Sáng hôm sau, trong tiết học hình họa, thầy Hà thông báo với lớp tôi một tin sét đánh: ”Đầu tháng một này những ai chưa đi nghĩa vụ quân vụ đều
phải đăng ký đi một tháng ở trên khu quân sự quốc phòng Mai Lĩnh nhé. Sẽ rất là vui đấy! Các em cứ chuẩn bị tiền dần đi.”
“Vui ý ạ!!!”
“Thầy ơi không đi có được không ạ!”
“ Em không muốn đi!!!”
Mặc kệ cho chúng tôi luôn miệng kêu gào nài nỉ, thầy vẫn bỏ mặc ngoài
tai rồi lững thững đi ra ngoài, để lại mấy chục khuôn mặt cứ ngẩn ra…
không hiểu là kiểu gì.
Thầy vừa đi ra khỏi lớp, cả nhóm chúng
tôi đã túm năm tụm ba, nhăn nhó méo xẹo cả mặt ra với nhau. Cái Nhi có
vẻ bất mãn nhất, nó thuộc dạng công chúa lá ngọc cành vàng nên rất ghét
việc phải sống chung với người khác trong một căn phòng bé tí, rồi lại
còn biết bao nhiêu hạn chế chưa lường trước được nữa chứ. Còn Mai bé thì khác, em ấy có vẻ rất hào hứng. Mai bé cũng là con nhà tiểu thư nhưng
em ấy rất hòa đồng, năng động, thích tham gia thể thao và ca hát. Nó còn tự hứa thế nào lên Mai Lĩnh cũng tham gia vài bài văn nghệ nữa chứ.
Quyên ở trạng thái trung lập, đối với cô ấy thì thế nào cũng được! Chỉ
có riêng tôi và cái Hiền thì thật sự thất vọng. Thứ chúng tôi thất vọng
không phải là sợ sống khổ hay những thiếu thốn hạn chế, mà là tổn thất
kinh phí.
Đối với Hiền thì còn đỡ, vì em vẫn được gia đình bao
bọc, mặc dù không nhiều. Chứ còn đối với tôi, đây thật sự là một thảm
họa. Một tháng ở trên Mai Lĩnh… có nghĩa là tôi sẽ không “được” đi làm,
không thể kiếm ra tiền, rồi còn bao nhiêu khoản phải chi tiêu khi rời
khỏi Hà Nội nữa chứ! Tất nhiên, sau khi đi quân sự về chính là Tết. Tết
tốn tiền, ra Tết phải đóng học phí kì hai, càng tốn tiền…
Ôi tiền tiền tiền!
Càng lớn tôi lại càng sợ Tết, sợ những ngày lễ, sợ phải chi tiêu cho
những thứ thật sự chẳng có ích gì trong cuộc sống vật chất. Đồng tiền
kiếm ra đã khó, biết chi tiêu như thế nào để cho phù hợp lại càng khó
hơn.
Tôi thở dài, lê những bước mệt mỏi nặng nề trên nền đất gồ gề nơi sân trường, cố gắng nở nụ cười gượng gạo với lũ bạn, mặc dù lòng đang nặng trĩu những âu lo.
Chiều hôm ấy, sau khi đi làm về, tôi lập tức liên lạc với chị Trâm để
đặt vấn đề nhờ chị tìm việc giúp. Chị Trâm là người có kinh nghiệm làm
việc đã lâu nên tôi hoàn toàn tin tưởng.
Quả nhiên không làm
tôi thất vọng, chỉ một lát sau chị đã tìm được công việc mới cho tôi, đó là làm PG cho một thương hiệu bia thuyền thống của Hà Nội- hãng bia
Trúc Bạch. Chương trình tiếp thị kéo dài 3 tuần trước khi tôi đi Mai
Lĩnh, lương bốn triệu. Vậy là quá ổn. Tôi lập tức gật đầu!
Bản
thân tôi tự thấy mình cũng là một người năng động và có trách nhiệm cao
trong công việc. Kể từ năm 18 tuổi đến nay tôi đã trải qua hơn chục
ngành nghề khác nhau, mỗi nghề thuộc một lĩnh vực và ở một môi trường
mới. Có những nơi rất phức tạp, có những chỗ bị chà đạp, bắt bẻ, thậm
chí là sỉ nhục. Tất nhiên, không phải công việc nào cũng vậy, bạn được
làm trong một môi trường lịch sự hay không, quan trọng nhất đó là do chủ và người quản lý của bạn là người như thế nào. Nếu họ là những kẻ chợ
búa vô học thì thôi rồi, xin chia buồn với bạn. Nhưng mà cũng không sao, công việc càng có tính cọ xát, va chạm cao, bạn càng sớm trưởng thành.
Hãy nghĩ tích cực hóa mọi việc!
Tôi là một người như vậy, thế
nên tôi luôn tự tin với bản thân rằng mình chắc chắn có để đảm đương
được những công việc mới một cách hiệu quả mà không cần qua nhiều ngày
học việc. Cái gì cũng thế, phải có lần thứ nhất thì mới có lần thứ hai.
Nếu bạn không dám đặt chân bước thử vào một đôi giày, bạn sẽ mãi mãi
không biết nó có thật sự vừa với bạn hay không. Tôi thích được đặt chân
vào những đôi giày cỡ nhỏ, bởi cảm giác chật chội ban đầu chắc chắn sẽ
khiến bạn cảm thấy rất kích và khó chịu, thậm chí gây ra đau nhức trầy
xước ở phần gót chân, nhưng nếu vượt qua được sự mỏi mệt ấy, rồi sớm
muộn gì nó cũng sẽ giãn dần ra, trở thành một đôi giày vừa vặn do chính
bạn tạo thành.
…………..
Ngày đầu tiên đi làm thử việc,
tôi được phân công đến một nhà hàng khá sang trọng. Điều đầu tiên tôi
nhận thấy ở nơi đây là thái độ từ chủ cho đến nhân viên đều hết sức lịch sự. Ngày đầu tiên làm việc suôn sẻ, tôi nhanh chóng thích ứng với công
việc mới và cũng bởi ở đây có một chị PG cũ dày dạn kinh nghiệm được cử
đến để hướng dẫn cho tôi mấy ngày đầu.
Công việc của tôi chính
xác là đứng chào khách, xếp bàn cho họ và khéo léo giao tiếp để mời họ
sử dụng sản phẩm bia của mình. Xong xuôi thì sẽ phải đứng rót và phục
vụ- gần như bồi bàn vậy!
Song, vì mới làm nên tôi còn khá
gượng, ngoài việc nhanh nhẹn chạy loăng quăng giúp mọi người ra thì tôi
mời vẫn chưa được lưu loát cho lắm. Lúc bị mấy ông khách chạc tuổi bố
mình trêu bằng những lời khiếm nhã, cổ họng tôi vẫn trực trào lên chút
cảm giác ấm ức. Nhưng tất nhiên, tôi vẫn cố nhịn và mỉm cười thật tế nhị đối với những lời mời đi uống nước hoặc xin số điện thoại.
Ngày đầu tiên đi làm tuy thuận lợi nhưng chưa gì tôi cũng đã thấy được
thật nhiều phức tạp. Nói như chị PG cũ thì một phần lỗi cũng là tại tôi
còn quá trẻ, trông non nớt và dễ thương cho nên họ mới cố tình trêu chọc để được nói chuyện thêm vài câu, chứ già nua nhăn nheo đã có hai con
như chị thì có mấy thèm trêu đâu cơ chứ!
Lúc đó, tôi chỉ biết tặc lưỡi cười nhạt. Thì ra, đôi khi xinh xắn cũng là một cái “tội” à…
Tám giờ tối là lúc tôi được nghỉ ngơi, kết thúc một ngày làm tiếp thị
mệt nhoài, cổ họng khản đặc đi vì phải nói liên miệng và di chuyển luôn
chân luôn tay. Mặc dù cả người vẫn còn dính đầy mùi bia, nhưng tôi vẫn
quyết định sẽ đi qua cửa hàng anh để ngó nghiêng một lát.
Anh
chàng “thợ mộc” của tôi chắc đang đóng gỗ còng cọc. Sau khi biết được
tất cả nội thất trong cửa hàng đều do một tay anh ấy tự tay thiết kế,
tôi lại càng cảm thấy ngưỡng mộ hơn.
Có lẽ là tôi sẽ phóng xe chầm chậm qua đó, xem anh ấy làm việc một chút rồi mới về nhà.
À! Mà bây giờ mới có tám rưỡi, không biết là Long đã ăn tối chưa nhỉ?
Theo trí nhớ của tôi thì anh ấy hay đi ăn đêm khi công việc kết thúc vào lúc tối muộn. Thường thì là tầm 11~12 giờ đêm gì ấy. Khổ thân…
Một phút cho ý tưởng lên Vincom mua hai cốc café Highland và mấy cái
bánh ngọt tươi rồi bất ngờ đem đến làm thức ăn tối cho chàng hiện lên
trong đầu. Nghĩ là làm, tôi liền quành xe một cái rồi phóng vụt đi trên
con đường ngược chiều gió.
Ngày hôm nay, rút kinh nghiệm từ lần tập kích hụt hôm trước, tôi quyết định đi đường vòng qua khu chợ, vì
như thế sẽ không phải lướt qua trước cửa hàng nữ mà anh đang tu sửa.
Dừng lại ở cửa hàng nam, cách nơi anh đang làm việc tầm chục mét, tôi
gọi thằng Minh- vừa là em trai xã hội của tôi, vừa là nhân viên đắc lực
của anh ra rồi nhét thức ăn vào tay nó. Hớn hở nhắc nhở, bắt nó phải chờ tôi đi khuất rồi mới được mang đồ sang cho anh. Nghĩ tới cảnh anh bất
ngờ nhận được bánh và café mà tôi mang tới, không biết anh sẽ cảm thấy
như thế nào nhỉ? Thật sự tôi chưa bao giờ có ý tưởng hay hành động bất
ngờ quan tâm đến một chàng trai khác mà không phải em trai mình như thế…
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy thật vui rồi! Vui khi được dành sự quan tâm chân thành gửi gắm tới người mà mình yêu thương.
Lúc phóng xe chầm chậm lướt qua cửa hàng nữ, nơi anh đang thi triển tay nghề “thợ mộc” của mình, tôi vừa đi, vừa đánh mắt chằm chằm nhìn vào
bên trong ô cửa kính, nơi có mấy em ma-nơ-canh đang đứng chống nạnh
ngoài vỉa hè, một tay đặt hững hờ trên môi, miệng thì đang há nửa kiểu
cười ngớ ngẩn… Rồi bất thình lình… Tim tôi dừng khựng lại… Anh hiện ra
trước mắt… lẫn với đám ma-nơ-canh… Và cũng tròn mắt ra nhìn tôi…
Một phút cho màn tưởng niệm bắt đầu…
Tôi rồ ga phóng xe lao như điên về phía trước, mặc kệ tiếng anh gọi
“Mai ơi! Dừng lại!” í ơi vang lên từ đằng sau. Trời ơi! Sao có thể xấu
hổ như thế này được! Lại một lần nữa kế hoạch của tôi bung bét hết… Thật muốn đấm vỡ ngực mình cho tim bớt nhảy nhót quá đi mất thôi!
-Mai!!! Quay lại đây!!!
Anh gọi đến tầm sáu lần thì tôi bắt đầu bình tĩnh lại, bánh xe đột ngột dừng cái phịch, nhưng tôi quyết định không quay lại mà chờ anh chạy
tới. Khổ thân chàng trai của tôi, anh ấy đang bê một cái biển các-tông
to đùng, hì hục chạy đến với đôi chân dài mét tám, như con hưu cao cổ
vậy! Trông ngớ ngẩn thật!
Tôi vừa nhìn vừa phì cười, cho đến khi anh chạy tới nơi, thở không ra hơi nhìn tôi nói.
-Em đi đâu đấy?
Nhìn những giọt mồ hôi đang lăn dài trên trán anh, mặt tôi bất giác đỏ bừng. Nhưng vẫn lúng túng kịp nói dối.
-Em qua chơi với thằng Minh.
-Chứ không phải qua tìm anh à! Buồn thế! Mà em đã ăn cơm chưa?
Anh vừa nói, vừa lấy hai ngón tay búng nhẹ vào chiếc mũi đang chun lên
của tôi một cách rồi dõng dạc chê: “Em ăn mặc cái kiểu gì thế này? Như
đắp chăn ra đường!”.
À vâng… Tôi đang mặc trên mình một chiếc
áo tự may tự thiết kế, nó rất to, kiểu áo cánh dơi rộng thùng thình, dài đến tận nửa đùi, dáng mullet trước ngắn sau dài, họa tiết hình bông
tuyết cách điệu trông rất cá tính mà!!!
Đang cong môi lên đính
chính với anh về tác dụng đa năng của chiếc áo thì thằng Minh từ xa bước tới, chắc nó không nghĩ là tôi còn ở lại lâu đến vậy. Nghĩ đến việc
đứng đây tám thêm chút nữa thì sẽ hỏng hết bánh kẹo nên tôi liền giục
anh trở về cửa hàng còn mình thì vội vàng phóng vụt đi. Anh chỉ kịp kêu
“Ớ” lên một tiếng thì tôi đã lặn mất tăm rồi!
Phóng xe trên con đường bạt gió, tôi thầm mỉm cười khúc khích.
Bạn sẽ nghĩ sao nếu thấy một đứa con gái cứ tự cười một mình khi dừng lại ở đèn đỏ mà không biết nó cười vì lý do gì?
Chắc bạn sẽ nghĩ nó bị điên!
Vâng! Tôi điên tình rồi!
Không biết anh sẽ thấy thế nào khi biết được tôi đến đây chỉ để đưa đồ
ăn cho anh và lại nói dối rằng là đến chơi với thằng Minh nhỉ? Chắc sẽ
bất ngờ lắm!
Tôi thích tạo ra những điều bất ngờ nho nhỏ trong cuộc sống giản dị cho những người mà tôi yêu quý.
Những người mà tôi yêu quý… trong đó có anh ấy!
……
8 giờ 45 phút tôi trở về nhà, vội vàng thay quần áo rồi lôi điện thoại
ra kiểm tra ngay lập tức. Ba cuộc gọi nhỡ kèm vài tin nhắn tới muộn. Quả không ngoài dự đoán, tôi hí hửng mở ra xem ngay.
“Sao anh gọi mãi mà không được? Cảm ơn em nhé! Bánh rất ngon, nhưng café thì đắng quá! Hu hu!”
Café đắng á? Tôi nhớ là mình đã nhắc cô nhân viên không dưới hai lần
phải cho thêm nhiều đường rồi cơ mà? Hay là mình nhầm lẫn ở đâu…
Vội vàng lôi túi xách ra lục lại, tôi ngớ người khi phát hiện ra hai
gói đường màu đỏ vẫn còn được nhét một cách cẩn thận trong ngăn giữa.
Thì ra đúng là do mình bất cẩn thật! Sao mà tôi đãng trí thế không biết!
Vừa nói, tôi vừa gõ vào đầu mình vài cái cho chừa đi rồi xin lỗi anh
rối rít, hứa sẽ đền bù vào lần sau, nhưng anh lại nói “Anh thích ăn đồ
nấu hơn cơ!”.
Đồ tự nấu á?...
Nấu ăn…
Huhmmm…
Nấu ăn…
Thật ra thì tôi cũng biết nấu ăn, nấu cũng không phải là tệ. Nhưng chưa thể đánh giá là ngon…
Vốn tôi cũng đã định dành thêm thời gian vào việc học một khóa nữ công
gia chánh, nhưng từ khi bố về, ông kiên quyết tranh hết việc nhà của
tôi. Ông chẳng cho tôi đụng vào bất cứ một thứ nào hết. Ông nói “Con vừa đi học, vừa đi làm là quá đủ rồi! Để dành thời gian rảnh mà nghỉ ngơi
đi. Bố chưa đi làm gì cả, mấy việc vặt vãnh này để bố lo!”. Lúc đó tôi
biết, điều mẹ từng nói… rằng tuy bố đã hết tình cảm với mẹ nhưng vẫn còn rất thương chúng tôi… Điều đó là sự thật!
Nhưng cũng chính vì
điều đó đã ngăn cản con đường trở thành cô nữ công gia chánh của tôi.
Người ta nói đường vào trái tim của một người đàn ông nhanh nhất là qua
dạ dày. Nhưng xem ra thế này thì con đường chinh phục trái tim người đàn ông của tôi chắc sẽ còn rất rất dài mất thôi…
…..
9
giờ tối ngày hôm ấy, sau khi tắm rửa sạch sẽ xog xuôi tôi mới lọ mọ
xuống nhà để ăn cơm. Nhìn mâm cơm được đậy vung cẩn thận, thức ăn mỗi
thứ mẹ đều phần lại cho tôi một ít. Tôi cảm động lắm!
Ngồi ăn
cơm một mình… dễ chịu… nhưng nói thật là cũng rất tủi thân. Cũng đã khá
lâu rồi, tôi không phải ngồi ăn một mình như thế này. Thật ra việc bố về sau 18 năm xa nhà, đâu đó trong tôi cũng coi đấy là một điều may mắn.
Tính ông hiền hòa, vui vẻ chứ không đáng ghét như tôi đã từng tưởng
tượng. Trong bốn tháng, ông quyết tâm thay đổi mọi quy tắc, phá vỡ gần
như tất cả những thói quen cũ trong gia đình. Ba mẹ con tôi vốn sống rất phản khoa học, thật ra là chúng tôi học từ mẹ. Mẹ tôi không thích dậy
sớm, thế nên bà sẽ cho phép chúng tôi ngủ trương nứt lên đến trưa nếu
như ngày hôm ấy không phải đi học. Giờ ăn cơm, vì mẹ có thói quen dồn
hết những giận dữ trong một ngày vào bữa ăn, vào dạ dày đang sôi lên ùng ục của chúng tôi… vậy nên hai chị em quyết định hùa nhau không chịu
ngồi ăn cùng mẹ nữa. Và mẹ cũng hài lòng với điều ấy, bà nói rằng cảm
thấy rất thoải mái khi được ăn xong trước một giờ, sau đó mới gọi chúng
tôi xuống đánh chén nốt phần còn lại. Tất nhiên, mẹ toàn cố tình để lại
cho chúng tôi những miếng thịt ngon nhất, những lát rau xanh tươi nhất,
còn phần đầu thừa đuôi thẹo… mẹ lặng lẽ “chiến” hết.
Có lần,
tôi đã rất bực mình sau khi phát hiện ra chuyện ấy và trách mẹ: “Còn đầy thịt nạc đây sao mẹ không ăn mà cứ ăn mỡ thế! Nhỡ mang bệnh vào người
thì sao?”.
Mặc kệ tôi nhăn mặt trách, mẹ vẫn giằng ăn những thứ thừa thãi như thế, rồi khăng khăng nói rằng đó là thói quen của mẹ, mẹ
thích như thế, tôi đừng xen vào…
Đấy… Mẹ cứ cứng đầu thế…
Tôi không sao khuyên được, cho đến ngày cơn sét giáng trời đánh xuống.
Mẹ lên cơn đau bụng quằn quại, mặt tôi như tái dại đi khi bác sĩ báo tin mẹ bị viêm ruột thừa cấp tính. Lúc chờ mẹ trong phòng mổ, tôi đã cố
gắng giữ mình thật mạnh mẽ… Bởi vì lúc đó tôi là trụ cột, không có bố,
cũng chẳng có ai… Một mình gánh cái trách nhiệm làm chủ gia đình, lo cho mẹ nằm viện, lo cho em ôn thi đại học. Tôi không khóc. Tuyệt đối không
để người ngoài thấy vẻ ngoài yếu đuối của cái Mai…
Vậy mà… lúc đi lấy thuốc cho mẹ, tôi vẫn phải trốn vội đi vào một góc
khuất nơi gầm cầu thang, khóc ngặt nghẽo, mọi thứ trước mắt cứ dần nhòa
đi không sao kiểm soát được.
Càng nghĩ càng thương mẹ, lại phải tự
đấm ngực nhắc mình phải kiên cường. Lúc đứng dậy bước ra khỏi gầm cầu
thang cũng là lúc tôi kìm cho nước mắt phải lắng xuống, hong khô nó bằng gió trên mỗi bước chân tôi đi. Kể từ ngày đó, tôi gần như trở thành trụ cột thứ hai của gia đình.
Những ngày ở trong bệnh viện, nhìn
hơi thở mẹ yếu ớt xanh xao, khuôn mặt buồn phiền nhưng ánh lên nét dịu
hiền hiếm có ở người phụ nữ cực kỳ nóng tính là mẹ tôi, lòng tôi đau
thắt. Mẹ thấy không? Con đã nhắc mẹ không được ăn mỡ và những thứ ôi
thiu rồi mà… Tại sao mẹ cứ gàn con chứ? Để rồi lâm đến nước này đây!
Tôi trách mẹ mà không kìm được nước mắt của mình, lúc ấy chỉ mong mẹ có thể khỏe mạnh, ít nhất thì cũng đủ sức mà mắng vào mặt tôi, cho tôi vài cái bạt tai để tôi biết mẹ còn sức mà cử động. Kể từ ngày đó, mẹ cũng
chịu khó nghe những lời mà tôi khuyên hơn. Mẹ chịu để yên cho tôi giành
ăn mỡ hay gặm xương, bởi vì tôi khỏe. Bản thân tôi cũng thấy may mắn vì
mình có một cơ thể rất khỏe mạnh. Tôi ít khi ốm lắm! Và có thể vừa làm
việc vừa đi học quần quật như một con trâu vật vậy…
Còn nhớ hồi tôi học hết lớp 12, lúc ấy tôi thi trượt đại học. Thật ra có lẽ sẽ
không trượt nếu như tôi chịu khó thi khối C theo như mẹ đã đăng ký ngay
từ lúc đầu, nhưng tôi bướng lắm. Tôi đam mê mỹ thuật, tôi yêu thời
trang! Và tôi quyết tâm tự ý thay đổi tất cả hồ sơ vào phút chót. Tôi
bước đến cổng trường thi, dán giấy, pha màu khi mà trong đầu chưa hề có
chút kiến thức cơ bản nào… Thế là tôi trượt, như một điều hiển nhiên!
Hì! Tôi hoàn toàn không ngạc nhiên về điều ấy… Không học làm sao tự
nhiên mà giỏi được? Nhất là khi tôi lại chẳng có tiền để mà đi học thêm. Nhưng mẹ tôi thì thất vọng vô cùng! Tôi không biết lúc đó mẹ có thật sự ghét tôi không mà bà đã đay nghiến tôi như thế này: “Không nghe lời tao đời mày chỉ có nước xuống địa ngục! Từ nay đời mày, mày quản. Tao không lo cho nữa!”.
Bà nói là làm, kể từ ngày đó, bà không lo cho
tôi thật. Không cho tôi một đồng một cắc nào hết. Tôi đi làm, kiếm được
tiền thì tôi hưởng. Tôi ốm cũng chẳng ai lo, ho càng chẳng có người chăm sóc. Nhiều lúc quá bận rộn, mọi thứ quay cuồng khiến tôi kiệt quệ, chỉ
muốn ngất lịm đi trong một thời gian ngắn để không phải suy nghĩ gì về
cái cuộc sống bộn bề này nữa… Nhìn tôi tiều tụy là vậy, nhưng mẹ chỉ
lườm và nói: “Mày đang làm trò à? Cái loại trâu bò như mày thì làm gì
biết mệt!”.
Bạn biết không…
Tủi thân lắm…
Cảm giác
những giọt nước mắt lạnh ngắt cứ lăn dài trên thái dương rồi thấm nhuần
xuống nền gối… âm ẩm suốt cả đêm khi tôi nằm thở thoi thóp như thế…
Những lúc đó, tôi đã nghĩ là mẹ không thương tôi. Cũng nhiều lần tự
hỏi: “Mẹ ơi! Liệu con có phải là con ruột của mẹ. Bạn bè con chúng nó
được mẹ yêu thương lắm! Nhưng… tại sao mẹ lại đối xử với con tàn nhẫn
như thế này?!”…
Ghen tị- chính là cảm giác lúc tôi sang nhà bạn bè chơi.
Ghen tị- khi mẹ đối xử với em trai tôi hoàn toàn khác biệt.
Nhưng tôi không biết, mẹ vẫn lặng lẽ đi mua thuốc cho tôi uống. Mặc dù
bà vứt thẳng vào mặt tôi như thể bố thí vậy! Thật ra càng lớn, tôi càng
nhận ra một điều rõ ràng là… không phải bà không thương chúng tôi. Mẹ
nào mà chẳng thương con? Tôi thấm câu ấy lắm! Quan trọng là cách thể
hiện của mỗi người khác nhau thôi.
Có thể mẹ tôi nóng tính, cục cằn, thậm chí còn hay nói tục nữa. Nhưng mẹ vẫn là mẹ của chị em tôi.
Con cái thì không có quyền chọn lựa cha mẹ. Vậy nên tôi lại càng không
thể đòi hỏi mẹ phải dịu hiền hay nhẹ nhàng như những người mẹ khác. Mẹ
vẫn yêu thương chúng tôi- theo một cách riêng biệt. Và càng lớn, tôi
càng dễ dàng chấp nhận cách thể hiện ấy… cho dù đôi lúc nó vẫn làm tôi
cảm thấy hơi nhói lòng và tủi thân.
Càng lớn, tôi càng gần gũi
với mẹ hơn. Vì đi làm, cũng bắt đầu phải tự lo những gánh nặng cơm áo
gạo tiền. Đi làm không còn chỉ là để lo tiền ăn tiêu, tiền đóng học cho
riêng mình nữa. Còn là góp chung với mẹ, đỡ thêm cho mẹ vào những ngày
lễ tết. Thật sự cảm giác được làm một phần trụ cột thứ hai của gia đình, tôi vui lắm!
Gia đình tôi vốn không có đàn ông, chỉ có duy nhất một cậu em trai.
Nhưng nó rất trẻ con. Dù ăn nói khá già dặn, sắc sảo, nhưng thật ra nó
vẫn rất, rất trẻ con. Nó thấy tôi đi làm cực khổ mà không muốn bươn
trải. Nói rằng trước sau chẳng phải đi làm? Vậy chờ khi nào tốt nghiệp
đại học sẽ làm đúng cái nghề mình theo đuổi là được rồi. Cần gì phải hôm làm lễ tân, hôm làm PG, hôm làm bồi bàn, học hỏi nhiều ngành nhiều nghề cho mất thời gian như tôi làm cái gì?
Cậu em của tôi vẫn con non nớt lắm…
Nhưng tôi thương nó, vì bố tôi xa nhà từ lúc nó mới sinh ra.
Ít ra thì tôi cũng được sống cùng với bố trong hai năm đầu tiên của cuộc đời, chứ không như nó.
Có thể, cũng chính vì điều đó mà nó không hận ông nhiều như tôi, không thù ông dai như tôi.
Ngày ông trở về là bốn tháng trước, khi đó ông đột ngột xuất hiện sau
khi tôi tan ca làm vào lúc 12 giờ đêm- tại một nhà hàng karaoke ngay
ngoài đường Kim Liên Mới. Các bác giúp tôi lén lút gặp bố. Chẳng hiểu
sao lúc các bác cứ úp mở, tôi đã ngầm đoán ra sự thật…
Rồi sự
thật ấy như vỡ vụn khi tôi nhìn thấy người bố đã bỏ xa gia đình từ mười
tám năm trước. Cảm xúc lúc ấy chẳng biết phải nói thế nào… Một chút hận, một chút đắng, một chút vui…Hòa trộn, khó tả, đau đớn… và lặng lẽ. Tôi
không khóc mà cũng chẳng cười. Chẳng gì hết! Hình như chính bởi vì tôi
đã tự tập cho mình khoác lên cái vỏ bọc mạnh mẽ… Nên cho dù có đứng
trước sóng gió ra sao, tôi vẫn cười được. Nụ cười giả tạo của tôi trông
“đáng tin” lắm!
Ông nhìn tôi cười mà lòng cũng khẽ thắt lại.
Tất nhiên, tôi không nhận bố, em trai tôi lại càng không. Em trai tôi-
một thằng bé sống cực kỳ nội tâm đã phải mở miệng nói rằng: “Có quen
biết gì với nhau đâu mà phải giận? Biến đi!”.
Thế nhưng, sau
bốn tháng, giờ đây nó còn chấp nhận ông ấy dễ dàng hơn tôi. Bản thân tôi thì vẫn chưa, tất cả những gì tôi thể hiện… như là gọi bố, như là cười
nói thân thiện… chỉ là giả dối. Giả dối- như đó vốn là thói quen mà cuộc sống đã dạy cho tôi phải vậy. Không tin được ai thì buộc phải giả dối
thôi…
Tin người là thiệt mình! Tôi học được điều đó sau khi đã
nếm trải quá nhiều quả đắng sau suốt bốn năm đi làm. Gặp đủ loại người,
bị lừa phỉnh bằng mọi công thức cuộc sống. Con người vốn vẫn thế, xử bạc với nhau như thế! Vậy nên nếu không tin ai, cũng không nhất thiết phải
thể hiện thái độ thẳng tuột ra ngoài mặt, cứ lặng lẽ mà đề phòng thôi.
Biết đâu trong cuộc sống có ngày lại phải tựa vào nhau? Mọi mối quan hệ
nếu đã quen biết cũng đều là dựa trên cơ duyên trời định cả. Chỉ có điều là nghịch duyên hay hợp duyên mà thôi. Tôi vẫn cứ tin như thế…
……..
Ngồi ăn lặng lẽ trong căn phòng nhỏ, những miếng cơm này thật khó nuốt. Chẳng hiểu sao dạo này tôi hay suy nghĩ nhiều thế. Nghĩ về quá khứ, rồi lại nghĩ về tương lai. Tương lai bất ổn, học một cái ngành mạo hiểm,
cần nhiều tiền và sự quen biết…mà tôi thì lại chẳng có gì trong cả hai.
Thế nên tôi càng cần phải nỗ lực hết sức. Nỗ lực ngay từ bây giờ không
phải vì hiện tại, mà quan trọng là lo lắng cho tương lai.
Sau
khi ăn gần hết bát cơm thứ hai, mẹ tôi mới lạch cạch mở cánh cửa sắt, hồ hởi trở về. Chắc bà vừa đi tập thể dục buổi tối. Từ khi bố về, bà bắt
đầu biết lo lắng cho sức khỏe hơn. Thật ra phần nhiều cũng vì bố tôi chê mẹ béo nhiều quá nên bà tự ti!
Bạn biết không? Nhà tôi buồn
cười cực! Bố và em trai tôi body chuẩn lắm! Cả hai người đều hăng say
tập thể hình. Em trai tôi có body rắn chắc như các anh chàng 2PM ý! Còn
người bố tôi thì cứng cáp đến nỗi lấy búa đập vào cũng không sao. Có
lần, bố dở chứng lên gọi tôi và Quân đến lấy dao chém vào bụng, hoặc
dùng hết sức để đấm bố xem có sao không…
Có… rất là sao trăng lấp lánh đấy…
Tay tôi sưng vù… bụng gì mà rắn như đấm phải đá vậy!
Thế mà tôi
vốn vẫn cứ tự tin vì mình rất khỏe cơ! Tôi khỏe một cách kì lạ, cơ thể
tôi cũng rắn chắc hơn hẳn bọn con gái khác. Mặc dù nhìn ngoài thì khá sồ sề.
Chính vì thế mà dù rất ức nhưng tôi cũng chẳng bao giờ dám bật. Có phải ông thử để cho tôi đánh cũng là một cách “dằn mặt” khéo
léo không vậy! Hu hu.
À! Quay lại thực tại nhé! Mẹ tôi trở về,
gương mặt phấn khởi lắm. Kể ra thì từ hồi bắt đầu học theo bố tôi đi tập thể dục buổi tối đến giờ, mẹ tôi khỏe hẳn ra! Tâm lý thoải mái và không còn hay nổi nóng như trước. Tôi cho đó là một điều tích cực mà ông mang lại.
-Mai ơi! Dạo này mẹ bắt đầu ra công viên tập đu xà giảm cân đấy!
-Mẹ cẩn thận kẻo sập xà của người ta là không đền được đâu đấy nhé!
-Mày cứ vớ vẩn! Người tao hơi bị chuẩn rồi đấy nhé! Còn lâu mới sập!
-À mà mẹ bảo này, dạo này ở ông viên mẹ thấy có thấy thằng body chuẩn cực…
Tôi mặc kệ, mấy thằng body chuẩn trong mắt mẹ chắc là ngực to bụng phệ
là cùng chứ gì. Giả vờ như câm điếc, tôi vẫn cắm cúi ăn cơm.
-Ngực tám múi, bắp tay to, nét nào ra nét đấy luôn! Mà nhìn cũng sáng sủa phết đấy!
Tối hôm đó, tôi lại bò sang phòng em trai… Sau một hồi nhì nhằng chày
cối, cuối cùng thì sự lì lợm của tôi cũng đã thuyết phục được nó cho tôi ngủ lại. Những lúc cô đơn, tôi luôn tìm đến em trai mình như một chỗ
dựa tinh thần vững chắc, một bờ vai ấm áp không ai có thể thay thế. Kể
cả người yêu.
Nắm lấy bàn tay to bản của nó, cảm nhận được sự
bình yên nơi thằng bé mang lại, mắt tôi mở tròn xoe hướng ra phía cửa
sổ, đăm chiêu nhìn lên bầu trời màu xanh đen thăm thẳm, lẫn trong đó là
những đốm sáng nhỏ xíu nhạt nhòa. Tự dưng nghĩ về chuyện trước kia, khi
hai đứa con bé, khi mẹ vẫn còn rất yêu thương cả hai, ít khi la mắng, ít khi nổi nóng… Bởi lúc đó sự thật về bố còn chưa được phơi bày. Tôi
không trách mẹ vì tự nhiên bà trở nên thay đổi như thế này, mà tôi trách bố. Chính vì sự phản bội của bố đã khiến mẹ tôi trở nên mất lòng tin
vào mọi thứ, kể cả con cái…
Tôi khẽ mỉm cười, bỗng nhắc lại chuyện xưa với em trai.
-Quân! Quân này! Mày ngủ chưa?
Thằng Quân quẫy người, không trả lời.
-Hôm nay mẹ bảo là mấy tháng nữa sẽ chuyển nhà đi nơi khác đấy! Mẹ định về Hòa Bình ở riêng. Chị cũng thích chuyển đi nơi khác. Chị chán cái
thói hay soi mói của hàng xóm ở khu này lắm rồi! Nhưng kể ra rời xa căn
nhà này cũng tiếc phết nhỉ. Bao nhiêu là kỉ niệm!
-Ừm…- Nghe tôi nói thế, tự dưng thằng Quân lại xoay mình trả lời.
-Mày dậy rồi à? Còn nhớ lần đầu tiên chị em mình đuổi nhau ra tít tận
khu Khương Thượng không? Đấy là lần đầu tiên chị cả mày đi xa như thế
nhỉ?
-Ừm. Em cũng không nhớ tại sao.
-Chị nhắc lại mày đừng đánh chị nhé! Chị vẫn còn nhớ vụ đó là do lúc nhà mình mới xây,
thềm cầu thang còn trơn, trong lúc đuổi nhau chị lỡ làm em ngã vập mặt
vào đống cát trước cửa nhà. Lúc mày chuẩn bị đứng dậy, trông mày đáng sợ y như một con thú bị dại, chị sợ quá không dám đứng lại xin lỗi, nên
đành co chân chạy trước. Xong rồi đuổi nhau đi rõ xa, lúc đó chị mới
hiểu ra cảm giác chạy nhanh như chó đuổi là như thế nào!- Tôi vừa nói,
vừa vỗ bụng cười khành khạch.
-Chị bảo em là chó đấy à?
-Không! Điên à! Chỉ lúc đó giống chó thôi! Ha ha!!! Thề, chị không
tưởng tượng nổi là tại sao lúc đó lại có thể chạy xa được như thế, mà
mày cũng đuổi dai như đỉa ý. Chị chỉ mong mày mệt rồi mày dừng lại, thế
mà mặt mày cứ phừng phừng như con lợn rừng đuổi theo chị. Sợ dã man!
-Hừ! Lúc đó đáng ra chị chỉ cần đứng lại cho em đấm vài phát là xong. Đỡ mất công cả hai phải chạy!
-Mày bị điên à? Mày khỏe như con trâu ý! Để cho mày đấm thì chị vỡ mồm
à? May mà lúc đó chị quách tỉnh, trốn được vào nhà dân đấy. Công nhận
ngày ấy chị cũng trơ đi. Vì sợ quá mà chui hẳn vào nhà người ta rồi xin
trốn, thế mới qua được mặt mày. Lúc ngồi núp trong nhà nhìn ra ngoài
thấy mày đang lườm lườm xung quanh. Chị sợ vãi mật! Phải trốn mãi đến
khi mày đi đc 10 phút chị mới dám thò mặt ra đấy! Trốn xong còn chả dám
về nhà, chờ mãi đến tối cho mày nguôi giận chị mới về thì lại bị mẹ
đánh! Đúng là số chó!
-Chị này! Em nghĩ bây giờ là lúc thích
hợp nhất để đấm lại chị vài phát đấy! Không thì cứ thấy thiệt thòi thế
nào ấy!- Tự nhiên thằng Quân quay sang nhìn tôi, nhoẻn miệng cười rất
tươi rồi bẻ tay răng rắc…
-Thôi ngủ đi em! Chị mệt lắm rồi!-
Hãi quá, sợi lạnh đột ngột chạy sượt qua sống lưng, tôi vội vàng trùm
chăn lên kín đâu rồi giả vờ thiếp đi trong giây lát.
Quân im
lặng nhìn, tôi cảm thấy dường như nó còn khẽ cười khẩy một cái rồi mới
quay lưng về phía thành giường ngủ tiếp. Tay vẫn không quên để nguyên
cho tôi nắm.
Chị em tôi là vậy, tuy có lúc chí chóe, cũng có
những lúc to tiếng cãi vã. Còn nhớ hồi nhỏ, cả hai đứa đều nóng tính. Đã có lần nó từng lấy con dao phay mẹ chuyên dùng để thái thịt hằm hằm
đuổi theo dọa chém tôi, tôi sợ gần chết! Thằng Quân hiền nhưng vô cùng
cục tính. Sợ đến nỗi tôi phải một tay cầm chảo, một tay cầm bàn là vung
lên đỡ từng nhát dao của nó. Vậy mà đến khi trận chiến kết thúc thì chỉ
có mình nó là lãnh phải một phát quật bằng chảo của tôi, còn đáy cái bàn là của mẹ thì xước toe toét. Sau quả đó, mẹ lôi cả hai đứa lên giường
quật cho sưng bàn tọa, hai chị em khóc thét lèn lẹt cũng không làm mẹ
nguôi ngoai nỗi đau hỏng bàn là…
Nhưng dù có cãi nhau, đánh nhau hay chiến tranh lạnh như thế nào thì
chúng tôi cũng sớm làm lành với nhau lắm! Hoặc là tôi, hoặc là nó. Chẳng bao giờ giận nhau được quá một ngày, mặc dù trước đó đứa nào cũng mạnh
miệng nói: “Đừng bao giờ bắt chuyện với tao nữa!”. Thế nhưng cứ tầm vài
tiếng sau là y như rằng hai đứa lại tự dưng buộc-phải-nói-chuyện vì một
lý do hết sức hiển nhiên nào đó mà tôi cũng chả nhớ rõ. Chỉ biết là chị
em ruột thịt trong nhà, bởi vì cùng chung một dòng máu nên tính tình
cũng giống nhau, không thể cứ nói giận là từ mặt nhau được. Tôi vui lắm! Vì kể cả khi tôi bị mẹ ghẻ lạnh, bị bố bỏ rơi, tôi vẫn có em trai làm
điểm tựa. Có thể nói, nó là điểm sáng duy nhất trong cái cuộc đời cô
quạnh đầy những sắc tối của tôi. Tôi luôn yêu thương nó, thậm chí trong
những lúc hoảng loạn nhất… chỉ muốn đi tự tử… nhưng nghĩ đến nó… Tôi còn em trai! Phải sống để mà lo cho em trai. Chân tôi bỗng chùn lại… Và tôi lại tiếp tục sống…
Nhờ em trai tôi cả! Đứa em quý báu không ai có thể thay thế nổi. Mặc dù, câu “Chị yêu em!” tôi nói chắc nó vẫn chưa bao giờ tin.
Em trai tôi không biết tôi luôn tự hào về nó, tự
hào về một thằng bé có khuôn mặt sáng sủa, đầu óc thông minh, không để
mẹ phải tốn nhiều tiền học thêm học nếm, vẫn luôn giữ chắc vị trí học
sinh giỏi, vẫn luôn dẫn đầu môn Tin toàn khối, am hiểu công nghệ được
thầy cô yêu quý, khiến mẹ và tôi vô cùng tự hào. Năm nay nó lại đỗ đại
học Bách Khoa nữa. Nhưng nó hoàn toàn không biết rằng, đằng sau những
lời giả vờ chê trách, tôi luôn được nở nụ cười hãnh diện khi có bạn bè
hỏi về em trai mình. Tôi sẽ, và vẫn đang rất tự hào khi được kể về nó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT