Lóng ngóng đợi anh ở ngoài đường Kim Liên Mới, trong lúc chờ anh tới, nó đã phải nhắm mắt làm ngơ với không biết bao nhiều lời rủ rê “Lên xe
không em ơi! Đi đâu đấy anh đèo!” của mấy thằng thanh niên chọi dưa qua
đường. Mặc dù ngứa mắt lắm nhưng vẫn đành phải tặc lưỡi:”Kệ chúng nó, cứ im lặng bơ đi mà sống, ngứa mồm lên **** rồi cổ mình lại vắt ra tiết
canh thì thôi đời lại buồn!”.
Anh đến muộn tầm năm phút, nó
nhận ra là hôm nay trông anh chau chuốt hơn lần trước đi ăn đêm cùng nó
với style “trên đông dưới hè”.
Ừ thì thôi, trừ một điểm vì cái tội đến muộn, cộng hai điểm vì tinh thần biết làm đẹp.
Dân nghệ thuật như nó luôn thiên vị hơn cho cái đẹp!
……
Lúc anh dừng xe ở vỉa hè gần ngay trước mặt nó, chờ nó lên xe mãi mà
con bé vẫn cứ đứng dậm chân tại chỗ. Khó hiểu, anh bèn cất giọng nhắc.
- Em mau lên đi! Còn chần chừ gì?
Lóc cóc bước tới gần chỗ anh, nó khẽ ghé đầu nói nhỏ vào tai anh để tránh người ngoài khỏi nghe thấy.
- Anh… gạt bàn để chân xuống cho em! Nghiêng xe một góc 25 độ về phía vỉa hè. Làm một cách thật tự nhiên nhé!
Nghe nó nói, anh cũng ngoan ngoãn làm theo. Lúc con bé trèo lên xe ngon lành, ngồi phía sau vẫn cúi mặt im re, anh mới cất tiếng hỏi.
- Vừa nãy sao em phải làm vậy?
- Anh muốn thấy em phải trèo à?- Vừa nói, nó vừa đung đưa đôi chân voi
ngắn ngủn ra đằng trước, cố tình vung vẩy để cho anh thấy “Chân tôi ngắn thế đấy! lần sau anh cứ liệu mà làm!”.
Nhìn đôi chân ngắn ngủn bọc quần tất như cặp giò lợn buộc lạt, anh bất giác cười phá lên rồi cúi gập người về phía trước.
- A ha ha! Em không chạm được đến bàn để chân à!!!
Bị anh cười nhạo một cách thảm hại, cô gái một mét năm mươi ba liền mím môi nhéo mạnh vào eo chàng trai mét tám ba.
- Này thì cười!!!
Lượn lờ lêu hêu khắp mấy con đường vòng quanh bờ hồ, cuối cùng anh và
nó cũng dừng lại ở một quán café ngồi bệt bên đường- một nơi dân dã mà
cả hai đều cảm thấy thoải mái. Vừa mới đặt êm bàn tọa xuống mặt ghế, con bé đã mở van thao thao bất duyệt về công việc mới của mình.
- Ngày mai em bắt đầu đi chạy chương trình event game Thần Chiến đấy anh ạ!
- Thần Chiến là game gì?- Chàng trai chỉ biết cắm mặt vào kinh doanh và đá bóng nheo mắt hỏi.
- À! Game mới của VTC.
- Làm về game à? Toàn con trai đấy! Em không sợ bị trêu à?
- Sợ gì? Em tha chả trêu bọn nó thì thôi.- Nhấc cốc sữa chua đánh đá lên, Mai hút cái chụt rồi hạ xuống trả lời.
- À kinh nhỉ! Cũng có tí cứng.
- Lại chẳng! Em thích chơi game mà. Ngày xưa em còn từng có ý nghĩ sau
này nhất định phải lấy một anh chồng biết chơi game, rồi hai vợ chồng
cùng đi làm kiếm tiền, để đẻ ra một thằng cu, sau này nhất định sẽ đào
tạo cho nó thành một game thủ. Tuyệt đối không cấm đoán như mẹ em đâu…-
Mai thao thao bất duyệt nói, không để ý người con trai ngồi bên cạnh cứ
đang tủm tỉm cười vì cái suy nghĩ ngây ngô của nó mãi.
- À!
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của em hồi 18 tuổi thôi. Bây giờ em đã 21 rồi.
Có cho em cũng chẳng chơi nữa. Thời gian đâu ra! Mà anh có chơi game gì
không?
- Anh chơi đế chế với DotA.
- Sao ai cũng chơi
DotA với đế chế thế nhỉ? Em trai em cũng chơi. Xong suốt ngày ngồi xem
clip của thằng Chim Sẻ Đi Nắng, chẳng hiểu có gì hay ho.- Nó chau mày
càu nhàu.
- Trò chơi trí tuệ mà em! Những người đầu óc thông
minh thường có xu hướng thích chơi trò đó. Anh cũng thỉnh thoảng mới
chơi thôi.
- À! Vậy ra anh không thông minh thường xuyên lắm… - Nó gật gù chặn họng.
…………..
Đang mải buôn dưa lê cả anh, bỗng, túi xách nó lại rung lên bần bật.
Cảm nhận được có tin nhắn mới, nó liền vội vàng lôi điện thoại ra thì
thấy ngay tin nhắn wechat thoại của em Mìn. Vừa mở ra nghe đã thấy giọng con bé rít lên nức nở.
- Chị ơi! Kinh khủng quá chị ạ! Người
yêu em nó bảo một tuần nó quay tay những hai lần! Sợ ***! Hu hu hu!!!-
Tiếng Mìn hét lên trong điện thoại rõ to, Mai lại lỡ để loa ngoài, vô
tình khiến anh Long nghe thấy hết.
Nghe xong, con bé chẳng những không ngạc nhiên mà còn phá lên cười, rồi quay sang nhìn Long gật gù hỏi.
- Thế là ít hay nhiều hả anh?
- Em bảo con bé nên xem lại thằng ấy đi! Nhiều khả năng là yếu sinh lí!- Anh cũng tỉnh bơ trả lời.
- Chia buồn với em! Yếu sinh lí rồi!!!- Nghe lời anh, nó lại hồ hởi trả lời trong wechat.
- Eo ôi kinh khủng thế! Em cứ tưởng một tháng một lần thôi chứ chị!!!
- Mày lại coi thường bọn con trai quá! Như em trai chị đây này… ít
nhất một tuần cũng phải 5 lần! Ít nhất đấy nhé!!!- Mai nhấn mạnh.
- Ôi sao mà chúng nó bệnh hoạn thế hả chị? Em sợ quá! Hu hu…
- Bệnh hoạn cái gì? Không quay tay thì mới là có vấn đề ý! Chị nghĩ là
mày nên mừng vì nó vẫn còn bình thường. Mà thôi lúc khác nói sau nhé!
Chị đang bận công chuyện.
- Chuyện với zai chứ gì? Bà bỏ mặc tôi trong lúc hoang mang. Bà nhớ mặt con này đấy!- Mìn lật giọng nhanh hơn lật sách.
Mặc kệ cho Mìn xỉa xói, nó vẫn quyết định cúp máy. Đang nói chuyện với
zai mà cứ ôm khư khư cái điện thoại thì thật là tệ. Nhét điện thoại trở
lại túi xách, nó quay sang tủm tỉm nhìn anh cười ái ngại.
- Em gái em đấy! Nó vẫn còn ngây thơ lắm anh ạ!
- Hẳn là thế! Ngược lại với em!
- Này quên đi! Em cũng hơi bị trong sáng luôn!- Con bé cong môi lên phản bác.
- Vâng! Nữ nhà văn đầu óc trong sáng chuyên viết chuyện sex, thích xem
film của Sora Aoi, đọc truyện hentai để xả stress. Được đấy! Hẳn là
trong sáng rồi!
- Này thôi đi! Đừng có mỉa mai em! Mà sao anh lại biết!- Mai ôm mặt cười xấu hổ.
- Anh thích em mà! Anh phải tìm hiểu về em chứ!- Anh vừa nói, vừa nhoẻn miệng cười, nụ cười tỏa nắng…
Anh nói đến đây, con bé Song Ngư 21 tuổi liền khựng lại, hai má nó bỗng nóng bừng lên, cảm giác như có kẻ nào đó đang cố tình giật giây cót hối thúc nhịp tim nó đập mạnh liên hồi. Mai khẽ thở hắt ra, rồi hít một hơi dài, quay đi bâng quơ giả vờ không nghe thấy.
Mặc dù đêm hôm
ấy, sau khi trở về nhà, nó cứ ôm chặt cứng em gấu bông, tưởng tượng đó
là anh mà gác chân gác tay lên tùm lum, cười tủm tĩm mãn nguyện trong
cơn quằn quại mãi…
Tối hôm đó, sau khi đã chìm sâu vào giấc ngủ, bỗng, nó cảm thấy như có một vật gì đó rất nặng… tưởng chừng như cả tấn thịt đang đè chặt lên
người. Tay chân cố sức giãy giụa nhưng không thể, nhủ lòng phải mở mắt
ra bằng mọi giá…nhưng hai mí mắt cứ khép chặt vào nhau như đang bị ai đó lấy keo bịt lại vậy.
Sau một hồi vật vã mãi cũng không thể
thoát ra khỏi cái cảnh ngột ngạt khó thở ấy, Mai quyết định cố gắng xoay người nằm sấp xuống cho dễ thở. Lòng tự nhủ :”Thôi kệ mặc mày! Muốn đè
đến bao giờ thì tùy! Coi như tao đang bị hấp diêm! Nếu đã không cưỡng
lại được thì thôi, đành duỗi ra mà hưởng thụ”.
Câu nói quen
thuộc đang rộ lên trên facebook bỗng hiện lên trong óc nó… đi liền với
cái suy nghĩ bệnh hoạn :”Cái bóng đang đè lên người mình… nhất định là
bóng nam… Hi hi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT