Người phụ nữ ấy sau khi bấm chuông inh ỏi một hồi vẫn không mở được cửa, cuối cùng bất chấp phép tắc lịch sự, đành phải dùng chìa khóa dự phòng
mà trước kia Long đưa cho, tự mình mở cửa. Lúc vào nhà, nghe thấy tiếng
hai người cãi nhau chí chóe, bà đã cảm thấy được điều chẳng lành, liền
hồng hộc chạy băng băng vào nhà, đến khi thấy cảnh tượng kì cục hiện ra
trước mắt, thật chẳng bằng mong rằng đó là hai đứa con trai đánh nhau
cho rồi! Cậu con trai hai mươi lăm tuổi đầu của mình đã hứa lấy vợ, còn
ngoan ngoãn nghe lời bà đi gặp mặt cô con gái của bà bạn thân đang du
học ở Nhật, bây giờ lại đang nằm trên người một cô gái lạ hoắc khác, tay nắm, chân kề, dáng dấp vô cùng đáng xấu hổ, chỉ hận không thể một dao
đâm chết hai đứa nó ngay lập tức.
Long sững người,
nhảy xuống khỏi ghế, chạy ra nhặt lại túi cho mẹ, nhưng dường như ánh
mắt bà ấy đã chẳng còn quan tâm đến Long, chỉ nhìn chăm chăm vào tôi
đang nằm một cách ngơ ngẩn trên sa-lông, chân tay vẫn còn đang hung hăng như con bọ ngựa nằm ngửa, chỉ trực tấn công ai đấy. Xấu hổ quá, tôi lập tức ngồi phắt dậy, cúi đầu chào bác ấy.
Thì ra bác ấy là mẹ của Long à? Bác ấy bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Nhìn trẻ trung quá!
Suýt nữa thì tôi còn tưởng đây là vợ chưa cưới của Long, là một máy bay
già khỏe mạnh.
- Long, vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại. Cô… ngồi yên đó!
Chẳng nói chẳng rằng, tự dưng nhìn chằm chằm vào tôi rồi như ra hiệu
bằng ánh mắt, bắt tôi phải ngồi im đấy, sau đó thì nhốt tiểu đệ của tôi ở trong một căn phòng khác, rồi cũng lạnh lùng ngồi xuống, bắt đầu nói
chuyện với tôi một cách vô cùng đáng sợ. Tôi hoàn toàn có thể nhận ra
được sự giận dữ từ trong khí quản của bà ấy, từng hơi thở đều rất gấp
gáp, tạo cho người ta cảm giác người đối diện đang muốn bùng nổ nhưng
lại phải cố nín nhịn, hai bàn tay thư thái đan vào nhau, nhưng không
ngừng cong lên vì bực bội, ánh mắt bà ấy không nhìn thẳng vào mặt tôi mà lại nhìn chằm chằm vào bát cháo hành, cứ như muốn đốt cháy nó bằng năng lượng của mình đến nơi không bằng.
Chưa bao giờ tôi
cảm thấy áp lực khi ngồi cạnh một ai đó mà không phải mẹ mình như thế
này, phải chăng những người phụ nữ trung niên đều sở hữu vẻ đáng sợ ngấm ngầm mà chỉ khi cần mới thể hiện?
- Cháu… là ai?
- Dạ… cháu…
Lời tôi nói còn chưa dứt khỏi miệng, bà ấy đã tiếp tục cắt ngang rồi
hỏi tiếp, hai bờ môi cứ mím vào nhau, cổ họng nuốt khan vô cùng kì cục.
- Sao… cháu lại ở đây?
- Dạ… bởi vì…
- Cháu… bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ… cháu…
- Cháu… là gì của Long.
- Là anh em ạ!
Ôi mẹ ơi! Cuối cùng thì con cũng nói được hết một câu!
Ối mẹ ơi! Thoải mái quá!
Cái bà này bị sao vậy? Cứ hỏi một câu xong không cho người ta trả lời
đã hỏi tiếp câu nữa là thế nào? Cái thói nhảy vào họng người khác có
phải là Long được thừa hưởng từ mẹ của anh ta không? Hỏi thì cũng phải
để cho người ta trả lời hết cái đã chứ. Sốt hết cả ruột!
Nhận được câu trả lời của tôi, hai con ngươi đang dán chặt vào bát cháo của bà ấy lập tức chĩa thẳng về phía tôi khiến tôi suýt vãi ra quần, mồ hôi chảy đầm đĩa, hai bàn tay đang giấu dưới lớp chăn như muốn cấu đứt
nhau ra vì sợ, rồi bà ấy gắt lên nói.
- Nói láo! Anh em gì ban ngày ban mặt nằm đè lên nhau? Cô là con cái nhà ai? Có giáo dục không đấy hả?
Nghe bà ấy quát mà tôi đần cả mặt, chẳng hiểu vì lý do gì mà mình phải
ngồi đây chịu trận như thế này, thế nhưng dù sao thì đây cũng là bậc
tiền bối, nhìn qua tôi đoán bà ấy cũng phải bằng tuổi cha mẹ mình, dù
tức đến đâu cũng không được hỗn láo, với lại, đây còn là mẹ của tiểu đệ
mình nữa. Nghĩ vậy, tôi liền ngồi thẳng người dậy, từ tốn đáp.
- Bác cho cháu trả lời hết một thể những câu bác vừa hỏi đã nhé. Xong
rồi có gì thắc mắc bác hỏi tiếp sau ạ. Cháu là anh em kết nghĩa với anh
Long, hai mươi mốt tuổi, hôm nay Long bị sốt nặng nên cháu sang thăm và
nấu cháo cho anh ấy, trong lúc ăn cháo vì anh ấy chê nên cháu giằng lại, giằng đi giằng lại cuối cùng thành ra đánh nhau, mọi việc thật sự không giống như bác tưởng đâu ạ. Với lại, cháu là con của bố mẹ cháu, cháu
đang học đại học, hoàn toàn là người có giáo dục. Bác yên tâm.
Tôi nói một lèo, giọng điệu đều đều, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh
khiến mẹ Long ngẩn người, cứng đơ nhìn tôi đổ mồ hôi hột, còn Long, tôi
nghe thấy rõ tiếng anh ấy đang cười phá lên đằng sau cánh cửa gỗ không
hề cách âm.
Tôi không phủ nhận là mình quá hiếu thắng, đã muốn thì nhất định phải nói, nhất định không thể để mãi trong lòng,
điều này chính Hiền đã chỉ cho tôi. Nhưng cũng phải công nhận, trong
trường hợp này nó đã mang lại một kết quả tích cực, mẹ của Long cũng là
người có văn hóa, sau khi nghe xong rõ đầu đuôi, tôi thấy bà ấy hơi nheo mắt cười nhưng lại cố kìm lại, vẻ mặt đó thật sự rất hài hước, khiến
tôi cũng suýt bật cười mà không dám cười theo. Sau đó, bà ấy bắt đầu
bình tĩnh hơn và đi vào hỏi tôi một số chuyện khác nữa, hầu hết là lý
lịch bản thân, lý do quen nhau, lý lịch gia đình, có thật là anh em?
Bản thân tôi vừa trả lời, nhưng trong đầu cũng vừa tự hỏi, sao mình lại phải trả lời những điều vô nghĩa này? Đây chẳng khác gì bà mẹ chồng hỏi cung cô con dâu, trong khi mối quan hệ giữa tôi và Long thì hoàn toàn
trong sáng, không hề có ý định yêu đương. Nhưng thôi, người lớn đã hỏi
thì bậc hậu bối cũng nên ngoan ngoãn mà trả lời. Tôi vốn đã quen đối đáp với nhiều người lớn tuổi, trong công việc và cả gia đình, miệng lưỡi
dẻo quẹo rất dễ lấy lòng các bậc phụ huynh, vì thế trước khi ra đi, bác
ấy còn nhờ tôi chăm sóc cho Long khỏi ốm nữa, mặc dù trong lời nói chứa
đầy ngụ ý mà thật sự tôi chẳng muốn hiểu sâu hơn.
Mẹ
vừa đi Long đã vội vã mở toang cánh cửa phòng ngủ, chạy ra ngoài ôm tim
thở hồng hộc, quay ra ôm lấy hai vai tôi rồi giơ cao ngón tay cái, nói.
- Người anh em quả thật rất bản lĩnh! Một like!
Tôi chỉ khẽ xua tay, nói rằng Long thật ngớ ngẩn, rồi vỗ vỗ tay vào mặt ghế bảo anh ấy ngồi xuống để nói chuyện. Tôi hỏi, anh đã nghe được
những gì rồi, Long ngồi trầm ngâm, chau mày nhớ lại từng chuyện, rồi đột nhiên nhảy dựng ngược lên cáu gắt với tôi một cách vô lý.
- Này nhé! Vừa nãy anh đã nghe thấy rồi đấy! Sao em dám nói với mẹ anh rằng em là đại ca của anh!
- Mẹ anh không phản đối.
Tôi nhún vai, tiện tay làm một ngụm trà cho tỉnh người. Đối mặt với một người phụ nữ tỏa ra đầy quyền uy như thế quả thực rất hồi hộp. Long
dường như vẫn chưa hài lòng với câu trả lời này, anh lại tiếp tục vặn
vẹo tôi.
- Em làm bà ấy khóc trong lòng rồi đấy!
- Em thấy là anh đang sắp khóc thì có!
- Em giỏi thật. Nói chuyện với người lớn mà cãi cham chảm cham chảm!
- Ai? Ở đây ai với ai là người lớn? Ý anh là anh đang cãi em á? Phải rồi, tiểu đệ này láo thật! Phải dạy dỗ lại!
Tôi vừa nói, vừa nhấp thêm một ngụm trà nữa, tách trà nhài trong veo
trên chiếc chén sứ của Long thật thanh khiết, uống ngụm nào sảng khoái
ngụm đấy. Trước vẻ thản nhiên của tôi, Long lại càng không tỏ ra bực
bội. Cuối cùng, anh ấy và tôi đi đến một quyết định, chúng tôi buộc phải đấu một lần để phân cao thấp, ai thua, không phân biệt tuổi tác, bắt
buộc phải làm em. Trò chơi đặt ra là “Oẳn tù tì”. Ban đầu thì tôi hơi dè dặt, lòng thầm nghĩ, lúc trước ở trên Mai Lĩnh tôi cũng thường xuyên
chơi trò này với Mai bé để tính thời gian đấm lưng cho nhau, nhưng rút
cục bách chiến bách bại, thật không muốn rây vào nữa. Phải chăng là cô
bé đó quá may mắn, hay tại tôi thật sự xui xẻo? Tôi thật sự không phải
người thích chơi may rủi, nhưng quyết định chuyện này đúng là rất hệ
trọng, thế nên sau một hồi chần chừ, chúng tôi quyết định uyn ba keo, ai thắng hai làm huynh, kẻ làm tiểu đệ sau này cấm nuốt lời.
Ván thứ nhất, tôi ra đấm, Long ra lá. Vừa thấy kết quả anh ta đã nhảy
cẫng lên, vui sướng tưởng chừng bắn pháo hoa được rồi, trong lòng tôi
chỉ thấy giật mình thon thót.
Ván thứ hai, sau một hồi đầm đìa mồ hôi suy nghĩ, tôi ra kéo, Long ra lá. Vậy là kết quả hòa,
tôi tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm. Rút cục cuối cùng vẫn là phụ
thuộc vào ván thứ ba này.
Hai người cùng mắm môi mắm
lợi, nhìn đối phương bằng vẻ rất dè chừng, cuối cùng cân nhắc mãi mới ra được quyết định, tôi ra lá, anh ta ra đấm.
Kết quả
thắng thua đã rõ, Long như ngã vật ra mặt ghế, hai tay ôm lấy đầu, liên
tục lắc nguầy nguậy, không không! Còn tôi thì chỉ ngồi mỉm cười sung
sướng, tiếp tục uống nốt tách trà nhài của chủ nhà, trong lòng không
khỏi hoan vui báo hỉ. Vậy là kể từ đó, tôi chính thức trở thành đại ca
của Long, đường đường chính chính, dưới cả sự chứng kiến của mẹ anh ấy,
vô cùng thuận lợi. Đây có thể coi là chút may mắn nhỏ nhoi hiếm có trong cuộc đời u ám của tôi. Thật ra, việc tôi cố chấp muốn làm đại ca của
Long, không phải vì tôi hiếu thắng, đơn giản chỉ vì tôi nghĩ, giữa mối
quan hệ nam nữ không họ hàng, không máu mủ ruột thịt này, thậm chí hai
người đã từng có thời gian công khai hẹn hò với nhau, liệu chúng tôi có
thể thực sự xưng hô anh-em thoải mái được mấy bữa? Trên hết, mối quan hệ anh em không cùng huyết thống chính là mối quan hệ dễ bị phá vỡ bởi rào cản tình cảm nhất. Điều này chính là điều tôi vô cùng lo sợ và muốn né
tránh. Tôi thừa nhận, trong lòng mình vẫn chưa khi nào hết thích Long,
nhưng nếu bây giờ cho tôi yêu anh ấy lần nữa, thật sự tôi không dám. Cảm giác đau đớn đến từ một người đàn ông, tôi chỉ dám tiếp nhận một lần
trên một người, đó là giới hạn, và cũng là lý do mà vì sao tôi không
nhận lời quay lại với Lâm. Nếu có thể vừa duy trì mối quan hệ bạn bè,
vừa có thể thoái mái quan tâm nhau như anh em, chỉ có thể thay đổi cách
xưng hô thành huynh đệ, mà trong đó, tôi nhất định phải làm huynh, còn
anh ta làm đệ. Có như vậy thì mối quan hệ của chúng tôi mới lâu bền và
thân thiết một cách đơn thuần mà không bị mẹ Long dị nghị được.
Chiều hôm ấy sau khi đi làm về, vẫn như thói quen thường lệ, tôi lại một mình tản bộ một vài vòng quanh hồ Hồ Đắc Di, cũng coi như là tập thể
dục luôn. Vừa chạy, tôi vừa nghĩ đến những lời mẹ anh ấy nói sáng nay,
càng nghĩ lại càng thấy khó hiểu, cuối cùng chạy sai phương pháp từ lúc
nào không biết. Long bảo tôi phải chạy chậm thôi, chạy chậm thì mới bền
sức mà được lâu, nhưng những lúc mất kiểm soát, tôi thường hành động
nóng vội, tính khí thất thường, thật khó điều khiển… y như những bước
chân cứ chạy như mất phanh này vậy. Biết là không được chạy, nhưng lại
vẫn cứ cắm đầu cắm cổ chạy, cuối cùng kiệt sức, buộc phải dừng lại, thì
đã thở không ra hơi mất rồi, cảm giác đau nhức cũng vẫn còn âm ỉ mãi đến nhiều ngày hôm sau.
Ngoài những câu hỏi cần thiết mà
các cụ hay dùng để thăm dò thân thế một cô gái chơi thân với con trai
mình như là: “Cháu năm nay bao nhiêu tuổi, đang học trường gì, bố, mẹ
làm gì, nhà ở đâu, quê ở đâu… vân vân và mây mây…” thì mẹ anh ấy còn hỏi rất nhiều câu kì cục khác, mà hình như đó mới chính là trọng tâm trong
cuộc nói chuyện của bà.
Mẹ anh ấy hỏi: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
Tôi trả lời: “Cháu hai mươi mốt ạ!”
Mẹ anh ấy hỏi: “Ồ! Vậy cháu định bao giờ thì kết hôn? Kết hôn xong có định sinh con luôn không?”
Tôi đờ người, nở nụ cười gượng gạo trả lời: “Dạ không ạ! Cháu định hai
sáu, hai bảy mới kết hôn, tài chính ổn định rồi mới tính đến chuyện sinh con.”
Vậy là khuôn mặt bà ấy liền tối sầm từ lúc ấy,
sau đó những câu tiếp theo cũng chỉ là xã giao, dường như chẳng còn hứng thú với tôi nữa. Nếu nói đó chỉ là một cuộc nói chuyện bâng quơ, tôi
nghĩ không hẳn, nếu nói đó còn là ý tứ thăm dò, tôi nghĩ chắc cũng có
thể. Hai người phụ nữ không quen biết không hơi đâu tự dưng lại hỏi về
chuyện lấy chồng, sinh con của người kia, chắc hẳn là có lý do, lý do ở
đây thì tôi cũng ngầm tự đoán ra được. Có thể, mẹ anh ấy nghĩ chúng tôi
đang giả vờ làm anh em, cũng phải thôi, người già tinh mắt, lòng dạ nông sâu khó đoán, mấy câu trả lời nhí nhố của đám con trẻ sao có thể dễ
dàng qua mắt bà. Tôi không biết vì lý do đặc biệt gì mà mẹ Long lại mong anh lấy vợ sớm đến thế, sau khi nghe ý kiến của tôi về chuyện kết hôn
muộn, bà liền thao thao bất duyệt kể về chuyện cho con trai đi xem mắt ở nước ngoài, đã định ngày cưới xin, là mùa thu năm sau. Mùa thu rất đẹp, tiết trời mát mẻ, thật hợp để diễn ra đám cưới. Tôi nghe những câu ấy
thì lòng cảm thấy rất khó chịu, bồn chồn không yên, chỉ muốn chạy vào
phòng tắm tát vài miếng nước vào mặt cho bớt nóng, nhưng vẫn buộc phải
ngồi yên, tay phải úp lên tay trái, ngoan ngoãn nghe người lớn kể
chuyện. Kết thúc câu chuyện là những lời nhắc nhở khéo léo, tựa như:
“Con trai con gái nếu xác định không yêu đương thì tốt nhất đừng quá
thân nhau! Sau này có vợ có chồng cả rồi sẽ khó cư xử!” Tôi nghĩ việc
tôi lấy chồng thì còn xa lắm, Long lấy vợ lại sắp sớm thôi. Cứ nghĩ đến
điều này là không sao ngủ yên được, lòng như bị đè nặng cục tức, cả đêm
chỉ mơ thấy giấc mơ mình lăm lăm cầm con dao phay đến phá hủy đám cưới,
hệt như cảnh đại náo trong phim “Cô dâu đại chiến”.
……………..
Mấy ngày hôm sau là sinh nhật tôi, thật ra chính bản thân tôi cũng
chẳng nhớ và chưa từng mong đợi điều này, đối với tôi sinh nhật cũng là
một ngày bình thường như bao ngày khác, không có gì đặc biệt, nhưng sáng nay, cái Hiền đã bất ngờ khiến cho ngày bình thường này trở thành ngày
đặc biệt. Hôm nay tôi lại đi học muộn, phong thái vẫn vội vàng hấp tấp,
trái ngược hẳn với sự ung dung, đĩnh đạc hồi học trên Mai Lĩnh, lúc vừa
nhìn thấy tôi hồng hộc chạy vào lớp, miệng còn thơ không ra rơi, Hiền đã bất ngờ đẩy một thứ gì đó từ phía nó sang phía tôi ở trong ngăn bàn.
Tôi đang ngơ ngác, còn chưa kịp chấn chỉnh lại tinh thần, thận trọng thò tay xuống dưới, mắt thì vẫn đăm đăm cắm vào cái bảng xanh, lại vô tình
giật mình khi chạm thấy một hộp bánh. Hiền mua bánh gato cho tôi, còn
kèm cả thiệp chúc mừng nữa, tôi mừng chết đi được. Sáng nay chúng tôi
phải học sớm, bình thường Hiền là đứa lười đi học nhất nhóm, nếu không
phải môn quá quan trọng, nó tuyệt đối không bò đến lớp, thế mà hôm nay
lại chịu khó dẫn xác đến lớp học một môn không quan trọng chỉ vì phải
dậy sớm để đi mua bánh tặng tôi. Tôi cảm động suýt rơi nước mũi.
Chính bởi vậy mà mặc dù sau này, mấy ngày gần sát sinh nhật con bé
chúng tôi lại xảy ra một vụ xích mích nho nhỏ, nhờ nhớ lại ngày ấm áp
hôm nay mà trong lúc tức giận tôi vẫn cố dằn lòng ngồi may vá, rồi lại
vẽ cho nó một chiếc gối bông thật xinh xắn hình chibi tượng trưng cho
cung Song Ngư. Tôi và Hiền là hai con cá vừa đồng bóng lại vừa ngớ ngẩn, hay chủ động làm nhiều trò lố lăng cho mọi người cười, bởi vậy mà tính
cách của chúng tôi mới hợp nhau đến thế. Tôi sinh ngày mùng hai tháng
ba, Hiền sinh ngày mười chín tháng ba, cách nhau đúng mười bảy ngày.
Dạo này tôi không hay online facebook mấy, càng ngày tôi càng nhận ra
sự tồn tại của facebook chẳng có gì quan trọng trong cuộc sống của mình, mà đối với tôi những thứ không quan trọng thì có thể triệt để càng
nhiều càng tốt. Bởi vậy tôi bắt đầu tập thói quen không online facebook
khi đi café với bạn bè, trở về nhà cũng chỉ chăm chú viết truyện hoặc
đọc báo mạng, không online facebook nữa. Chính vì cái suy nghĩ bất cần
đó mà từ tối hôm qua cho đến chiều hôm nay, bây giờ mới là lần đầu tiên
tôi cập nhật facebook trở lại, một cơn sốc ập vào tim, cả cuộc đời tôi
chưa bao giờ nhận được nhiều lời chúc mừng từ những người bạn xung quanh mình đến thế. Hơn sáu trăm lời chúc mừng sinh nhật được đăng lên tường
khiến tôi không sao cám ơn hết, cuối cùng đành like từng cái một và viết status cám ơn một thể.
Mặc dù nhiều người nói rằng
mạng xã hội là ảo, nhưng đối với tôi, ngày hôm nay những người bạn, đặc
biệt là những độc giả yêu quý trên facebook thật sự đã mang lại niềm vui rất bất ngờ dành cho tôi. Mấy hôm trước, một cô bé tên là Nhi Lê đã tự
tay đan tặng tôi một chiếc khăn len màu trắng kèm thêm một bông hoa
hướng dương bằng len nữa, đó là một món quà rất ý nghĩa được gửi đến từ
Huế. Sau đó ngày hôm nay, cô bé còn đánh một bản piano làm quà tặng tinh thần cho tôi nữa, bản nhạc vang lên dưới những ngón tay mềm mại thật sự đã khiến chị rất xúc động. Cảm ơn em nhiều lắm! Bên cạnh đó còn có bài
hát chúc mừng sinh nhật mà bé Thảo Siêu Nhân đã hát trực tiếp qua
facebook cho chị nghe nữa. Xin lỗi vì đã lén ghi hình lại và up lên
facebook để tag em vào. He he!
Bạn bè trên lớp, bạn bè trên mạng, tất cả mọi người đều nhớ đến sinh
nhật tôi, tất cả đều dành những lời chúc mừng ý nghĩa cho tôi, duy chỉ
có bố mẹ tôi là chẳng ai nhớ, chẳng một ai nhắc đến, cũng như mọi năm,
ngày này hoàn toàn là một ngày để lãng quên. Có vẻ như Long cũng không
phải là ngoại lệ, từ tối hôm qua đến giờ, anh ấy không hề nhắn cho tôi
một cái tin nào hết. Tôi biết là kể từ lần đầu tiên gặp lại nhau cho đến giờ, tôi cư xử vô tâm vô cùng, không bao giờ nhắn tin trước, càng không bao giờ hỏi han trước. Tính tôi trước giờ vẫn thế, người ít nhận được
tình yêu thương trong cuộc sống thì thường không biết phải quan tâm
người khác như thế nào cho đúng cách. Trước kia, đã từng có một thời
gian tôi đi quá giới hạn của mình, quan tâm Long một cách hết lòng,
nhưng rồi anh ấy lại đột nhiên biến mất, đối với tôi, đó thật sự là một
cú sốc tinh thần mà tôi không bao giờ muốn nhớ lại, mặc dù bản thân cũng chẳng bao giờ nhắc đến. Tôi sợ nếu như mình vẫn tiếp tục quan tâm thì
chuyện như thế sẽ lại có cơ hội xảy ra lần nữa, vì thế mà tôi hạn chế
đến cực điểm, phàm không phải chuyện gì quá quan trọng thì tôi nhất định sẽ không chủ động liên lạc. Hôm nay, sinh nhật tôi cũng chẳng phải điều gì quan trọng, chỉ là… lỡ gieo hy vọng thì sẽ nhận được thất vọng mà
thôi, đáng ra tôi phải hiểu điều đó rõ hơn ai hết chứ?
Miệng thì nói vậy, nhưng lòng lại không hề nghĩ vậy, tôi buồn lắm, lòng cứ thấp thỏm không yên, chỉ là một tin nhắn thôi mà… Long bận rộn đến
đâu mà không thể nhắn tin chúc mừng người đại ca này nhỉ?
Tôi cứ ôm khư khư cái suy nghĩ ích kỉ ấy trong lòng, rồi cuối cùng ngủ
thiếp đi từ lúc nào không hay biết, bỏ quên rất nhiều tin nhắn và cuộc
gọi nhỡ từ những người anh chị em gửi tới chúc mừng sinh nhật mình. Thì
ra càng lớn, tôi lại càng có nhiều người quan tâm mình hơn trước, mặc dù họ đều không phải anh em họ hàng thân thích.
…….
Tôi ngủ một cách mê mệt cho đến tận bảy giờ tối ngày hôm đó, tiếng
chuông điện thoại vang lên réo rắt một hồi rất lâu khiến tôi không thể
bơ đi mà ngủ tiếp được, cuối cùng đành phải thức dậy hòng tắt phéng nó
đi.
“Đại ca của tôi ơi! Xem ra huynh bận rộn nhận quà của người ta quá quên mất tiểu đệ này rồi!”
Ngơ ngơ ngác ngác, tôi nhận máy trong tình trạng vẫn còn ngái ngủ,
giọng nói mỉa cất lên từ đầu dây bên kia cũng chưa làm tôi hoàn toàn
tỉnh giấc, sau đó tôi phải ú ớ thêm một hồi lâu rồi mới nhảy tọt xuống
giường, vội vàng thay quần áo, vắt chân chạy ngay sang nhà anh ấy. Tôi
vừa chạy vừa cười, đôi chân tung tăng như con thỏ con tìm đến vườn cà
rốt của mình, cảm giác lâng lâng bay trên mây, không khỏi hy vọng, không khỏi sung sướng.
Kể từ hôm Long bất ngờ bị
sốt và tôi buộc phải sang thăm thì tôi mới biết được rằng nhà anh lại
gần nhà tôi đến thế, có thể nói là: “Anh ở đầu sông, em cuối sông.” Dù
có đi bộ từ đầu sông sang cuối sông cũng chỉ mất cùng lắm là năm phút.
Vậy mà trước nay hắn vẫn bày đặt đi xe, mắc công đội mũ bảo hiểm.
Đứng trước cửa nhà “tiểu đệ”, tôi không khỏi nhún chân hồi hộp, hai tay cứ đan vào nhau, không biết là Long định giở trò quái quỷ gì nữa. Sau
khi tôi bấm chuông tầm năm lần, ruột gan đã sốt hết cả lên, Long mới
lạch bạch chạy ra khỏi ra trên đôi dép bông hình con vịt, hồ hởi nhìn
tôi nói:” Mau vào đi. Nhắm mắt vào đấy nhé!” Vừa nói, anh vừa túm lấy
tay tôi kéo vào trong sân, xong đâu đấy liền bắt tôi úp hai tay lên mặt, vừa thấy tôi để thừa kẽ tay ra ti hí đã vội gõ cho mấy cái vào đầu, tôi liền gắt lên bực bội: “Được rồi! Được rồi! Huynh nhắm chặt là được chứ
gì!”
Có những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ, nay bất ngờ lặp lại, khiến con người ta không khỏi bối rối. Bốn
năm trước, cũng vào ngày mùng hai tháng ba, sinh nhật năm tôi mười tám
tuổi, một người bạn trai đã bí mật rủ tôi về nhà khiến tôi vô cùng lo
lắng thấp thỏm không yên, đối với người bạn trai ấy tôi chính là mối
tình đầu, nhưng đối với tôi anh ấy chỉ là… một người lướt qua cuộc đời.
Anh ấy luôn ân cần, chu đáo, chăm sóc cho tôi từng li từng tí một, người tự lập như tôi thật sự không thích ứng nổi với sự chiều chuộng này,
nhưng tôi cũng chưa một lần phủ nhận sự thành tâm của anh ấy. Hôm sinh
nhật tôi, lúc anh ấy nói sẽ đưa tôi về nhà để tổ chức sinh nhật, tôi đã
rất sợ hãi và kiên quyết từ chối, cuối cùng vì sự nhiệt tình của anh tôi đành phải nhận lời. Thật ra tối hôm ấy diễn ra rất lãng mạn, nhưng cũng không hề nằm ngoài dự đoán của tôi, trong một căn phòng trống lát sàn
gỗ màu cà phê đen, những cánh hồng nhung trải dài từ lối cửa vào cho đến tận ngoài hành lang, sắc hoa rực rỡ như càng lung linh hơn dưới ánh nến ấm áp được xếp thành hình trái tim ngay giữa căn phòng ấm cúng, giữa
trái tim lớn lại là một trái tim bé khác, đó là bánh sinh nhật anh ấy
đặt riêng cho tôi. Sau đó, anh ấy cẩn thận bước qua những cánh hồng,
tiến đến phía bàn bật một bản nhạc cổ điển không lời, và bắt đầu mời tôi khiêu vũ, thật ra người con gái cứng nhắc như tôi chẳng hề biết khiêu
vũ, tất cả những gì tôi có thể làm lúc đó là giẫm lên chân anh ấy, cùng
nhau di chuyển từng bước một, vừa “nhảy” vừa cười hà hà.
Có thể trong khoảnh khắc lãng mạn ấy, nhiều bạn gái sẽ cảm thấy như:
“Ôi! Đây đúng là người đàn ông của cuộc đời mình.” nhưng lúc ấy tôi lại
có một suy nghĩ hoàn toàn ngược lại, “Bây giờ đã thế này, sau này chia
tay liệu anh ta có tự tử không?”… Rất may là không, đó chỉ là một sự ám
ảnh trong một quãng thời gian rất dài, khiến cho cả hai đều vô cùng khổ
sở và áy náy. Kể từ khi chuyện đó qua đi, tôi luôn đấm ngực nhắc mình
rằng:” Tuyệt đối không bao giờ được yêu một người tạm thời chỉ để lấp
chỗ trống cho một người khác.” Bởi cho đến tận bây giờ, cảm xúc của tôi
về người con trai tốt bụng vô cùng năm ấy vẫn chỉ là sự áy náy, không hề có tình cảm nam nữ chân thành.
Lúc này tôi
đã từng bước, từng bước tiến vào trong căn nhà của Long, cảm nhận được
hơi ấm nơi bàn tay anh ấy đang dắt mình đi từng bước một cách vô cùng
cẩn thận, tôi thậm chí còn “đánh hơi” được cả mùi hương nến đang tan
chảy theo tiếng gọi của những cánh hồng mềm mại đang chạm nhẹ vào bàn
chân tôi. Tôi khẽ mỉm cười, và cũng hoàn toàn chuẩn bị tinh thần vì biết được những gì sắp xảy ra, nhưng đến khi mở mắt ra, tôi thật sự không
thể không bất ngờ, chỉ biết đưa hai tay lên bịt lấy miệng, bật cười ha
hả. Tôi chỉ vào dòng chữ Đ-C được anh dàn dựng bố trí một cách méo mó
trên sàn nhà, rồi lại chỉ vào em Tom vừa được tắm táp sạch sẽ vẫn còn
thơm lựng đến từng sợi lông đang chạy tung tăng ngay ngoài vòng nến, xúc động nói.
- Đ…C… cái gì thế này hả tiểu đệ?
- Chả nhẽ lại kém thông minh đến mức không dịch nổi?
Long trầm ngâm ngồi xuống, vừa nheo mắt nhìn tôi, vừa tiện tay vuốt đầu em cún đang thè lưỡi cười rộng ngoác đến mang tai, đuôi liên tục ve
vẩy. Tôi khẽ xoa cằm, tôi chợt nghĩ đến một câu nói bậy.
- A… đồ chó! Dám chửi đại ca à!
- Ôi zời ơi là zời! Tôi lạy ông! Đại ca! Chữ này có nghĩa là “Đại Ca”!!!
Long vừa nói, vừa chập hai tay vào chắp, lạy lấy lạy để tôi.
Tôi ngẩn người, các cơ mặt căng thẳng bắt đầu giãn dần ra, làm bộ suy
nghĩ “À à… thì ra là như vậy à.” Long bảo cái này là do tâm địa xấu xa,
chưa từng nghĩ tốt về người khác nên mới không dám nghĩ người ta có thể
nghĩ tốt về mình. Ừ! Nói thế cũng được, tôi lại gật gù cho hắn thỏa mãn.
Long có thể khiến cho tôi bất ngờ hết lần
này đến lần khác, nhưng tuyệt đối lại không phải kiểu người quá lãng
mạn, bằng chứng là sau những ánh nến lung linh hay hoa hồng rải rác thì
anh cũng chỉ để trưng bày cho đẹp vậy thôi, bước tiếp theo mới là thực
tế. Long vẫy tay gọi cún, và cũng gọi cả tôi theo anh đi vào gian bếp,
bên trong nguyên liệu để làm bánh đều đã được chuẩn bị đủ cả. Thì ra anh ta gọi tôi sang sớm thế này là để cùng làm bánh, không muốn làm một
mình. Tôi thần người, chần chừ trong giây lát rồi mới cất tiếng hỏi.
- Đại ca hỏi thật. Đệ đã làm bánh bao giờ chưa đấy?
- Làm rồi. Bánh chuối, bánh xèo, chưa có loại nào là chưa từng thử qua.
Long thản nhiên nói, vừa nói vừa mặc tạp dề, rồi như nhớ ra điều gì đó, anh ta liền chạy ra phòng khách mang cái ipad lại rồi lên mạng tìm kiếm “công thức làm bánh gato”, sau đó mới đặt chễm chệ ngay trên chạn bếp,
xoa hai cái găng tay màu xanh vào nhau, cười đắc ý.
- Thế này là quá chuẩn rồi. Người có khả năng nấu nướng thiên phú như đệ không gì là không làm được. Đại ca không phải lo!
Long vừa nói vừa vỗ bùm bụp vào lưng “đại ca” khiến tôi ho sù sụ, thật
không biết nên mừng hay nên lo nữa đây. Thôi thì dù sao chuyện cũng đã
đến nước này rồi, không liều sao biết? Cứ thử vậy.
Bản thân tôi cũng là một người biết nấu nướng, lại có chút ít kinh
nghiệm làm bánh ngọt, nhưng chủ yếu là các loại bánh kem, bánh quy, chứ
chưa từng làm bánh gato. Vậy nên vụ này có thể coi là liều mạng. Nhưng
thật ra Long nói cũng không sai, cả hai đứa đều có khả năng nấu nướng,
vì vậy việc học cách làm một loại bánh mới cũng không đến mức quá khó
nhằn, trước kia những loại bánh tôi thử làm đều là lấy công thức từ trên mạng xuống, tập làm một lần là ăn được luôn, mong sao lần này cũng trôi chảy như vậy.
Đầu tiên chúng tôi tìm công thức làm
cốt bánh, sau đó lấy ra đủ các loại nguyên liệu: đường, trứng, bột mỳ,
bơ mềm và bắt đầu bắt tay vào làm. Lúc đầu Long tranh hết việc của tôi,
cái gì cũng đòi tự làm, còn nói mời tôi đến thật ra cũng chỉ là để trổ
tài cho tôi biết đường mà thán phục, tôi đứng dựa mình vào thành bếp,
vừa lườm vừa bĩu môi chê bai, thế nhưng đến khi nhìn anh ấy chuyên tâm
vào làm việc, bất kể là xây chuồng gà hay làm bánh sinh nhật cũng đều
cực kỳ tập trung, vẻ tập trung của một người đàn ông khi đang làm việc
vô cùng cuốn hút. Tự dưng tôi cứ đứng ngây người ra nhìn, im lặng một
cách gượng gạo, không muốn nói thêm một câu thừa thãi nào nữa. Dáng vẻ
của Long đánh trứng rất chuyên nghiệp, đôi mắt sâu chăm chú nhìn đứa con tinh thần của mình không rời một giây, vẻ căng thẳng hằn rõ trên đôi
lông mày cương nghị, lúc rây bột, tôi còn để ý thấy từng giọt mồ hôi
đang thấm ướt cả mái tóc mai đen tuyền của anh ấy. Từ trước đến nay tôi
chưa từng khen Long đẹp trai, vì tiêu chuẩn đẹp trai của tôi rất cao,
nhưng tôi công nhận, anh ấy là một người có vẻ ngoài nam tính và cuốn
hút.
Mùi cốt bánh tỏa ra từ chiếc lò nướng đang được
làm nóng ở mức 180 độ C khiến tôi tỉnh cả người, thì ra trong lúc mình
đang ngây người đứng như bất động, Long đã một mình xử lý hết mọi việc
rồi, con người này thật là khéo léo, giống như một bà nội trợ đảm đang
chăm chỉ làm việc, còn ông chồng thì nhởn nhơ đứng đằng sau ngắm nhìn và chỉ tay năm ngón vậy!
Trong lúc chờ cốt bánh chín,
Long cẩn thận tháo chiếc găng tay bám đầy bột mỳ ra đặt lên bàn, rồi
quay sang nhìn tôi ân cần nói.
- Lấy cho đệ cốc nước.
Tôi gật đầu “ừm” một cái rồi cum cúp đi ra phía phòng khách, dừng lại ở
chỗ tủ lạnh cắt giao giữa hai phòng, lấy cho Long một cốc nước mát, lúc
đang định quay vào thì lại nghe thấy có tiếng chuông gọi cửa vang lên từ bên ngoài. Theo phản xạ, tôi thản nhiên xỏ chân vào đôi dép bông hình
mỏ vịt, loẹt xoẹt chạy ra ngoài mở cửa trong bộ dạng lếch thếch như bà
nội trợ, lúc nào cũng hớt ha hớt hải, Long nhìn theo mà không khỏi bật
cười, nhưng nụ cười ấy cũng đột ngột tắt ngấm khi nhìn thấy người con
gái xuất hiện đằng sau cánh cửa mà tôi vừa mở ra. Vừa nhìn thấy tôi
trong bộ dạng lếch thếch, tay cầm chiếc cốc thủy tinh mát lạnh nhỏ từng
giọt lách tách xuống mặt đất, trên mình vẫn còn đang mặc chiếc tạp dề
màu hồng mà Long mua cho, khuôn mặt hồ hởi hơi vương chút bột mì, cô gái có vẻ ngoài thanh lịch, cao tầm mét sáu, tóc đen nhánh để ngôi giữa hơi xoăn dài, lập tức trợn trừng mắt lên nhìn rồi bất ngờ vung tay, tát cho tôi một phát nổ đom đóm ngay giữa mặt. Mặt tôi vẫn giữ nguyên vị trí
cũ, cốc nước thủy tinh vẫn còn cầm chắc trong tay, khuôn mặt chỉ hơi
nghiêng sang bên trái một chút, má phải cũng hơi ửng lên một chút. Tôi
cố nén sự ngạc nhiên xen lẫn kinh hãi vào lòng, nuốt khan một tiếng rồi
nhẹ nhàng đặt cốc xuống, tháo găng tay ra, nắm chặt bàn tay vào, dứt
khoát tung ra một cú đấm nặng trịch trúng giữa mặt cô gái đó. Đã lâu lắm rồi tôi không đánh con gái, trước nay cũng chưa từng chủ động ra tay
với phái yếu, tôi biết, sức tôi khỏe bất thường, nếu không chăm chỉ ôn
luyện võ thuật thì có thể gần ngang cơ với một đứa con trai, nhưng con
gái thì tốt nhất không nên đụng, đụng vào rất có thể sẽ không đứng dậy
nổi. Đứa con gái này thật ngu ngốc khi đã không biết nhìn người, đừng
tưởng người ta nhỏ mà dễ bắt nạt. Đấm xong, tôi chỉ thở hắt ra một hơi
nặng nề rồi thờ ơ cầm chiếc cốc thủy tinh mát lạnh, lặng lẽ quay trở lại căn phòng nhìn Long với ánh mắt hơi bực bội, nhưng lúc này sự quan tâm
của anh ấy đã không còn hoàn toàn dành cho tôi, thấy cô gái hung hăng
sau khi ăn một cú đấm trời giáng thì bất ngờ ngã ngửa ra ngoài thềm cầu
thang, hai tay ôm mũi chảy máu đầm đìa, khóc nấc không thành tiếng, Long liền chạy ra xem xét.
- Ly… Sao em lại tới đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT