kẻ ngồi đối diện với Anh Nghi với một thái
độ ân cần nhìn nó ăn lại chính là Vũ Khánh.
” Có nên vào hay không nhỉ?” -Dương nghĩ thầm,vẻ mặt đắn đo.
Sau 20 giây trầm tư suy nghĩ…
”Chuyện chưa đâu vào đâu mà! Bổn thiếu gia đẹp trai lộng lẫy như vậy mà lại
ngán cái thứ da trắng môi đỏ kia ư? Nực cười! Đúng là nực cười chết mất thôi!!!
Bổn thiếu gia quyết định rồi,tuyên chiến tới cùng với thằng ranh con kia!!!”
Lung tung tới đây thì Kì Dương đưa hai tay chống hông và ngẩng mặt nhìn
trời,đứng đó bật cười ha hả với bộ dạng rất ư là thần kinh.
Người đi đường trố mắt nhìn hắn và đánh giá một câu: ” Đẹp thì có đẹp nhưng
mà hơi bị điên”
Thế là Kì Dương mạnh dạn bước từng bước ngập tràn tự tin vào cafe Sweet….
Nó vẫn ăn uống nhiệt tình,không biết trời trăng là gì.Vũ Khánh nhìn nó bằng
ánh mắt ôn hòa,dùng khăn giấy lau phần kem tươi mà trong lúc ” chiến đấu ” nó vô
tình quệt lên chóp mũi.
Nói tới đây rồi thì khỏi bàn cãi nữa,trong con ngươi của Vũ Khánh bây giờ chỉ
còn thấy mỗi Anh Nghi.Rất chậm rãi,một cơn bão mang tên Triệu Kì Dương đang đổ
bộ vào quán cafe,tần suất công phá không hề nhỏ.
-Hey! Nghi!
Kì Dương kêu to một tiếng,nhanh chân bước đến bàn và kéo ghế ngồi cạnh
nó.
Anh Nghi không buồn trả lời,vì hiện giờ việc cần làm là phải hóa kiếp cho mấy
cái bánh kem đang nằm dang dở…
-Hello Vũ Nữ !-Kì Dương nói móc hắn một câu bằng chất giọng đầy ngọt ngào
truyền cảm.
Hắn khá là bực bội khi nghe đến hai từ chết tiệt đó,nhưng vẫn giữ nguyên được
cái sắc thái lạnh lùng của anh chàng cool boy.Vậy là hắn đáp trả lại:
-Tính phá đám bọn này hả Kì Đà?
-Phá đám gì chứ?Chẳng qua tôi đến gặp bé Nghi của tôi thôi!Tôi thế này mà
thèm tìm vào một con vũ nữ như cậu à?-Kì Dương phản biện lại,giọng nói như khiêu
khích người khác-Mà Khánh nè,thường thì cái danh từ vũ nữ luôn được gắn liền với
cái định ngữ múa cột!Cậu có biết điều đó không nhỉ?
Nghe tới đây thì Vũ Khánh bắt đầu sôi hết cả máu.
Cái gì cơ? Mình đẹp trai rạng ngời chói lóa thế này mà bị con đàn bà dở hơi
kia xỉ nhục là vũ nữ múa cột à?
Khốn kiếp!
Đúng là khốn kiếp!
Hắn thầm nguyền rủa Kì Dương,không khỏi phát hỏa.
Và,trong khi chiến tranh thế giới thứ ba đang bùng nổ một cách vô cùng mãnh
liệt,Anh Nghi vẫn tập trung vào chuyên môn với mấy cái đùi gà rán giòn ươm đang
bày ngay trước mặt,không mảy may đếm xỉa gì tới hai tên điên khùng kia…
-Cái thứ bán nam bán nữ như cậu mà đòi xách mé tôi sao?Chưa đủ tuổi đâu
nhóc!Nhưng chắc cậu cũng biết,kì đà thường đi liền với hai từ cản mũi,và bằng
chứng là cậu cũng đang nhìn thấy nguyên một con kì đà đần độn sét đánh giữa rừng
không chết,bây giờ thì nó đang ngồi thù lù trước mặt tôi đây!-Hắn tung ra một
câu nói mỉa mai với tần số không hề nhỏ.
Chẳng đợi đến việc Kì Dương trả lời,hắn lại hỏi tiếp:
-Cậu có thấy hay không vậy?
Kì Dương ra bộ ngó quanh quất,rồi trả đũa lại Vũ Khánh:
-Thấy gì đâu nhỉ?Tôi chỉ thấy một con vũ nữ đang múa may quay cuồng trong
quán cafe thôi,hai ya,nó định quyến rũ tôi đó!Nhưng xin lỗi,vì nhan sắc nó quá
khiêm tốn cho nên nó không đủ trình độ để thu hút tôi!
Ahahahahahaha !!!!
Một giọng cười man rợ cất lên làm chấn động cả toàn thế giới.
Đó là ai vậy ta?
Chính xác là Anh Nghi.Giọng cười độc quyền truyền nhiễm có một không hai mà
lại.
Nó không thể không bò lăn ra cười.Thật là mắc cười chết đi được!Hai cái đứa
bàn môn tả đạo này cãi nhau chí chóe cứ y như trẻ con vậy.Cái phản ứng bất ngờ
của nó khiến hai chàng hoàng tử nhà mình lớ ngớ không biết chuyện quái gì đã xảy
ra.
-Cậu nói gì vậy?
-Ai biết gì đâu.
-Cậu biết hả?
-Ừ,tôi biết.
-Sao cậu biết vậy?
-Tôi cũng không biết nữa!
Đó là cuộc đối thoại khó hiểu nhất mà nó từng được nghe.Nó ngồi đó,đơ mặt
nhìn Vũ Khánh và Kì Dương,thật sự không thể nào hiểu được hai con người này đang
nói cái quái gì,hễ gặp nhau là cự cãi lung tung,hễ gặp nhau là chiến tranh giữa
các vì sao lại bùng nổ…
Và,chuyện gì tới cũng đã tới…
Một bà cô tầm 55 tuổi từ ngoài cửa chạy vào với vẻ mặt siêu cấp hung dữ.
Bà ta bước nhanh đến chỗ Vũ Khánh,và cứ thế dùng cái túi xách và đập lên đầu
hắn một cách không thương tiếc.Hắn đang không xác định được việc quái quỷ gì
đang diễn ra thì bà ta lại gào lên:
-Thằng *******!!!! Mày lừa gạt tình cảm của con gái tao,thằng chết giẫm….quân
đê tiện…!!!!
Và bà cô tuôn ra một tràng như Đường Tăng niệm chú lúc Tôn Ngộ
Không cãi lời mình.Anh Nghi và Kì Dương vô cùng bàng hoàng trước tình thế đầy bi
kịch này.
Vũ Khánh bị tấn công bất ngờ,kẻ tấn công lại là một bà cô đứng tuổi nên hắn
chỉ đưa tay đỡ theo phản xạ chứ hoàn toàn không đoán được vì lí do gì mà mình bị
ăn đập.
-Bà làm gì vậy?-Hắn quát lên,giọng đôi phần bực bội.
Chưa kịp hỏi tiếp thì bà cô lại lớn giọng mắng nhiếc ồn ào:
-Mày còn dám hỏi vậy nữa hả?? Thằng sở khanh!!Mày……mày làm con gái tao có
thai rồi rũ bỏ trách nhiệm…mày không xứng đáng là đàn ông!Mày bỏ nó để mày ngồi
với hai con mắt xanh mỏ đỏ mặt mày tô son trát phấn thế này cơ à??? Thằng….thằng
khố.n nạn !!!
Bà ta vẫn tập trung nhiệt tình vào chuyên môn bằng cách đập cái giỏ xách vào
đầu hắn tới tấp.
-Bà có thôi đi cái việc dùng giỏ xách đánh vào đầu tôi được không hả??-Hắn
cáu tiết hất tay bà ta ra,nạt lớn.Hắn sắp không giữ được bình tĩnh vốn có của
một cool boy nữa rồi.
Cả quán cafe lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chàng trai trẻ đẹp gắn
cho cái mác sở khanh kia.Vài lời xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên mãnh liệt…
-Mày là đồ bội bạc!!!Thằng đê tiện!! Quân dối trá!Tao…tao…..-Bà cô thở
dốc,nói không ra tiếng,mặt đỏ ửng hết cả lên.
Vũ Khánh đang loay hoay chẳng biết xử lí tình huống nhảm nhí này thế nào thì
rất may,một người phụ nữ khác đã xuất hiện.
Chị ấy chạy vào quán cafe và lay
lay cánh tay bà cô:
-Mẹ ơi!Mẹ nhầm người rồi!Cái thằng sở khanh kia nó ngồi ở góc trong!Con chỉ
mà mẹ đâu có chịu nghe,cứ đánh đập chàng trai vô tội này!-Nói tới đây chị ta
nhăn mặt-Tại con Thủy nhà mình nó khờ khạo!
Bà ta lúc này mới ”ồ” lên một tiếng ngạc nhiên.Cơ mặt Vũ Khánh cũng dãn
ra,trong não hắn giờ này chỉ quanh quẩn 2 chữ ” nhầm người”
Nhầm người?
Nói gì mà dễ nghe quá vậy bà mập? Không phải hành xác người ta một trận tơi
bời hoa lá thì lại phán một câu nhầm người đó chứ?!
AAAAAAAAAAAAA (Gào thét nội tâm)
Nhầm ai không nhầm sao cứ ngay mình mà nhầm hoài là sao?
Chết tiệt!
Đúng là chết tiệt mà!!
Hắn hừ nhẹ một tiếng,khuôn mặt trăm phần trăm hiện lên nỗi bất mãn,sau đó đưa
tay vuốt vuốt lại mái tóc mềm mượt cho ngay nếp,đưa tay phủi phủi quần áo nhằm
”tút” lại cái vẻ đẹp trai phong nhã như ngày nào.
Bà cô rối rít xin lỗi,có vẻ như rất khổ sở vì sự nhầm lẫn tai hại này,rồi bà
ta bước ra khỏi quán cùng với người phụ nữ kia.Khổ thật,lần đầu hắn bị đánh ghen
nên ngồi đó chịu trận luôn chứ biết làm thế nào.
Kì Dương chống cằm nhìn Vũ Khánh,cười mỉa:
-Chậc!Ai bảo bản mặt cậu đểu giống sở khanh làm gì nhỉ?
Hắn quay qua liếc xéo Kì Dương.Cái tên bán nam bán nữ này đúng là thừa nước
đục thả câu,luôn tìm ra sở hở để mà moi móc săm soi.
-Thật tình mà nói,là tại vì cậu giống con gái quá cho nên bà ta mới hiểu lầm
là tôi ngoại tình,tôi đểu,tôi bỏ con gái bà ta để đi chơi với hai cô em xinh xắn
dễ thương,à mà quên-Nói tới đây Vũ Khánh ra bộ đính chính-Một nàng dễ thương còn
một con thì mắt xanh mỏ đỏ!Nhưng mà tôi nói trước,vợ của tôi thì tôi không cho
cô ấy giao lưu với con đàn bà biến thái không hoàn toàn như cậu đâu!
-99% mỗi khi con người ta bị móc méo thì muốn nghe lại câu nói móc đó!Cậu
cũng thuộc dạng người như vậy!-Vũ Khánh mỉa mai,giọng điệu châm biếm với tần số
cực kì khủng khiếp.
Hắn ngừng lại giây lát rồi tiếp:
-À mà thôi!Cậu ở chơi nha!Tôi phải đưa vợ tôi đi dạo.
Vũ Khánh đứng dậy,kéo tay Anh Nghi ra khỏi quán cafe,tận thâm tâm có chút bực
bội vì đang yên đang lành thì Kì Dương lại nhào đến phá đám.Đã vậy con gặp thêm
con mụ la sát kia nữa!Đúng là hết thời!Giang hồ còn coi hắn ra cái gì chứ?!
”Pặc”
-Quyền Nghi đi hay ở đâu có do cậu quyết định!-Kì Dương hừ lạnh một tiếng,nắm
tay Anh Nghi lôi lại.
Nó nhăn nhó mặt mày,cười khổ sở rồi nhẹ giọng bảo:
-Buông tay tôi ra rồi hãy nói!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT