- Em có thôi đi ngay không? Anh đã bảo rồi. Không phải như thế!
Âm thanh gắt gỏng vang lên từ lan can bên trái. Không ngoài dự đoán,
chính là anh Lâm kia. Nhưng tôi giật mình, lúc này mới để ý giọng anh
tha thực sự quá giống người kia. Không biết khi chiều suy nghĩ những gì
mà tôi không để ý phòng anh ta chỉ cách tôi một phòng cơ chứ.
Anh ta hắt tay cô vợ, và quay sang nhìn thấy tôi. Anh còn nói gì đó nữa
với cô ta, nhưng tôi không nghe rõ. Tôi gật đầu như tỏ ý chào anh, rồi
xoay người vào phòng. Kéo cửa và rồi kéo rèm lại. Trong thâm tâm cảm
nhận được gì đó không đúng nhưng tôi quá mệt mỏi nên trèo lên giường
muốn ngủ.
Cứ ngỡ cứ như thế tiếp tục bình thản sống ở đây nhưng hôm nay tất cả đã
xáo trộn. Những thứ bị vùi lắp cũng đã khơi dậy, trằn trọc mãi không ngủ được. Tôi quyết định đến vali, lục ngăn cuối cùng, mở ra lấy một chiếc
laptop. Từ lúc trốn từ bệnh viện đến nay, tôi cắt đứt mọi liên lạc,
không mail, không di động. Vuốt nhẹ mặt màn hình, bất nút khởi động rồi
nhập mật khẩu. Đến lúc màn hình desktop xuất hiện tôi mới sợ hãi. Nhanh
tay lựa một bức ảnh phong cảnh khác làm ảnh nền. Tôi không muốn nhớ,
không nên nhớ. Kết nối được với Wifi khách sạn, tôi gõ đường link dẫn
đến gmail quen thuộc. Không bất ngờ lắm khi inbox vô số thư chưa đọc.
Thở dài, tụi Quỳnh, Lan này, đi mới có bốn tháng mà hơn cả trăm mail của chúng ta, định boom mail tôi à. Mấy ngày đầu thì tần suất mỗi ngày một
mail, nhưng sau này thì có vẻ ít lại, có lẽ tụi nó bắt đầu chán rồi. Đọc sơ nội dung thì biết tụi nó rất lo cho tôi, nhưng xin lỗi, tôi chỉ còn
một con đường. Quỳnh bảo bố mẹ rất lo cho tôi, mẹ ngày nào cũng khóc, bố ngày nào cũng đi hỏi thăm tin tức của tôi. Tôi rưng rưng nước mắt, tôi
biết chứ, sự bỏ đi đột ngột không lấy một lời giải thích thế này thì bố
mẹ chấp nhận thế nào được. Họ chỉ có một đứa con gái là tôi mà thôi.
Nhưng tôi cần thời gian, thời gian để làm lại từ đầu. Ba năm kia, tôi
không xứng đáng với công ơn họ nuôi dưỡng, tôi bất hiếu với họ. “Con sẽ
quay về, nhưng không phải bây giờ bố mẹ ạ, con xin lỗi!”. Mặc khác, Lan
lại cho tôi biết thông tin về “chú rể”. Cô nàng bảo, khi phát hiện ra
tôi không còn ở bệnh viện, Long như một tên điên đi khắp nơi tìm tôi.
Hắn ta đến nhà từng người thân hỏi xem có tôi hay không. Hắn còn tưởng
tôi nấp ở nhà Lan một đêm nên đã đợi ngoài cửa nhà cô ấy một đêm. Tim
tôi khẽ rung lên.
Tôi reply cho chúng nó mỗi đứa một câu “Tớ vẫn khỏe, cậu đừng lo” thực
sự đúng là để hai đứa đừng lo lắng và tôi cũng muốn bọn nó thay tôi nói
với bố mẹ. Ngoài mail của Lan và Quỳnh và những mail của công ty cũng
xuất hiện. Tôi lăn thẳng chuột không mở ra xem, khi đi quá vội nên không xin phép, chắc bây giờ cũng bị đuổi việc mất rồi. Kenvil Luu – tôi sững sờ, tim đập mạnh. Anh ta cũng gửi mail cho tôi. Nhanh chóng click vào
nước mắt tôi lại giàn giụa. Anh ta gửi cho tôi album ảnh cưới mà chúng
tôi chưa nhận được vì yêu cầu cao của anh ta với bộ ảnh. Nhớ lúc đó tôi
chỉ gửi usb xin được vài tấm đã hoàn thiện nhưng hôm nay khi nhận được
bộ ảnh thì tôi tim tôi một trận đau đớn. Ngày gửi mail là sau ngày tôi
rời bệnh viện vài ngày. Anh gửi bộ ảnh này làm gì? Tôi đã trốn anh rời
đi, anh không nói gì cả, chỉ gửi tôi bộ ảnh cưới của chúng tôi.
Mở bức đầu tiên ra, trong ảnh là một cô dâu trong chiếc đầm cưới trắng
ngủ gật, tựa đầu trên vai chú rể đẹp trai trong bộ comple tao nhã đang
đọc sách. Lục lọi lại trí nhớ, tôi chắc chắn mình không chụp kiểu ảnh
này.
- Cô dâu ơi, cười lên nào, làm thế này sao chúng tôi chụp ảnh
đẹp được? – tiếng của anh thợ ảnh chính nói với tôi đầy bực bội.
- Hôm nay cô ấy không khỏe, các anh thông cảm. – Long thay tôi nói với anh ta.
- Nghỉ một lát, lát quay lại chụp!.
Tôi mệt mỏi, sờ bụng, cả ngày hôm nay phải chụp ảnh ngoại cảnh mệt chết
đi được. Khi sáng không ăn được nhiều, nay lại phải cắn răng chụp ảnh
ngoài nắng. Thật không tốt cho phụ nữ mang thai mà, nhưng không còn cách nào. Tôi muốn đám cưới xong, khi đi tuần trăng mật tôi sẽ cho anh ta
biết. Mệt quá, mắt nặng trĩu, lờ mờ khép mắt lại, không biết từ lúc nào
tôi đã ngủ đi mất. Nhưng trong khi lơ mơ tôi cảm giác được có người nhấc nhẹ đầu tôi đặt sang một bên. Cảm thấy thoải mái tôi lập tức chỉnh nhẹ
đầu và rồi tiếp tục ngủ. Đến khi gần tỉnh lại nghe tiếng ai đó:
- Tốt lắm, rất đẹp!
Khi tỉnh lại thì thấy anh ta đang bế tôi vào trong xe, tôi hơi đói, lại mệt nên tiếp tục tựa đầu vào vai anh nghỉ một lúc.
- Mệt không em? – Giọng anh ta từ tốn và nhẹ nhàng. Tôi không ngẩn đầu lên chỉ lắc đầu.
Lúc này tôi mới nhớ lại, lúc trong xe anh ta vẫn không đặt tôi xuống tay sờ nhẹ bụng tôi và hôn nhẹ lên tráng tôi. Chẳng lẽ, lúc đó anh đã biết
tôi mang thai, hoặc có lẽ anh đã biết sớm hơn? Vì sao anh không vạch
trần tôi đang giấu anh mang thai con của anh? Hay từ đầu anh đã biết tôi mang thai, rồi chỉ vì đứa trẻ anh ta muốn kết hôn với tôi?
Cười chua xót, tôi không biết. Tôi chẳng biết anh ta muốn gì, ngay từ
đầu đã không biết, đến tận lúc này tôi vẫn không hiểu người đàn ông đó.
Rốt cuộc là anh ta muốn gì? Tôi thực sự không biết.
Tiếp tục xem những bức ảnh kia, dễ dàng thấy được, người đàn ông trong
mọi bức ảnh đều ánh lên vẻ hạnh phúc riêng chỉ có cô dâu lúc nào cũng
lãnh đạm, cười không ra cười. Xem xong một lượt, tôi tải bộ ảnh về rồi
đặt tên file riêng cho nó rồi cũng đóng mail lại.
Chợt nhớ gì đó, tôi vào trang blog của mình. Tôi không dám log in vào vì sợ mọi người sẽ thấy tôi đang online nhưng lúc này tôi không muốn nói
gì với ai cả. Đây là trang cá nhân tôi chưa một lần công khai. Tuy không muốn mọi người biết đến nhiều nhưng tôi cũng không đặt chế độ private.
Ngay cả Quỳnh và Lan cũng không biết sự tồn tại của blog này. Tôi nghĩ
không nhất định phải private blog này, nếu tình cờ ai đó đọc được những
bài viết của tôi, nếu ai cảm thấy hiểu và cảm thông thì vẫn sẽ âm thầm
theo dõi theo mình. Và đến bây giờ thì thực sự có một blogger như thế.
Tôi đã xem profile của người kia, là nữ, đang sống ở Houston, Mỹ. Chị ta thường xuyên theo dõi blog tôi, hay ủng hộ và khuyến khích tôi. Không
hiểu sao đọc những comment của chị ấy tôi cảm thấy được an ủi. Có lẽ chị cũng đã cùng tâm trạng và hoàn cảnh giống tôi. Những bài viết của chị
chỉ ngắn gọn vài câu, có đôi lúc chỉ là một bức hình. Nhưng tôi nghĩ là
tôi hiểu chị, chẳng biết tình cảm đó xuất phát từ đâu nữa. Chị cũng bị
dày vò, cũng đau khổ như tôi vậy. Entry mới nhất khoảng vài ngày trước
ngày kết hôn.
“Kết hôn, một khái niệm lạ lẫm và xa vời, nhưng nay liệu có trở nên quen thuộc và gần gũi được hay không? Tôi không biết, nhưng tôi biết mình đã quyết định và không bao giờ tôi muốn hối hận về quyết định của mình”.
Mở phần bình luận ra, tất nhiên là có comment của chị ta.
“Đã quyết định thì đừng hối hận. Đã quyết định thì hãy chú tâm vào để hoàn thiện quyết định đó nhiều hơn. Thân!”
Tôi mỉm cười. Tôi đã quyết định nhưng rồi lại đã hối hận. Với tôi, “kết hôn” bây giờ vẫn là một khái niệm lạ lẫm và xa vời.
Tôi click sang trang của chị. Bài mới nhất của chị chỉ đăng một bức ảnh, chỉ thấy được bóng lưng một người phụ nữ mang đầm trắng bỏ chạy và hàng chữ bên dưới “Kết thúc!”. Đọc bài trước nữa của chị thì quá đỗi ngạc
nhiên. Thời gian chị đăng bài này trước đám cưới của tôi một ngày.
“Hôm nay giấc mơ thành sự thật, đã không còn mơ hồ, đã không lo lắng, đã không dày vò. Mọi thứ chân thật, hết thẩy chân thật. Mọi thứ đã bắt
đầu, phải nỗ lực hơn ban đầu để hạnh phúc nhiều hơn”.
Tôi cảm thấy có lẽ lúc viết bài này, tâm trạng chị rất tốt, rất hạnh
phúc. Chị viết lộn xộn nhưng điều đó cho thấy chị đang hồi hộp, chị đang háo hức chào đón một điều gì đó mới trong cuộc đời chị. Thế nhưng, tại
sau entry ngay sau đó bốn ngày của chị lại kì lạ và khó hiểu đến thế.
Tôi nghĩ mình phần nào hiểu được tâm trạng chị, nhưng lúc này đây tôi
lại không hiểu chị.
Không suy nghĩ được nhiều, tôi nhanh chóng log vào rồi comment ở bài mới nhất của chị ta.
“Phải chăng kết thúc là để bắt đầu?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT