Sáng hôm sau chúng tôi trở về Hà Nội trong sự hắt hủi ra mặt của mẹ,
trước khi đi Long còn bí mật chạy lên thị trấn mua cho tôi một vỉ thuốc
chống say xe và một quả cam để tôi ngửi cho tỉnh người trên suốt chẳng
đường đi nữa. Cầm quả cam trong tay, tôi cứ xoay tròn nó, hết ngửi rồi
lại xoa, chẳng nỡ bóc ra ăn. Người ta thường nói chặng đường khi trở về
sẽ tạo cảm giác nhanh và ngắn hơn lúc đi, bởi vì khi đó ta đã nằm lòng
con đường rồi, quả thật đúng vậy. Vẫn là hai tiếng đồng hồ ngồi trên xe
khách nhưng không hiểu sao bây giờ tôi cảm thấy rất dễ chịu, không còn
cảm giác nôn nao khó ở như trước nữa, cũng không phải vì thuộc đường, mà vì bên cạnh tôi còn có “người anh em tốt” đang nắm tay sưởi ấm cho tôi
trong cái se lạnh của buổi chiều xuân.
Hôm
nay chúng tôi bắt xe khách từ lúc hai giờ, vì đã được ngủ một giấc
trương nứt từ sáng nên tôi cảm thấy đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, chỉ có
Long là người ngợm dặt dẹo, cổ thì cao như con hươu mà cứ nghẻo về phía
tôi, không dựa không được. Sau mấy lần cố tình hẩy vai ra cho anh ta ngã xuống đất, cuối cùng thì tôi cũng đành phải chấp nhận cho tên dặt dẹo
đó dựa dẫm, dù sao thì đó cũng là “đệ tốt” của tôi.
Trên đường trở về nhà, tôi vẫn còn nhớ Long đã nói một câu chí mạng dành cho tôi như thế này.
- Có phải cơm ở khu quân sự dễ ăn lắm đúng không? Anh thấy em béo hẳn ra rồi đấy!
Đùa nhau à???
Tôi còn tưởng rằng mình sẽ phải sút đi vài cân vì thứ thức ăn khó nuốt ở đấy cơ? Thế nào gọi là béo lên? Là tay tôi to lên hay cả chân tôi to
lên?
Kết quả sau khi đo lại là cả hai. Tôi buồn bã
chấp nhận sự thật, lúc trở về nhà, ai cũng cười cười nói nói, bảo Mai
dạo này “đầy đặn” thế. Tôi biết đây không hoàn toàn là một lời khen nên
chỉ khẽ nhếch môi cười khổ. Long rất thẳng tính, thấy béo là chê béo,
thấy lùn là chê bùn, nhưng thấy xinh lại chả chịu khen xinh gì cả. Rõ
ràng là hắn thẳng thắn một cách có chọn lọc. Tôi lại rất hay khen, tính
tôi ít khi chê người khác, phần ít vì không muốn người ta tự ái, phần
nhiều vì tôi không nỡ làm người ta tự ái. Chung quy cũng chỉ vì tính tự
ái.
Ví dụ. Có ai đó chê tôi lùn. Ok! Tốt thôi. Gầy cao sang, lùn quý phái. Nếu có ai đó chê tôi lùn tôi sẽ tự hiểu ngầm là họ
khen tôi dễ thương. Chả sao cả. Nhưng dạo này có nhiều người “khen” tôi
béo, tôi tự hiểu ngầm đó là một lời giễu cợt, người lùn bị chê lùn chẳng ai tự ái, nhưng đối với người béo thì đó lại là một sự xúc phạm. Thế mà bây giờ người ta vừa chê tôi lùn, lại vừa bảo tôi béo, thế là quá xúc
phạm nhau rồi còn gì? Thế nên, quá trình giảm cân của tôi chính thức bắt đầu từ ngày hôm nay.
Kể từ lúc tôi nói quyết tâm giảm cân, Long đã lên cho tôi một lịch trình sinh hoạt cực kì chi
tiết, sáng dậy từ năm rưỡi, chạy bộ ba mươi phút rồi đi ăn sáng, sau đó
bắt đầu đi học và làm việc, tối phải ngủ trước mười giờ, một ngày uống
nhiều nước, nói chung cái gì cũng có lợi. Đẹp người lại đẹp cả da. Tôi
không chắc là mình có thể làm theo tất cả những lời khuyên của anh ta,
mọi thứ dường như đều quá khó đối với một kẻ thích ngủ nướng như tôi,
thế nên, sự nghiêm túc đó được thực hiện đúng ba ngày đầu tiên thì tôi
lại bắt đầu rơi vào cái vòng luẩn quẩn “Dậy-tập-ăn-ngủ”. Cuối cùng sau
một tuần đứng lên bàn cân, tôi nhận ra mình đã tăng lên hai ký. Thật
kinh khủng khiếp!!!
Mấy ngày tập thể dục buổi sáng, tiểu đệ luôn trực tiếp đôn đốc bắt tôi dậy từ lúc năm giờ, bởi vì như thế thì tôi có thể nằm oằn oại giãy dụa đến năm rưỡi là vừa, sau đó hai đứa sẽ cùng chạy bộ hai vòng quanh hồ Hồ Đắc Di rồi rẽ luôn vào khu chợ ăn sáng, ăn xong ai về nhà người nấy, rảnh thì đi café, nhưng
thường thì tôi vẫn xin về thẳng nhà mình luôn… để còn ngủ tiếp. Hắn cứ
dấm dớ thế quái nào chứ mới sáng sớm tinh mơ, trời lại lành lạnh, gió
nhẹ bay thế này, bố ai mà dậy luôn từ lúc đấy được! Tôi cũng là người,
tôi cần phải ngủ đủ giấc thì mới học và làm việc hiểu quả được chứ? Tôi
có phải cây sào như hắn, suốt ngày đứng làm cái móc treo quần áo, treo
xong lại về nhà ngủ, có phải làm việc gì nặng nhọc đâu?
Mỗi lần tôi cãi cùn như thế là lại một lần Long im lặng, Long luôn đối
phó với sự bướng bỉnh của tôi bằng cách im lặng, mà tôi lại là một người sôi nổi nên rất ghét sự im lặng, mỗi khi hắn im lặng tôi đều cố tình
làm trò lố hoặc chọc cho vài cái vào nách, thế nào cũng phải khiến anh
ta cười trở lại cho bằng được. Long luôn chịu khuất phục trước những trò lố kinh điển của tôi, vì anh ta sợ tôi làm quá sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người xung quanh nữa. Nắm vững được lợi thế của mình, càng
ngày tôi càng oai phong giống đại ca, nói gì là Long phải nghe đấy. Quá
trình giảm cân của tôi đã diễn ra được hơn một tuần, chính xác là mười
hai ngày kể từ hôm mùng mười Tết, không biết nhà Long ở đâu chứ lúc nào
hắn cũng ra chỗ hẹn trước tôi năm phút, đứng thở phì phò, hai chân dậm
dậm, ra vẻ dân tập thể dục đích thực. Còn tôi, kẻ bị đánh thức từ lúc
năm giờ sáng, hai chân vắt chéo vào nhau, đi lẻo khà lẻo khẻo, hai mắt
lờ đờ như zombie, miệng không ngừng ngáp, có lần Long bảo đã từng thấy
con ruồi bay qua miệng tôi nhưng thấy “thúi” quá nên không thèm đậu lại.
Kể ra thì có người đi tập thể dục cùng cũng rất vui,
từ trước tới nay không phải tôi chưa từng đi tập thể dục, nhưng có người tập cùng thế này thì là lần đầu tiên. Trước kia khi tập một mình, tôi
hay buông xuôi, cảm thấy buồn ngủ là ngủ tiếp, cảm thấy mệt là dừng lại
ngay, cuối cùng chẳng có hiệu quả gì cả, tôi đâm ra đổ thừa “càng tập
càng béo”. Thật ra béo là do mình tập không đúng cách. Bây giờ được Long chỉnh lại cho, quả nhiên thấy người có thon gọn hơn chút xíu thật. Long bảo tôi không được chạy hùng hục như trâu húc mả, chạy như thế là chạy
lên cơ, phải chạy từ từ, càng lâu càng tốt, như vậy mới bền sức mà săn
cơ thể, tôi nghe theo, cũng chạy từ từ, nhưng lúc quay sang nhìn Long
chạy từ từ thì không nhịn nổi cười, chân anh ta dài ngoằng như thế mà
cũng chạy chầm chậm theo tôi, nhìn chẳng khác nào con rùa đi cà kheo.
Sáng sớm có người dẫn đi tập thể dục rồi khao ăn sáng luôn cũng rất
thích, nhưng tôi là người có tự trọng, không thích dựa dẫm nên nhất
quyết đòi chia sẻ, hôm nay Long trả thì ngày mai tôi trả, không ai lệ
thuộc ai cả. Long thường mắng tôi ngớ ngẩn, tiền ăn sáng rẻ bèo vả lại
anh ta là con trai, cũng phải để anh ta giữ chút sĩ diện chứ, nhưng tôi
toàn cười nói: “Không cần phải sĩ diện đâu người anh em!” Nói mãi rồi
hắn cũng chịu thua.
……..
Sáng nay là sáng chủ nhật, bình thường như mọi ngày thì Long sẽ gọi tôi từ rất sớm, tập thể dục xong thì hai đứa còn phải đi thư viện hoặc uống café. À!
Dạo này Long đang ôn thi lấy bằng thạc sĩ, anh ta đã có cửa hàng kinh
doanh riêng rồi nhưng vẫn rất tham lam, muốn học cao, học cao hơn nữa…
Định sau này đứng từ trên dòm xuống rồi soán mất ngôi đại ca của tôi
chắc? Tôi thường bĩu mỗi đùa: “Học, học nữa, hộc máu!”
Sáng nay, chỉ riêng việc anh ta không gọi tôi dậy từ sớm đã là lạ lắm
rồi, bây giờ còn trễ hẹn những mười lăm phút, ai trễ hẹn tôi đều không
thấy lạ, nhưng người kĩ tính như Long mà lại trễ hẹn khiến tôi vô cùng
lấy làm lạ. Mà nói thật là… thật ra… tôi đang rất sốt ruột, hôm nay tôi
có nhiều việc phải làm, buổi chiều còn phải lên công ty tập duyệt công
việc mới nữa, cứ phải đợi chờ thế này thật là bực bội. Cáu quá! Tôi đành gọi điện thoại cho Long, tiếng chuông điện thoại vang lên rất lâu, từng nhịp nhạc chờ đợi đều khiến tôi nhấp nhổm bất an, cuối cùng, một giọng
nói khàn đặc chậm rãi bắt lấy chiếc điện thoại và trả lời. Chỉ cần nghe
thôi tôi đã mường tượng ra được tình cảnh của người đang nói chuyện,
giọng rất yếu, hơi thở rất nặng nề, khó khăn lắm mới nghe ra được một
câu đầy đủ: “Anh… bị sốt… Hôm… nay… không đi được…”
- Nhắn tin cho em địa chỉ nhà!
Tôi cúp máy, không muốn để cho hắn ta nói nhiều kẻo truyền bệnh qua
đường điện thoại, tôi liền chuyển sang nhắn tin, bảo Long nhắn cho số
nhà còn sang thăm người ốm. Có người anh em ốm đau, phận làm đại ca lại
không sang thăm thì thật thất lễ!
“Số X Ngõ Y Đường Z”
Địa chỉ rất cụ thể, chỉ cần đọc qua cũng biết nhà anh ta ở xung quanh
khu này, cẩn thận đi theo địa chỉ trong tin nhắn, cuối cùng, tôi cũng
sững sờ dừng lại trước một ngôi nhà có cánh cổng gỗ màu trắng toát, lớp
sơn tường xanh nhạt vẫn còn mới coong, căn nhà nằm ở cuối cùng trong một con ngõ lớn, có lẽ do khu phố này vô cùng yên tĩnh, ít người qua lại
nên tường nhà mới có thể sạch sẽ được như thế, chả bù tường nhà tôi,
toàn “khoan cắt bê tông số điện thoại: xyz…”
Tôi dừng
lại, bấm chuông độ năm lần thì mới có người khổ sở chạy ra mở cửa, khuôn mặt rầu rĩ trắng bệch, chỉ cần nhìn cũng biết bị sốt cao. Thế quái nào
mà hai mươi lăm tuổi đầu rồi còn không biết chăm sóc mình như thế được
nhỉ? Nếu là tôi, tôi tuyệt đối không để cho mình bị ốm nặng, nói thẳng
ra là tôi rất sợ ốm, ốm đau thật phiền nhiễu, không chỉ cản trở cuộc
sống của chính mình mà còn làm phiền đến những người xung quanh. Đối với tôi một người không biết tự chăm sóc bản thân mình là một người vô
trách nhiệm. Đến bản thân mình còn không biết thương thì còn ai dám
thương hộ nữa cơ chứ?
Theo chân Long đi vào nhà, tôi
đặt túi đồ ăn vừa mua ở trong khu chợ gần đó lên bàn một cách rụt rè,
vừa ngồi xuống ghế Long đã nheo mắt hỏi.
- Cái gì đây?
- À! Đồ để nấu cháo cho anh đấy!
- Ú ù… định đầu độc anh đấy à?
- Sợ thì đừng ăn!
Nói rồi, tôi liền đi vào bếp, hỏi Long chỗ để của một số thứ, biết rồi
thì không hỏi nữa, liền bắt tay vào cắm cúi làm. Hồi trước mẹ ốm tôi
cũng hay nấu cháo hành với tim, cật cho mẹ ăn, nay lại đem chiêu cũ ra
“đầu độc” với tiểu đệ. Nhìn Long chùm cái chăn bông kín khắp người, lăn
tròn vo trên ghế sa-lông, ung dung ngồi đọc báo, thỉnh thoảng lại ho sù
sụ vài tiếng, nếu không kiềm chế được thì sẽ ho như xé cả ruột gan, nghe mà nhói hết cả lòng. Nấu cháo xong, tôi vội vàng múc ra bát rồi đem đến cho anh ta ăn, mùi cháo tỏa ra thơm ngào ngạt, tự tôi cũng thấy ứa nước miếng. Long thận trọng nhận lấy bát cháo, trước khi ăn còn múc một thìa rồi đưa lên mũi ngửi, khẽ chau mày một cách rất nghi hoặc, nói.
- Trong này có thuốc ẻ chảy đúng không?
- Thôi đưa đây tôi đem đổ đi!
Tôi lạnh lùng giật lấy bát cháo, tự dưng cảm thấy nấu cho tên này ăn là một việc cực kì ngu ngốc. À! Trường hợp này giống với câu thành ngữ gì
nhỉ… Đúng rồi! Ăn cháo đá bát! Đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn.
- Đùa đấy! Người gì mà chả biết đùa gì cả!
Long gắt toáng lên bằng cái giọng khản đặc của mình, vùng vằng ôm khư
khư bát cháo nóng. Thấy vậy, tôi cũng bình tĩnh buông tay, chỉ sợ giằng
co nhau nhiều lại làm đổ ra chăn thì khổ. Lúc nhấp được miếng cháo đầu
tiên vào miệng, tôi thấy Long khẽ “ú ù” một tiếng nhỏ từ trong cổ họng,
cơ mặt dần giãn ra, bình thản, rồi ngay sau đó, anh ta lập tức giở mặt,
nhăn xị hai chiếc lông mày ép chặt vào nhau, kêu lên ỏm tỏi.
- Eo ơi! Chán quá!
- Cái gì? Chán á?
Tôi giật nảy mình, liền chạy vào bếp lấy thêm một cái thìa ra múc một
miếng ăn thử, vị cháo đậm đà tan chảy nơi đầu lưỡi rồi trôi xuống cổ
họng đem lại một cảm giác ấm áp đến lạ thường, ăn xong, tôi kiên quyết
giành lại bát cháo, thật đúng là một kẻ vong ân bội nghĩa, lật mặt nhanh hơn lật sách.
Mặc dù chê chán nhưng khi bị tôi giành
giật, anh ta cũng nhất định không buông tay, nói chán thì chán chứ đói
thì vẫn phải ăn, vả lại tôi đã nói là nấu cho anh ta rồi thì không được
đòi lại. Hai đứa mải cãi nhau, quên béng cả tiếng chuông cửa kêu inh ỏi
từ bên ngoài vọng vào, sau này khi nhớ lại chuyện này, cả hai gật gù đều đổ tội cho tiếng chuông cửa ngày ấy kêu quá bé.
Bị
tôi dồn ép đến đường cùng, Long sợ hãi đặt luôn bát cháo lên bàn rồi tóm lấy cổ tay của tôi, ghì tôi xuống ghế, không cho tôi cựa quậy. Càng bị
ghì, tôi càng gồng sức đạp vào bụng hắn, cuối cùng lại bị đôi chân dài
như chân ngựa của hắn kẹp dính vào nhau, không sao cựa quậy nổi. Tình
thế người trên kẻ dưới, chân tay ghì sát vào nhau này thật dễ khiến
người ngoài hiểu lầm, chẳng thế mà sau khi người phụ nữ lạ mặt bất ngờ
chạy xộc vào trong nhà, nhìn thấy cảnh này thì liền chết đứng như trời
trồng, mồm miệng há hốc, chiếc túi hàng hiệu đương cầm trên tay cũng rơi xuống cái bộp. Vừa nhìn thấy người phụ nữ ấy, Long cũng lập tức hóa
thạch, thạch lan sang cả người tôi, khiến tôi cũng hóa đá luôn một thể.
Vậy là trong căn phòng ấy, cùng một khoảnh khắc này, có đến ba mẫu hóa
thạch cao, thấp, gầy, béo đủ cả… đột nhiên xuất hiện.
Long sững người, dừng lại hành động bắt nạt kì cục trên người tôi, vội
vàng nhảy phắt xuống ghế trong tình trạng thảm thê hết sức, mặt tái cắt
không còn một giọt máu, anh ta lắp bắp nói.
- Mẹ ạ…?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT