Sáng hôm sau, khi mấy đứa trong nhóm vừa đến đông đủ, Mai liền đem chuyện đêm qua ra kể lể.
- Kể ra bị bóng đè mà cứ nghĩa như thế thì cũng sung sướng phết bọn mày ạ!
- Eo ôi sao chị tởm thế! Nghĩ thế mà cũng nói ra được!- Mai Bé nhăn mặt càu nhàu.
- Ui zời! Phải nghĩ thế thì mới ngủ ngon được chứ! Ngủ dậy thấy ê ẩm dã man…- Mai vừa nói, vừa cười viên mãn.
- À thế chuyện của chị với anh mét 83 thế nào rồi?- Hiền liền chen vào hỏi.
- À! Thì cũng vẫn cứ đều đều. Chị thấy anh ý cũng tốt, toàn diện về mọi mặt. Nhưng nói chuyện hơi bị nhạt! Kiểu bị hiền ý em! Chị nghĩ có khi
người tốt như thế để làm anh trai thì lại đẹp!- Mai nói, nhưng trong
lòng nó không hề nghĩ vậy.
- Vớ vẩn! Tốt như thế mày phải trói
luôn đi chứ còn để làm anh trai cái gì? Đến lúc con khác nó nẫng tay
trên mất rồi thì ngồi đó mà há mồm cười!- Thấy Mai cứ nói chuyện viển
vông, Quyên cũng xông vào góp ý.
- Xì! Lo cho tao làm gì? Lo
cho cái thân mày đi! Người yêu mày cũng tốt thế sao mà không lo trói
sớm? Giờ muốn duỗi ra chẳng may sau này nó lấy con khác, nó gửi thiệp
cưới cho mày, mày chịu nổi không?
- Không! Mày khác tao khác
chứ! Mày bây giờ chỉ là yêu thôi, còn tao thì bị gia đình nhà ông ý giục cưới đến nơi rồi. Ôi mẹ ơi! Nhắc đến gia đình ông ý mới thấy hãi chứ!
Hôm trước tao được mời sang ăn giỗ mà cả họ nhà ông ý đều xúm vào hỏi
bao giờ thì cưới. Đến lúc tao xin vào trong đi vệ sinh, lại lỡ đụng phải bà nội ông ý. Bà cũng lờ đờ giục tao sớm về làm dâu còn sinh em bé. Nhớ lại vẫn còn lạnh hết cả người ý!- Quyên liến thoắng kể liền một mạch,
vừa nói vừa rùng mình.
- Ừ đấy! Thì đúng rồi. Ai bảo mày yêu
phải cái ông 84. Giờ ông ý sắp già rồi, mày thì vẫn còn trẻ trung phơi
phới thế này. Đợi mày vài năm nữa, nhỡ mày lại bỏ ổng theo thằng khác
thì sao. Nhà người ta cũng phải tính cả rồi chứ!
- Thì thế! Nên tao cũng thương nó lắm. Tao ngồi nghe một ngày thôi mà đã váng hết cả
đầu. Nó ở nhà như thế chắc bị tra tấn cả ngày mất. Bảo sao nó hay nổi
cáu với tao!- Quyên buồn rầu ngồi kể.
- Nhưng mà tao vẫn không
thể ủng hộ chuyện lấy chồng sớm được mày ạ! Con em tao nó cũng mới sinh
năm 94 mà đã có con rồi. Mặc dù lấy được thằng chồng giàu có tử tế,
nhưng thử nghĩ mà xem, bây giờ chúng mình còn trẻ, cuộc đời chưa trải
nghiệm hưởng thụ được là bao mà đã phải sớm gói mình trong cái vòng tròn tù túng, lo cơm áo gạo tiền cho con cái… Rồi thì còn gia đình chồng,
quanh năm phải nhìn trước ngó sau, thức khuya dậy sớm, nhớ ngày lễ tết,
giỗ ông chú, bà dì… Cứ như thế xinh đẹp đến mấy sớm muộn mình cũng hóa
thành con mẹ Đốp! Lúc ý xấu xí rồi chồng nó lại đi với gái khác thôi!
Nghe Mai phân tích chuyện của em gái xong, Quyên bỗng thấy chóng mặt.
Hình ảnh một con bé mặt xinh, chân dài mét bảy, vác cái bụng bầu chễm
chệ đi học, lẫn với các bạn khác vẫn còn hồn nhiên bay nhảy bỗng lại
hiện lên trong óc nó. Rùng mình một cái, nó quyết định đập bàn nói to.
- Thôi! Mày nói làm tao sợ quá! Tao không lấy chồng nữa đâu mày ạ!!!
- Tao đùa mày thôi, chứ người yêu mày bây giờ toàn diện thế… Giàu có,
yêu mày, muốn lấy mày, gia đình chồng cũng quý mày, môn đăng hộ đối! Sợ
sau này không lấy được người khác hơn đâu!
- Sao mày nói nghe kiểu mâu thuẫn thế!- Thấy Mai phân tích mỗi lúc một kiểu, mà kiểu gì nghe cũng có lý, Quyên lại phân vân.
- Ai bắt mày nghe tao! Ha ha ha!
- Ơ con dồ này! Tao đang nhờ mày tư vấn cơ mà!!!
Hai đứa ngồi trong lớp mải chí chóe nhau, vô tình không nhận ra sát khí của cô giáo đã áp sát đến sau lưng từ lúc nào. Bắt gặp khuôn mặt lạnh
như tiền cùng ánh mắt sắc hơn dao phay của cô… bốn đứa con gái chợt thấy lòng tái tê.
Chất giọng điềm đạm nhưng lạnh ngắt chậm rãi vang lên.
- Sách giáo khoa đâu? Không có à? Không có mà còn gây mất trật tự à? Mời bốn cô ra khỏi lớp! Hôm nay miễn điểm danh.
Bị đuổi, bốn đứa cũng lẳng lặng kéo nhau ra luôn, vừa đi vừa lầm bầm trong uất ức.
- ********! Mất công hôm nay bà mày dậy sớm. Bực cả mình!
- Ra quán bún ăn sáng đi chị! Em đói quá rồi!- Mai bé lên riếng.
Mười lăm phút sau, bốn đứa con gái đã có mặt ở hàng bún.
Mai và Hiền đồng thanh :”Một bát bún bò mọc không hành có rau!”.
Quyên và Mai bé cũng tiếp lời :”Bọn cháu rau hành đầy đủ nhé! Đập thêm quả trứng trần nữa!”.
- Phục vụ bọn mình rắc rối nhỉ! Mỗi đứa một kiểu. Không để ý là lại nhầm!- Mai ngồi xuống, chống hai tay lên cằm nói.
- Ui xùi! May mà không có cái Nhi đấy! Nhầm với nó thì có mà mệt nghỉ!- Quyên vừa lau đũa vừa trả lời.
- À ừ! Mà Nhi hôm nay sao lại không đi học thế bọn mày?
- Nó mới đi Nha Trang với thằng người yêu mới quen trên wechat rồi.
- Khiếp! Mới quen nhau hai tháng mà đã đi nghỉ mát cùng nhau rồi á? Tàu nhanh thế! Mà bây giờ các bạn hay tìm được gấu trên wechat nhỉ… Chả bù
mình…
Vừa nói, Mai vừa ủ rũ nhìn bát bún nói, không quên để ý Mai Bé cũng
đang nhắn tin với một ai đó khi ngồi cạnh mình, thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười.
- Ai thế hả Mai?- Nói rồi, nó liền ngồi xích lại gần hỏi.
Mai Bé khẽ cười, nụ cười chúm chím ngượng ngùng nhìn rõ đáng yêu rồi
giơ điện thoại lên cho Mai Lớn xem. Hiện ra trước mắt nó là hình ảnh của một cậu trai tầm 20, tướng mạo hài hòa, sáng sủa, nhìn khá tây và
manly. Mai bé hớn hở nói.
- Đẹp trai không chị?
- Được! Mà ai đấy?
- À! Bạn cấp ba của em. Nó đang rủ em chủ nhật này đi xem phim.
Thấy con bé hai mươi tuổi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai nói thế thì bà chị già liền hứng khởi ủng hộ.
- Ừ được đấy! Nhìn ngon zai thế còn gì. Đi đi em!
- Nhưng mà… nó vừa mới chia tay người yêu thôi. Với cả hồi trước bọn em cũng chẳng thân nhau lắm. Chẳng hiểu sao bây giờ tự dưng lại rủ em đi
xem phim… nên em cũng ngại lắm.- Vừa nói, Mai bé vừa mím môi cúi xuống
trả lời.
- Hả! Thằng này mới chia tay người yêu á? Hay là nó thấy em xinh quá nên định tà lưa lấp chỗ trống?
- Em cũng không biết nữa! Nhưng mà bọn em đi những bốn người cơ. Đi với hai đứa bạn cấp ba của em nữa mà.
- Ui zời! Tưởng gì! Thế thì đi đi. Bốn đứa đi cả nhau cơ mà! Có phải đánh lẻ đâu mà lo. Đi đi cho thay đổi không khí.
- Nhưng mà… nó bảo nó đến đón em.- Mai bé vẫn mím môi, ngượng ngùng xấu hổ.
- Ừ! Thì nó rủ thì chả nó đến đón em chứ còn sao nữa. Hay là… đừng nói với chị em định đi xe riêng đấy nhé???
- Vâng! Thì chẳng xe riêng ạ! Em có phải người yêu nó đâu mà đi xe chung. Ngại lắm!
- Ui zời ơi! Mai ơi! Nó đến đón thì cứ đi chung thôi! Có làm sao đâu?
Ai lại đi xe riêng thế… Chị với bạn chị là con trai cũng vẫn đi chung cả nhau suốt mà… Có sao đâu!
- Nhưng mà em vẫn thấy ngại lắm! Ui em không biết đâu! Để em nghĩ kĩ đã!- Nói rồi, con bé lại cắm mặt vào bát bún.
Khổ quá… Con bé đúng là vẫn chết vì cái tật hay xấu hổ và suy nghĩ phức tạp hóa mọi chuyện. Chỉ đơn giản là một buổi đi xem phim thôi mà…
Hết giờ ra chơi, hai đứa kia trở về lớp để học tiếp ca hai, chỉ có Mai và Hiền là quyết định bùng tiết để về nhà. Trên đường đi ra chỗ gửi xe, Hiền lại bắt đầu than thở.
- Chị ơi! Tối nay Hoàng lại rủ em đi tập thể dục chị ạ!
- Tập gì mà tập buổi tối? Tập cưỡi ngựa à?- Mai nhoẻn miệng cười nham hiểm.
- Không!!! Bà điên à? Nó rủ em đi bộ. Nhà em ngay gần nhà nó mà.
- Ừ nhờ đúng rồi… Hai đứa cùng ở Hoàng Quốc Việt. Thế đi đi! Đi dạo
buổi tối với zai cũng thú vị phết đấy! Còn hay hơn đi xe máy!- Bà chị
già xoa cằm khuyên nhủ.
- Nhưng mà…- Hiền vẫn đan hai ngón trỏ vào nhau, băn khoăn.
- Nhưng mà làm sao?
- Em đang đến ngày! Không thì em cũng đi ngay!
- Thế thôi! Bảo nó là :”Hoàng ơi! Hiền đang “king moon”! Không đi được đâu Hoàng thông cảm nhé! Hi hi hi!”.
- “King moon” là cái gì?- Hiền nghệt mặt ra hỏi lại.
- Em tao nó trở nên ngẫn như thế này từ bao giờ thế?- Mai lắc đầu, thở dài chán nản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT