Hôm nay là sáng thứ tư, buổi sáng địa ngục trong tuần- ngày học môn
chuyên ngành. Luôn luôn là một núi bài tập, chỉ cần một chút chưa hoàn
hảo trong cách sử dụng màu hay nét thôi là chúng tôi sẽ phải làm lại từ
đầu hết. Thật sự nhiều lúc thấy phát ngán vì mớ bài tập dày đặc này…
nhưng mà không bỏ được! Bởi vì đây là cái mình đam mê, thế nên cho dù có chán đến mấy… nhưng chỉ cần cố gắng hết sức, chăm chỉ hết sức là lại có thể vượt qua. Đó chính là điều mà tôi tâm đắc nhất khi chọn ngành mỹ
thuật này. Bởi vì tôi yêu nó, chỉ cần tôi yêu, khó khăn vất vả đến đâu
tôi cũng có thể vượt qua được.
Tuần kia thi.
Có nghĩa
là tôi chỉ còn mười bốn ngày để chuẩn bị cho hai mươi bảy bức tranh màu
nước, kèm vô số các loại bài tập của những bộ môn khác, chưa kể đến việc hôm nay tôi sẽ đi gặp anh Tuyên, chốt lại nốt buổi phỏng vấn đang còn
dang dở từ tối hôm qua. Anh là nhân viên phòng thị trường chuyên tổ chức event của công ty VTC, sắp tới công ty anh sẽ có một event mới, chương
trình kéo dài một tuần, lương hai triệu mốt. Không đắn đo nhiều, tôi gật đầu cái rụp!
Huhm… Để tính xem nào… Vậy là tháng này tôi sẽ
làm cùng một lúc song song hai công việc. Chương trình tiếp thị bia của
chị Trâm- 3 tuần- 4 triệu. Event game của anh Tuyên- 1 tuần- hơn 2
triệu. Vậy là trong ba tuần tôi có thể kiếm được hơn sáu triệu. Đủ để bù cho một tháng tôi phải nghỉ làm và chi cho vô số các khoản khác sẽ phát sinh ra khi ở trên Mai Lĩnh. Nghĩ đã thấy đau đầu. Hai tuần sau còn thi nữa. Chắc chắn sẽ là một quãng thời gian căng thẳng đây!
Tôi
nên sắp xếp lịch trình sinh hoạt cho thật khoa học ngay từ bây giờ. Ngồi trong lớp, học thì không học, đầu óc tôi chỉ xoay mòng mòng với những
dự tính, rồi bắt đầu lôi giấy ra viết lách.
-7 giờ sáng: Dậy đi học.
-8 giờ 45 phút: Bắt đầu đứng dậy, cố gắng vịn lấy một lý do hợp lý nào
đó để xin cô về sớm. Nếu cần thiết thì tôi sẽ viết đơn xin nghỉ học
trước cho một vài buổi vì phương án xin về sớm suốt một tuần nghe có vẻ
cũng không được khả thi cho lắm.
-9 giờ: Có mặt ở Cyzone- địa điểm thi đấu game để đứng làm bình hoa di động.
-11 giờ: Quay trở về nhà hàng, tiếp tục làm công việc PG. Trên đường đi thì có thể tranh thủ mua cho mình lấy vài cái bánh mà nhét vào bụng cho lửng dạ. Bạn có biết cái cảm giác phải làm việc vào đúng giờ ăn uống,
khi mà đi học về còn chưa có cái gì nhét vào bụng mà đã phải lao động
trong khi người khác thì đang gắp thức ăn tỏa mùi thơm nghi ngút trước
mặt mình không? Thật sự mấy ngày qua cái cảm giác ấy thực khiến tôi phát điên. Giống như trò chơi thách thức nhân cách xem mình có thể cư xử
chừng mực được đến bao giờ thì sẽ mất bình tĩnh vậy…
- 2 giờ
chiều: Quay trở lại Cyzone, tiếp tục làm bình hoa di động. Tôi đoán là
công việc này cũng nhẹ nhàng thôi. Ngoài việc phải đứng lì trong căn
phòng nồng nặc mùi thuốc lá, lẫn với hơi người và những âm thanh điện tử xà xéo vào tai trong suốt tám tiếng đồng hồ trên đôi guốc 12 phân gây
tê liệt cảm giác thì chắc cũng chẳng còn vấn đề đáng e ngại nào khác.
-5 giờ chiều: Quay lại nhà hàng, làm việc nốt đến 8 giờ tối là tôi có
thể về nhà rồi. Nếu còn đủ sức thì rất có thể tôi sẽ ghé qua cửa hàng
anh “điểm danh” một lát. Nhưng nếu bài tập nhiều quá thì có lẽ là thôi,
thời gian dành cho mỗi lần “điểm danh” của tôi thật ra cũng không ngắn
lắm mà thời gian làm bài tập thì lại cần rất nhiều. Híc!
Hoàn
thành tờ thời gian biểu chính xác đến từng phút một, tôi sung sướng giơ
lên nhìn rồi mỉm cười mãn nguyện. Đúng lúc đó thì cô cũng cho cả lớp tan học, hí hửng xách túi ra về, chỉ còn chờ em Hiền lục cục với đống đồ vẽ móng yêu thích của nó. Lúc đi qua cửa sổ, bỗng, tôi thấy nó dường như
đang bị hút hồn bởi một thứ gì đó, thích thú đến nỗi phải dừng khựng lại mà reo lên.
-Ô chị ơi! Có đứa để quên cuốn nghiên cứu luật xa
gần này! Toàn hình ảnh đẹp! Nhìn thích quá! Liệu em có thể mang về không nhỉ?
-Chắc là của sinh viên năm nhất đấy! Thôi em để lại đi
kẻo người ta quay lại tìm không thấy thì tội lắm. Hồi trước tụi mình học môn này cũng cực mà.
-Không… chắc nó nghĩ mất luôn rồi! Nó chẳng quay lại đâu chị ạ!
-Này! Nhỡ nhà người ta nghèo, người ta phải nhịn ăn sáng cả tháng trời
mới có tiền tích góp để mua quyển này. Xong rồi chỉ vì để quên mà bị em
lấy mất, nhưng vì tài liệu quan trọng nên nó đành phải bấm bụng nhịn ăn
thêm lần nữa. Bản thân em cũng biết chúng mình thường phải thức đêm để
làm bài lắm cơ mà! Sao em không nghĩ nhỡ trong lúc thức đêm làm bài, vì
thiếu ăn lâu ngày mà nó sẽ bị tụt huyết áp, rồi đột quỵ, rồi lăn ra chết thật thì sao??? Lúc đó thì nó chết chính là tại em! Tại em! Em hiểu
chưa!!!
Tôi vừa nói, vừa trừng mắt lên nhìn, giọng đanh lại xoáy sâu vào tâm can khiến Hiền hoảng sợ mà lùi lại…
-Không mà… Nó không chết được đâu mà…
Vẫn ôm chặt quyển sách trong tay, con bé khẽ lắc đầu, chống đối tôi một cách yếu ớt.
-Nhỡ mà nó chết thật thì nó sẽ tìm đến em để báo thù… nó sẽ đòi… trả lại bài tập cho tao… trả lại bài tập cho tao…
Tôi vừa nói, vừa làm giọng lờ đờ nhìn về phía Hiền khiến con bé đặt ngay quyển sách trở lại chỗ cũ, rồi vội vàng ù té.
-Thôi chị đừng nói nữa! Em về luôn đây!
………
Hôm nay đã là ngày thứ hai tôi bắt đầu với công việc mới, vì làm thử
việc tốt nên tôi lập tức được chuyển tới chỗ làm chính. Nơi mà họ nói
rằng nếu ổn định thì sẽ cho tôi làm lâu dài luôn ở đấy. Tôi phấn khởi
lắm. Trên đường đi còn mường tượng ra biết bao nhiêu khung cảnh đẹp đẽ
về chỗ làm mới… Thế mà… lúc sự thật hiện ra trước mắt… tôi gần như ngã
ngửa! Chỉ bằng một nửa cái nhà hàng mà tôi vừa thử việc hôm qua.
Tại sao chứ!!!
Tại vì nhà hàng này rất vắng khách, lượng khách đến đây chủ yếu là
những người bình dân nên nhu cầu tiêu thụ loại bia đắt tiền này không
nhiều. Tâm lý của họ là vậy, mỗi chai đắt hơn vài nghìn thôi nhưng tính
tổng số lượng vào thì lại là cả một vấn đề. Nếu như có những cô nhân
viên trẻ đẹp, khéo ăn khéo nói đẩy đưa vài câu qua lại thì có lẽ tình
hình sẽ được cải thiện hơn. Bởi vì chị ấy thấy tôi làm việc khá nhanh
nhẹn và hiệu quả nên mới chuyển tôi tới đây, mong có một ngày sẽ thấy
lượng tiêu thụ hãng bia của họ ở nơi này khởi sắc.
À… ừm… Thì cứ mong vậy! Chứ bản thân tôi cũng chẳng có thiện cảm với nơi làm việc mới này lắm.
Bước vào bên trong, tôi được dẫn tới để gặp cô quản lý, nhìn cô ấy cũng rất giản dị và thân thiện, hoàn toàn ngược lại với anh quản lý ở bên
nhà hàng mà tôi vừa thử việc, nhìn anh ấy lịch lãm và khó gần hơn nhiều. Đúng là cô ấy thân thiện thật! Ngay khi chị quản lý ở công ty bia của
tôi vừa đi, cô ấy liền ngồi xích lại rồi khuyên tôi một câu xanh rờn như thế này.
-Hôm nay cô cho cháu về sớm. Từ ngày mai cháu không phải đến nữa đâu. Nhà hàng của cô không cần tiếp thị.
Nghe xong câu ấy mà tôi chao đảo hết cả người. Tại sao lại thế? Phải
chăng trán tôi có xăm lên hai chữ “vô dụng” hay sao mà cô ấy phải xua
đuổi tôi ngay ngày đầu tiên nhận việc như vậy. Tôi nhăn nhó cười hỏi
lại.
-Cô ơi! Cháu đã làm sai cái gì hả cô? Cô có thể nói để cho cháu rút kinh nghiệm được không? Chứ cô đừng đuổi cháu ngay ngày đầu
tiên thế này… Cháu khó ăn khó nói với chị quản lý lắm…
-Ôi dào! Cái con bé này! Ai đuổi mày! Mà là nhà hàng của cô không cần tiếp thị
thật! Không tin mày cứ làm thử một thời gian mà xem. Sớm muộn gì mày
cũng muốn nghỉ thôi! Mấy đứa PG cũ đến đây cũng toàn được vài ngày là tự rút.
-Tại sao lại như thế ạ…
-Thì cô cho chúng nó
nghỉ. Cô đã bảo rồi. Cô biết chúng mày chỉ là sinh viên đi làm thêm
thôi. Làm như thế này thì thời gian đâu ra mà học?
-Nhưng cháu sắp xếp được thời gian mà cô…
-Sao con này cứng đầu thế nhỉ! Có phải mày sợ quản lý sẽ đến đây kiểm
tra phải không? Yên tâm. Nếu quản lý hỏi cô sẽ nói khéo là mày vừa đi
đâu đấy. Còn báo cáo thì khỏi lo, tao sẽ làm hộ cho. Yên tâm, tao làm
cho nhiều đứa rồi!
Nghe cô ấy nói mà tôi cứ đần hết cả mặt ra.
Chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh tréo nghoe như thế này. Một mặt quản lý
hết sức tin tưởng vừa mới bổ nhiệm vào nơi làm việc mới, một mặt thì đại diện nhà hàng lại bày trò âm mưu không cần đi làm cũng nhận được tiền.
Vô lý…
Trên đời này chả ai cho không ai cái gì… ngoài bố mẹ mình ra!
Cũng chẳng ai tự nhiên đối xử tốt với mình không công bao giờ. Cái gì
cũng có qua có lại cả mà thôi. Tôi chưa giúp gì được cô ấy, đời nào cô
ấy lại “tự nhiên” đặt vấn đề giúp tôi món hời này đến như thế? Bốn
triệu, có phải ít đâu. Không đi làm mà cũng đòi “nằm ngửa ăn sẵn” á?
Chắc chắn có vấn đề…
Không không… ngoài bố mẹ mình ra thì chả
tin ai được cả! Việc tôi tôi làm, việc cô cô làm. Không điên tự nhiên
nhận sự giúp đỡ mờ ám của người ngoài làm gì cả. Những thứ từ trên trời
rơi xuống thì sớm muộn cũng trôi tuột xuống lòng đất mà thôi!
Nghĩ thế, tôi liền mỉm cười nhăn nhở đáp.
-Cô ơi! Chắc tại bọn họ làm việc không tốt ảnh hưởng đến cửa hàng nên
cô mới vậy phải không ạ? Cô yên tâm. Cháu sẽ chỉ làm đúng phận sự của
mình thôi. Bồi bàn hay lễ tân, nếu cô cần cháu đều có thể giúp. Được
phân công đến đây thì coi như cháu cũng là một phần nhân viên của nhà
hàng. Cháu sẽ cố gắng hết sức cô ạ! Chứ bảo cháu nằm há miệng chờ sung
cháu không quen đâu. Cô thông cảm cho cháu nhé!
Có lẽ thấy tôi
cũng mau mồm mau miệng, nên sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng thì cô ấy
cũng quyết định cho tôi ở lại làm việc. Thật hú hồn!
Đám nhân
viên xung quanh có vẻ ngạc nhiên lắm. Thậm chí bọn họ còn cá cược với
nhau xem tôi sẽ trụ được bao lâu nữa cơ! Người thì ba hôm, người thì một tuần. Nhưng tuyệt nhiên chẳng ai đặt cọc cho một tháng cả. Rút cục thì ở nhà hàng này có vấn đề gì? Những PG trước tại sao đột nhiên lại đi mất? Vấn đề ở đâu…
Thôi thì cứ làm việc rồi dần dần khắc biết. Tôi
tin là tôi sẽ tạo ra được kì tích. Tôi sẽ ở lại được lâu hơn họ. Ba
ngày? Một tuần á? Dẹp hết đi nhé! Khi nào kết thúc chương trình thì tôi
mới rời đi. Vậy nhé!!!
………
Tối hôm ấy khi đi dạo cùng
anh quanh bờ hồ, tôi đã không ngần ngại mà kể lại chi tiết toàn bộ câu
chuyện này. Ngạc nhiên là anh không thấy nó bất bình thường mà lại còn
bật cười coi như chuyện dĩ nhiên. Anh ấy bảo tôi cứ suy nghĩ đơn giản
hóa vấn đề đi, chẳng cần cố làm rối rắm nó lên làm gì. Bởi vì tôi là con cá hay suy nghĩ nên mọi thứ xảy ra trước mắt cứ luôn trở thành nỗi ám
ảnh khiến tôi đau đầu như thế thôi…
Tôi nghe, và cũng tặc lưỡi ậm ừ tiếp thu.
À! Hôm nay cuộc tản bộ của chúng tôi còn có thêm một người “bạn” mới- mèo Jerry!
Đó là một chú mèo ta có lông màu đen tuyền, lốm đốm những sợi vàng đục
như màu của rơm ướt, đôi mắt sáng màu vàng trong trẻo và chiếc đuôi khá
dài, nhỏ nhắn cứ liên tục uốn éo như thể một con rắn chuông. Nhìn là đã
biết thông minh rồi!
Tôi chỉ tự hỏi… tại sao anh ta có thể nuôi nguyên một couple Chó-Mèo rồi đặt tên cho con chó như một con mèo, còn
con mèo thì là tên của một con chuột như thế được nhỉ? Gã này thật kỳ
cục. Xem ra muốn cưa hắn trước hết phải nắm bắt được đường vào tâm lý
của hắn, mà xem ra… con đường này loằng ngoằng rối rắm ra phết!
Chúng tôi gửi xe tại một khu vỉa hè ở ven hồ, rồi cùng nhau đi dạo,
thỉnh thoảng sẽ mua vài cái kem, chốc chốc lại cho Tom hoặc Jerry liếm
một miếng. Tất nhiên, liếm cái riêng, chúng tôi không ăn chung với tụi
nó đâu nhé!
Thường thì một phát “liếm” của Tom ngang bằng chục
lần “liếm” của Jerry. Nói chính xác hơn thì em nó nuốt kem rồi nhai rau
ráu mới chuẩn. Tôi nhìn kinh hãi.
Hai “đứa” nó cứ lon ton đi
đằng trước chúng tôi như vậy, nhìn một con mèo và một con cún sánh bước
bên nhau, thỉnh thoảng Tom lại quay sang liếm vào tai Jerry một cái…
Nhìn yêu cực! Nhìn vào đôi bàn tay to bản đang buông thõng xuống ở bên
cạnh mình, tôi chỉ muốn nắm ngay lấy! Như thể ăn tươi nuốt sống ấy!
Nhưng không được, con gái mà làm thế thì không được. Cố gắng bặm môi,
tôi lại phải kiềm chế những cảm xúc bồng bột ấy lắng xuống… Ấy thế mà…
Đúng lúc tôi có ý định buông xuôi, thì bàn tay to bản lạnh ngắt kia lại
đột ngột nắm lấy…
Thật không thể tin nổi!
Anh ấy chủ động nắm lấy tay tôi!
Bạn không biết đâu!
Tôi xấu hổ vô cùng! Mồ hôi lòng bàn tay cứ thế mà tuôn ra ướt nhượt
khiến anh ấy phải khẽ bật cười… Xấu khổ không chịu được! Hai má cứ nóng
bừng hết cả lên ấy. Cảm giác hơi nóng bốc ra tận hai lỗ tai phun phừng
phừng như núi lửa vậy! Cây kem đang ăn dở trong tay tôi ngoạm nhoằng cái hết! Thế mà vẫn chẳng thấm vào đâu cả. Vẫn nóng…
Anh nhìn tôi
im lặng không nói gì. Tự dưng tôi xấu hổ, cũng chẳng nói được gì. Hai má cứ đỏ ửng lên thẹn thùng như thế… chẳng biết làm thế nào… cũng không
biết đợi đến bao giờ nó mới nguôi. Trời ơi! Lớn rồi! Hai mươi mốt cái
tuổi đầu mà cứ như lần đầu được nắm tay thế này…
Tự dưng trong
đầu tôi lại vang lên văng vẳng một bài hát cũ của Lương Bằng Quang: ”Lần đầu tiên, nắm tay! Anh không tin nắm tay!”.
Vâng, cũng đã có
lúc tôi và cái Hiền ngồi véo von hát bài hát nay, rồi thì còn xuyên tạc: “Lần đầu tiên, bóp mông! Anh không tin… bóp môngggg!” nữa kia. Thế mà
bây giờ giả dụ có xảy ra vụ bóp mông nào thật thì chắc hẳn cái tay này
sẽ bộp ngay vào mặt anh ấy mất!
Đùa thôi! Tôi lại nói linh tinh rồi.
……..
-Ơ! Trời mưa!
Ôi mưa! May quá! Cuối cùng thì ông trời cũng cho tôi một cơ hội để mà hạ nhiệt.
Nhưng mà tôi ghét mưa! Thật đấy! Ghét lắm lắm luôn! Nhìn mặt tôi nhăn xị cả lại, anh quay sang cúi xuống tò mò hỏi.
-Mặt em làm sao mà nhăn như quả táo tàu thế?
-Em bảo em ghét… à mà không… hận mưa. Anh tin không?
Tôi tròn mắt, ngẩng mặt lên hỏi.
-Sao lại thế? Anh tin, nhưng anh không đồng tình tí nào!
Anh vừa nói, vừa chau mày, rồi chẹp miệng một cái.
-Tại sao?
Tôi nhăn cả vầng trán cao của mình lên để tỏ thái độ.
-Vì anh thích mưa. Không thể tin được là em lại “hận” một thứ mà hầu như tất cả mọi người đều thích thế!
Nhìn anh nói với vẻ thích thú, tôi bỗng ngẩn người ra rồi đóng đinh khẳng định.
-Vậy là anh thuộc tuýp người lãng mạn rồi! Chẹp!
-Không hề nhé! Anh khô khan và thực tế cực kỳ luôn. Em cưa anh thì em
cũng thấy mà. Anh có bao giờ làm những điều lãng mạn đâu? Thậm chí một
năm anh còn chỉ mua hoa một lần đúng vào sinh nhật mẹ mà còn thấy sến
súa nữa là…
-Eo… khổ thân mẹ anh quá! Khổ cả ai làm bạn gái anh nữa!
Nghe tôi nói thế, anh ấy bỗng bật cười khành khạch, rồi quay sang xoa đầu tôi như một đứa con nít.
-Vậy ra em không chịu được khổ rồi.
Hả! Hả hả hả!!!
Anh ấy nói vậy là có ý gì?
Tôi nghe thấy mùi ẩn ý ở trong đây…
Như thế này là như thế nào?
Bất ngờ nắm tay tôi, “đá xoáy” tôi bằng một câu đầy hàm ý làm cho tôi hoang tưởng đến độ sung sướng…
Là như thế nào!!!
AAAAAAAAaaaaaa!!!
Mặt lại bị đỏ rồi!!!
Xấu hổ quá! Tôi liền buông tay anh ra rồi vội vàng tháo chiếc khăn màu
đỏ đun đang quàng quanh cổ mình xuống, nhanh chóng trùm nó lên kín đầu,
che đi vẻ mặt thẹn thùng hiếm thấy. Mặc kệ cho anh ấy tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, tôi chỉ khẽ ậm ừ.
-Em ghét mưa! Em không thích để mưa dính vào người mình!
Thật ra tôi nói “tôi ghét mưa” là tôi nói thật. Tôi ghét “nó” từ trong
ra ngoài, từ tính chất cho đến giá trị tinh thần. Tôi ghét tất! Tôi ghét sự ảm đạm lạnh lẽo mà nó mang lại. Tôi ghét sự u ám, trầm lắng, đượm
buồn. Tôi ghét cái không khí ẩm ướt, u tối mỗi khi mưa rơi xuống. Tôi
ghét cái cảm giác từng lớp màng trắng xóa như chăng tơ cứ chắn lối tôi
đi. Tôi ghét… bởi vì người đầu tiên tôi yêu thích mưa… Và anh ấy thích
mưa bởi vì mối tình đầu của anh ấy bắt đầu từ những cơn mưa…
Bởi vậy mà tôi ghét! Bởi vậy mà tôi hận…
Tôi thật là ích kỉ! Sự ích kỉ của một đứa con gái luôn ghen tị với mối tình đầu khó phai của người yêu mình. Cũng không đáng trách lắm… Phải
không?
À mà tôi ghét thật ấy chứ! Ghét đơn thuần là ghét. Cũng
chẳng phải tại ai. Tôi chỉ lí do lí chấu như thế nghe cho nó hoa mỹ hơn
thôi… chứ giả dụ như bây giờ có là mùa hè, lỡ như mà để vài giọt mưa lộp bộp rơi vào đầu tôi, tôi sẽ bị sốt hâm hấp cả ngày, hoặc đơn giản chỉ
cần bị dính vài giọt nước mưa vào chân, chân tôi sẽ mẩn đỏ lốm đốm ngay.
Tôi ghét cái gì cũng có nguyên do chính đáng của nó! Chẳng phải “tự nhiên” mà ghét bao giờ.
“Em thật kì cục!”
Vậy mà anh ấy còn dám chốt lại về tôi như thế đấy!
Buồn luôn...
….
Sau khi đã đi dạo chán chê, mưa thì mỗi lúc một nặng hạt hơn, chúng tôi quyết định lên xe tiến tới một quán đồ nướng ở bên vỉa hè, có ô che
đàng hoàng. Ngồi ăn đồ nướng nóng hổi thơm phức trong cơn mưa, vậy cũng
ổn rồi. Tôi yêu thức ăn ngon mà. Yêu hơn mưa, vậy là cũng có cái này bù
cái kia. Thế là quá đủ rồi!
Lần này thì ý tứ và rút kinh nghiệm hơn lần trước một chút, tôi ngoan ngoãn chủ động lau bát đĩa, thìa và
đũa, thậm chí còn nhanh tay lấy hai tờ giấy ăn mỏng quẹt buộc vào cổ Tom và Jerry cho nó lịch sự nữa chứ! Anh xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chuyển chỗ không dám ngồi cạnh tôi vì bị nhiều người nhòm ngó với ánh mắt kinh dị. Còn tôi thì chỉ biết ôm bụng cười, trông hai em tếu không tả được. Đấy
là còn chưa tính đến vụ không dưới một lần tôi suýt lỡ chân làm đổ cái
mâm đầy ắp thức ăn về phía anh, để cô nhân viên hốt hoảng chạy ra chỉnh
lại khiến anh hết cả hồn. Đùa chứ! Tôi hậu đậu thật.
Người ta bảo “lắm tài thì nhiều tật” dường như chẳng bao giờ là sai.
-Đi ăn với em sợ lắm! Cứ như đánh trận ý! Có khi lần sau phải mặc giáp vào cho cẩn thận!
-Hừm! Là em thử xem anh cẩn thận đến đâu thôi. Đấy! Anh thấy không? Nếu em không thử đẩy thì làm sao biết được anh nhanh chân thế! Ha ha!
-Đồ láu cá! Ăn đi!
Anh vừa nói, vừa nhanh tay nhét ngay con sò huyết nóng hổi vào kín miệng tôi, rồi lườm một cái khiến tôi lạnh toát cả người.
Không hiểu là Tom có hiểu chủ nó vừa làm cái hành động bất nhân gì
không mà em nó lại sủa sung sướng đến thế! Sủa mà tôi cảm giác như nó
đang cười nhạo vào cái bản mặt ngớ ngẩn của tôi lúc ấy ý. Hu hu.
-Sau này nhớ nuôi nó cho cẩn thận nhé!
Nhẹ nhàng nhấc bổng
Jerry lên, anh đặt nó vào tay tôi một cách cẩn thận nhất có thể. Khẽ xoa đầu Jerry, chàng trai Cự Giải của tôi nhìn nó bằng ánh mắt vô cùng âu
yếm.
-Chịu khó ở bên cổ nha! Khi nào mày biết nói tiếng người thì coi như tao bị cưa đổ!
-Nàyyyyyy!!!
Nói thế có phải là xúc phạm, sỉ nhục nhau quá đáng lắm không cơ chứ!
Cái gì mà dạy cho mèo biết nói tiếng người?
May ra thì tôi chỉ có thể luyện cho nó biết chửi “méo, méo, méo” giống tôi là cùng!
Thằng cha này đúng là thách thức người ta quá đáng!
Ôm Jerry về nhà mà tôi chán chả buồn khóc. Trong lòng không khỏi dâng
lên một nỗi lo lắng “Biết bao giờ thì mới luyện được cho nó nói được
tiếng người”. Hức!
Đùa thế thôi chứ được anh tặng cho con mèo
cưng là tôi đã thích lắm rồi! Lâu lắm nhà tôi chẳng nuôi mèo. Từ cái đợt con Mun, rồi con Kin lần lượt ra đi, thằng Quân buồn đến nỗi cấm mẹ
không được tha bất cứ một con mèo hoang nào về nhà nữa.
Em trai tôi yêu động vật, đặc biệt là mèo. Lúc mẹ đem cho con Mun đi, ngang
nhiên ngay trước mặt nó, nó đã thề là nó sẽ từ mẹ. Thế là cuộc chiến
tranh lạnh giữa mẹ và em trai tôi diễn ra dài dằng dặc suốt vài tháng
sau đó. Thậm chí có những tối, tôi đã thấy nó lặng lẽ ôm vào lòng nắm
lông vụn vãi của Mun mà Quân tranh thủ thu nhặt được trên chiếc cặp to
bản của nó, nằm ngủ mà hai má tràn nước mắt. Nhìn đứa em trai mạnh mẽ
của tôi khóc rưng rức lên như thế mà tôi cũng giận mẹ lắm lắm…
Nhưng biết làm sao được. Mẹ là mẹ, mèo là mèo. Tôi sao có thể vì mấy con mèo mà buông lời “từ” mẹ như em trai tôi được? Một mình nó khiến mẹ áp
lực tinh thần cũng quá đủ rồi, còn thêm tôi và bố nữa thì chắc mẹ tôi
gục ngã mất.
Vậy là tối hôm đó tôi đã phải khản cả cổ năn nỉ
hàng tiếng đồng hồ mới thuyết phục được Quân cho nuôi Jerry. Lúc lưỡng
lự đồng ý, thằng Quân đã trừng mắt lên rồi gằn giọng nói với tôi như thế này: “Đã mang nó về thì phải có trách nhiệm nuôi nó. Đừng để nó làm
phiền đến em. Cũng đừng để nó bị bắt đi mất. Không thì chị liệu hồn
đấy!”.
Tôi biết, em trai tôi nặng lời như thế là vì nó yêu mèo
lắm. Kể từ ngày tôi mang con Jerry về, Quân vẫn dấm dúi cho nó ăn đồ
ngon sau lưng tôi, nhưng trước mặt thì lại tuyệt nhiên tỏ ra lạnh lùng
không đoái hoài. Nhìn ít vụn bánh hay chút sữa chua còn vương lại trên
những sợi ria dài của con bé, sao tôi không biết là nó vừa được Quân cho ăn? Quân cứ cố tình lảng tránh, xa cách Jerry là bởi nó không dám đặt
quá nhiều tình cảm vào bất kỳ một con vật nào nữa. Vì nó sợ cảm giác nếu một ngày con vật nuôi mà mình từng yêu quý như người ruột thịt trong
gia đình đột ngột biến mất…Cảm giác mất mát ấy… tôi cũng hiểu. Có chăng
cũng chỉ là vì tôi lớn hơn Quân, có đủ chín chắn và trưởng thành để
nhanh chóng vượt qua cảm giác đó trước nó, chứ không mãi mãi bị đắm chìm trong quá khứ. Để rồi nó hận mẹ, vì mẹ đã cho những con mèo mà chúng
tôi từng hết mực yêu thương đi mất.
Mẹ tôi thì dở tính lắm. Lúc nóng lúc lạnh. Chẳng biết đường nào mà
lần. Lúc mẹ điên lên, bực bội một chuyện gì đó thì mẹ sẽ trút hết vào
con mèo vô tội. Đã thế không hiểu vì thứ ma xui quỷ khiến gì mà cứ lớn
hơn được một chút, lũ mèo nhà tôi lại bắt đầu trở nên hư hỏng. Chúng đái bậy, ỉa lung tung, thậm chí có lần còn dám ỉa lên đầu của mẹ tôi trong
lúc bà đang ngủ nữa… Cũng không dưới hai lần đái vào tủ quần áo của tôi
đâu. Như bị ma làm!
Chính vì thế mà bà mới điên lên mà đem cho
hết. Mặc cho tôi và thằng Quân gào lên ngăn cản. Nhưng mẹ là mẹ. Mẹ là
người quyết định mọi thứ trong cái nhà này. Chúng tôi cũng chưa đủ lớn
để chống đối. Biết làm sao được…
Thôi thì… Jerry! Chị sẽ cố
gắng nuôi nấng em thật lâu, cho đến khi em lớn và thay lời gửi chị đến
anh ấy câu “Em thích anh” nhé!
…….
Ngày đầu tiên nhập
gia tùy tục, tôi thấy Jerry có vẻ là một cô mèo ngoan ngoãn và biết
điều. Bởi vì đã có kinh nghiệm nuôi mèo vài năm nên mẹ tôi thừa sức để
huấn luyện nó vào nề nếp. Jerry không đanh đá như Mun, cũng không chậm
hiểu như Kin, nó thông minh và cá tính lắm! Vừa vào nhà mẹ tôi đã bế
phóc nó ra phía góc khuất sau nhà rồi chỉ vào cái chậu, nhắc nó “Sau này ỉa đái vào đây nghe không?”. Nó không trả lời, nhưng rồi tối hôm ấy tè
ngay vào đấy một bãi. Thông minh thế cơ chứ!
Tối đến, tôi
thường có trò thử thách mấy em mèo mới bằng cách trùm kín chăn, không
cho tụi nó chui vào ngủ cùng. Jerry có vẻ bất mãn, nhưng tất nhiên, nó
thông minh, và cũng tuyệt đối không để cho tôi yên. Cả đêm con bé cứ leo trèo lên người tôi, hết nhảy lên rồi lại nhảy xuống, nhảy không được
thì cào cào.
Ây xầy! Gì chứ chăn bông nhà tao dày cộp, mày cào vô tư đê!
Thấy cào mãi tôi vẫn chẳng có động tĩnh gì, Jerry liền chơi chiêu cuối. Con bé nhẹ nhàng nhảy phắt lên người tôi, xong vừa đi vừa dẫm… Nó dẫm
từ chân lên đến đầu, như đi diễu hành ý các bạn ạ! Kể từ lúc nó dẫm vào
“chỗ ấy” của tôi, tôi đã giãy nảy hết cả người rồi, thế mà em nó còn hồn nhiên đạp lên ngực tôi, rồi dẫm thẳng vào mắt, vào mồm tôi nữa. Thật
không thể chịu nổi! Nhưng tôi nào chịu thua nó? Tôi cũng có cách chiến
đấu riêng của mình chứ?
Jerry à! Em muốn dẫm cho chị không ngủ
được thì chị xoay mình nằm úp sấp xuống, thế là nghiễm nhiên em trở
thành cái máy mát xa miễn phí cho chị.
A ha! Tứ chi của em được bao bọc bởi một lớp lông thật mềm mại. Lúc chân em giẫm lên lưng chị,
cảm giác êm ái còn hơn cả được mẹ chị tẩm quất. Thật tuyệt vời!
“Ngaooooooooooooooo!!!”
Sau mười lăm phút dẫm lưng miễn phí cho tôi, Jerry bỗng dừng lại, tôi
tự dưng cảm giác như nó không còn đè lên người tôi nữa. Hoảng sợ! Hay là em nó dỗi rồi chạy đi đâu?
Nghĩ thế, tôi liền vội vàng mở chăn ra thì đã thấy đầu Jerry chúc ngay vào mặt mình. Đưa ánh mắt long lanh
sáng vàng trong trẻo lên nhìn tôi, nó khẽ chúi chiếc mũi ẩm ướt của mình vào mặt tôi một cái khiến tôi giật bắn cả mình, ngẩn người.
Em ơi sao mà em đáng yêu thế!!! Hình như miệng loài mèo cũng nào cũng
xị xuống thành hình dấu ớ nên trông rất tội nghiệp thì phải. Thấy nó
đáng thương quá, tôi liền mở to mép chăn ra thành một cái miệng lớn rồi
nhử Jerry vào. Y như rằng, em nó lũn cũn chui vào ngay. Jerry ngoan lắm, nó khoanh tròn chân rồi nằm phịch lên bụng tôi.
Ôi! Cảm giác
hai cân thịt nằm chễm chệ lên bụng khiến tôi không sao thở được. Các bạn biết cái cảm giác ngủ trong lúc bị trướng bụng chứ? Chính là như thế
đấy! Nhưng dù sao thì cũng rất ấm. Thân nhiệt của loài mèo trung bình là 38 đến 39 độ C mà. Tôi âu yếm gãi lông nó, để nó cuộn tròn mình ve vẩy
đuôi nằm ngoan ngoãn trên bụng tôi, sưởi ấm cho tôi.
Lúc đó,
tôi bỗng thầm nghĩ: “Anh à! Thế này coi như là anh lỗ nặng rồi đấy!
Chẳng may nếu như em có không cưa được anh… thì thay vì mất đi một cái
chăn 37 độ, em lại có hẳn một cái chăn 39 độ cơ! Cái nào hơn chứ! Ha
ha!”.
Tôi vừa nằm nghĩ, lại vừa mỉm cười khinh khích… cho đến khi… chợt giật mình nhớ lại… Có một điều vô cùng mâu thuẫn ở đây.
Này! Lần trước, ở Totoro, anh ta đã nói là anh ta ghét mèo? Rồi lại còn nổi gai ốc khi em Kim nằm lên đùi mình cơ mà? Thế tại sao lại nuôi
Jerry? Đó có phải lí do khiến đám mèo ở đó “tự nhiên” bâu vào người anh
ta như thể nam châm trái cực không? Rõ ràng là nói dối. Tôi bị anh ta xỏ mũi mất rồi! Ôi trời ơi! Tên khốn!!!
Một kẻ não đầy sạn như vậy thì tôi biết đối phó làm sao đây? Hu hu hu…
*Ở đâu đó, quanh đây, gần đấy, có một kẻ đang ung dung ngồi vuốt ve con Tom, vừa xem bóng đá, vừa hắt xì sằng sặc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT