Tiếng trẻ con, là tiếng con tôi, đúng không?. Con bé đang gọi tôi, tôi
đang ở đâu, tại sao tôi không thể chạy đến bên con bé, không thể sưởi ấm cho con bé ? Con bé càng khóc thảm thiết, tôi càng muốn chạy đến bên
con, nhưng không thể nào được.
- Mẹ đây, mẹ đây …- tôi đưa tay về con muốn chạy đến ôm chặt
con vào lòng. Tôi cố hết sức để gọi con bé, nhưng xung quanh mọi thứ mỗi một tối dần. Trước mắt tôi chỉ lóe lên một đốm sáng, một đốm sáng đủ để thấy rõ một hình ảnh nhỏ bé, nhạt nhòa.
Càng thấy thân ảnh con bé nhỏ dần, tim tôi thắt chặt hơn, tôi gằng hết
sức, vươn tay, cố ôm con bé nhưng càng lúc càng bé, càng lúc càng bé.
Tôi la lên về hướng ánh sáng kia “Không!” thì trước mắt tôi lại là một
khung cảnh khác.
Vẫn là màu trắng khiết lạnh lẽo, vẫn là chiếc giường sắt lạnh lẽo, vẫn là những thiết bị lạnh lẽo.
Tất cả mờ nhòa rồi từ từ hiện rõ ra, nhưng hình ảnh đập vào mắt mình khi đó, là khuôn mặt đẹp trai, đẹp đến lạnh lẽo, đẹp đến ghê người. Tôi
giật mình, hét lớn lên. Tôi ghét hắn, tôi hận hắn. Bao nhiêu sức lực tôi có lúc mới tỉnh dùng chỉ để hét. Tôi giãy giụa, tôi hươ tay, hất tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Chăn gối, lọ hoa trên tủ nhỏ cạnh giường, cả cây kim truyền dịch tôi
cũng rút mạnh ném ra. Con người hoảng loạn, giữ chặt cánh tay tôi, không cho tôi giãy giụa. Dù cố mấy tôi cũng không thể nhúc nhích. Tôi ngước
mặt lên đón ánh nhìn mắt, nước mắt lại lăn dài. Ánh mắt chúng tôi chạm
nhau, chỉ thế thôi, không ai nói một câu nào. Một lát sau, hắn ôm tôi
vào người, và nhỏ nhẹ:
- Bình tĩnh được không em? Nghe anh nói được không? – hắn hôn trán tôi.
Hắn nói cho ai nghe đây, chắc chắn không phải là tôi, vì hắn chưa bao
giờ dùng thái độ nhẹ nhàng để nói với tôi. Nhưng ngay tức khắc tôi cảm
thấy gì đó, nhanh chóng đưa tay xuống bụng mình.
- Không !!!!!!! – Tôi hết sức giãy giụa, xô hắn ra, cố gắng hét như điên để thỏa nỗi đau tôi lúc này. Đau lắm, vô cùng đau đớn.
Khuôn mặt người kia đau khổ, tay hắn ôm tôi run mạnh. Mọi thứ trước mắt
lại một lần nữa mờ đi và tôi chỉ nghe người kia la lên gọi bác sĩ.
Nếu có thể, tôi mong mình chưa tỉnh lại, để rồi một lần nữa đối diện với hắn. Lúc này, tuy đã tỉnh, nhưng tôi không biết nên đối mặt thế nào với hắn. Chán ghét, thù hận … tất cả cũng đã vô nghĩa.
- Lam Anh, em có mệt chỗ nào không? – khuôn mặt người kia lại
phóng đại trước mắt, nét sợ hãi, đau đớn, tuyệt vọng trong mắt hắn đều
hiện rõ. Nhưng tôi thà vờ như không thấy.
- Tha cho tôi, có được không? – giọng nói mình bình thản đến chính bản thân tôi không tin được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT