- Không! Lam Anh, anh …

- Được rồi, phiền anh ra ngoài. Em muốn thay áo quần!

- Anh …

- Anh về đi, lát em tự về.

- Anh đứng ở ngoài đợi em!

Tôi mệt mỏi chẳng buồn đôi co với anh. Từ từ kéo rèm, rồi nhìn mình trong gương. Cách đây một lúc, trong gương là một cô gái tươi tắn vậy mà bây giờ … thật thảm hại. Mắt tôi sưng đỏ, tóc tai bù xù, mặt mày nhợt nhạt. Tôi ráng nặn một nụ cười nhưng không thể, nước mắt lại thế mà chảy xuống.

Nhìn chiếc váy trắng tinh treo bên cạnh, tôi lắc đầu. Chẳng có cơ hội để thử chiếc kia nữa rồi. Có lẽ cũng chẳng bao giờ được có cơ hội mặc hai chiếc váy cưới này nữa.

Tôi gọi sẵn một chiếc taxi trước tiệm, đợi một lúc thấy xe đến rồi chạy xuống lầu. Tôi chui thẳng vào trong xe, không hề để ý Quân đang gọi mình. Tôi chẳng muốn nghe anh giải thích gì lúc này, mà … cũng chẳng muốn nghe ai giải thích nữa.

Tôi nói địa chỉ nhà chúng tôi, à không của Long và tôi, rồi im lặng ngắm đường phố. Lúc này tôi chỉ mong muốn về nhanh đến nhà, về trước khi người kia về.

Vào đến nhà, tôi nhìn khắp nơi một lượt. Tôi và anh đã có biết bao kỉ niệm ở đây, nhưng lúc này, một chút cũng không tài nào nhớ được.

Tôi nhanh chóng lên phòng ngủ, lục góc phòng lấy chiếc va ly lần trước mình dung ra. Vốn định để lại những bộ đồ anh sắm ở lại, nhưng toàn bộ tủ quần áo của tôi là do anh sắm tặng. Tôi chọn vài bộ tôi thích cho vào trong, rồi lại sắp xếp những thứ khác vào.

Tôi rút toàn bộ số tiểu thuyết mà mình mua lần trước ở trên kệ cho vào một hộp giấy.

Phải công nhận, khi tập trung một việc nào đó tôi làm rất nhanh, rất hiệu quả. Một giờ sau, tôi gọi người chuyển đồ, nhờ người ta mang đi một chiếc va ly cỡ lớn và hai thùng giấy. Địa chỉ, tất nhiên là nhà bố mẹ tôi. Tôi nghĩ, trong thời gian ngắn anh sẽ không dám đến đó làm phiền.

Đợi nhân viên giao hàng đi rồi, tôi lại trở về bếp bắt đầu nấu nướng. Bữa trưa chúng tôi thường ăn quoa loa, cũng có khi bỏ bữa không ăn. Nhưng đây là lần cuối, nên phải đàng hoàng mới được. Tôi nấu tất cả những món mà anh thích ăn nhất.

Tôi gọi điện thoại cho Nhân Huy nhờ cậu ta nhắn lại với anh, tôi đã ở nhà, họp xong thì về thẳng nhà. Cậu ta lại rất ngạc nhiên, hỏi sao tôi không nhắn trực tiếp với anh ấy. Tôi trả lời đại khái không muốn làm phiền, nhưng thực sự tôi chưa tìm được cách nào để đối mặt với anh ấy, để có thể bình tĩnh mà nói chuyện với anh được.

Tôi nấu ăn xong thì anh vẫn chưa về. Rảnh rỗi quá nên tôi lấy quần áo của anh là một vài bộ, rồi treo gọn gàng lên tủ. Tôi bắt ghế, lấy tấm ảnh cưới to đềnh đoàng giữa nhà xuống, xong lại vào phòng gỡ tất cả các ảnh của chúng tôi. Thực sự là tôi muốn đốt chúng đi, nhưng lại không nỡ. Tôi nhắm mắt rút từng cái từng cái xuống, cho vào một hộp nhỏ rồi đặt dưới gầm giường.

Tôi bó gối, ngồi trên sô pha ở phòng khách, suy nghĩ xem mình còn gì chưa làm thì nhớ đến chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này tôi đã mang rất lâu rồi. Tôi nhẹ nhàng tháo ra rồi đặt trong hộp áo cưới khi nãy mang về.

Nghĩ lại cũng cảm thấy thật may mắn, may mà chưa kịp phát thiệp mời cho ai. Chồng thiệp mời mới toanh vẫn còn nằm trên bàn.

Nghĩ nghĩ xong lại thấy lo lắng, nên nói thế nào với bố mẹ, người thân đây? Lại chẳng thể chọn cách bỏ đi như lần trước.

Điện thoại reo lên, nhìn tên người gọi đến tôi nhấn nút trả lời.

- Lam Anh?

- Em đây!

- Em biết rồi à?

- Thì không phải anh cũng biết sao?

- Anh … bây giờ em tính thế nào?

- Jade, anh muốn em phải thế nào? Tiếp tục sống với anh ta? – Tôi bực bội, nói với anh bằng tiếng Anh. – Em xin lỗi. Anh biết mà sao không nói với em?

- Thực ra lúc đó anh định nói …

- À… - Là lần trước tôi nói chuyện điện thoại với anh. – Jade, bây giờ em thực sự thắc mắc, vì sao anh lại biết mọi chuyện?

- Chuyện này tạm thời anh chưa thể cho em biết. – Tôi thở dài. – Cho anh thời gian, khi nào rõ rang anh sẽ nói cho em.

- Dạ.

- Vậy bây giờ?

- Em tính dọn đi.

- Ừ, lần này anh chẳng còn cách nào để bào chữa cho Kelvin cả. Nhưng cô Hải Linh kia cũng không đáng tin lắm em ạ.

- Dạ. Em hiểu!

- Có chuyện gì điện ngay cho anh nhé!

- Dạ.

Nói chuyện xong với Jade, tôi trở vào bếp, hâm lại những món khi nãy mình vừa nấu. Tôi nghe tiếng mở cửa nhưng không để tâm lắm, mắt vẫn tập trung vào món canh trước mặt.

Anh tiến vào, ôm eo tôi rồi hỏi:

- Nấu món gì vậy em?

Tôi khó chịu tách ra, nhướn người lấy gói mì chính.

- Canh.

- Sao không gọi cho anh?

- Anh bận họp mà, em gọi cho Nhân Huy cũng được vậy. – Tôi không nhìn anh, nếm canh.

- Em lấy áo cưới về rồi à?

Lúc này tôi mới thả muôi canh xuống, nhìn anh.

- Vì sao lại là hai cái? Sao không nói cho em?

- Hì hì, anh sợ em không đồng ý.

- Vậy sao? – Tôi nhếch môi. - Có những chuyện anh làm cũng đâu cần hỏi ý kiến em. Đúng không?

- Em sao vậy ?

- Chẳng sao cả. Em đang nghĩ xem, đến khi nào thì anh mới hết lừa em ?

- …

- Anh lúc nào cũng giấu giếm, em biết tất cả nhưng em lại chưa một lần vạch trần, chưa một lần nghi ngờ anh. Lần này, em định bao giờ nói cho em biết chuyện của anh với Hải Linh?

Anh kinh ngạc, tiến đến gần tôi.

- Đừng đến gần tôi. – Tôi khoát tay cản anh. – Tôi thực sự không hiểu, làm sao anh có thể ăn nằm với người ta rồi lại về ngủ ngay bên cạnh tôi như thế? Anh biết tôi ghê tởm thể loại này thế nào mà.

- Anh …

- Tôi nói đừng đến gần tôi!. – Tôi hét lên khi nhìn thấy anh đưa tay muốn ôm mình. – Anh đừng nói gì nữa cả. Tôi không muốn biết, cũng chẳng muốn nghe. Những gì cần biết tôi biết cả rồi. Những gì nên nghe, tôi cũng đã nghe đủ.

- Em phải nghe anh! – Anh cũng chẳng thua kém gì tôi, hét ầm nhà lên.

- Tôi phải nghe cái gì? Nghe anh giải thích cái gì? Rằng anh quá say? Hay bị người ta chốc thuốc? Hay anh lại muốn tôi tiếp tục ở bên anh, đợi con anh ra đời lại thay mẹ nó nuôi nó? Anh nói đi! – Tôi giận dữ nhìn anh.

- Hôm đó anh thực sự là quá say khi tỉnh dậy …

- Được rồi! – Tôi ngắt lời anh, day day thái dương. – Tôi hiểu, gì tôi cũng hiểu cả. Cơm canh tôi nấu cả rồi, ngồi xuống ăn đi. Quần cũng áo tôi là cho anh cả rồi.

Anh trợn mắt nhìn tôi. Thấy anh muốn lên phòng, tôi lại nói.

- Không cần xem, tôi đã dọn tất cả.

- Em …

- Long! Chúng ta không thể ở bên nhau được nữa rồi.

- Ha ha! Lam Anh đây là cách mà em gọi là yêu anh sao? – Anh cười phá lên như một kẻ điên rồi gằn từng tiếng hỏi tôi.

- Vậy đây là cách mà anh nói anh yêu tôi sao? Yêu là tôi là giận dỗi vô cớ, là bỏ nhà đi, là ăn nằm với người khác, là xem như không có việc gì muốn cưới tôi, là lừa tôi hết lần này đến lần khác sao? – Giọng tôi không tự chủ mà hét lên. – Tôi tự hỏi, hôm đó sao anh có thể ngủ thản nhiên ngủ bên cạnh tôi như thế. Nghĩ lại, tôi cũng thấy coi thường bản thân, lại có thể để một kẻ ghê tởm như anh nằm bên cạnh. Tôi điên rồi!

- Vậy …- giọng anh nhỏ nhẹ hơn. – Vậy bây giờ em muốn nói em không còn yêu anh, muốn rời bỏ anh sao?

- Không! Tôi yêu anh! – Mắt anh sáng lên nhưng lại nhanh chóng tối đi. – Nhưng tôi cũng ghê tởm anh! Tôi yêu anh, tôi sẽ không phủ nhận. Nhưng muốn tiếp tục ở bên anh, tôi không thể.

Tôi lắc lắc đầu, lại cười với anh.

- Tôi thực sự không nghĩ anh nghĩ gì mà lại muốn tôi tiếp tục ở với anh? Anh lại muốn dùng cách gì?

Thấy anh im lặng tôi cũng không nói nữa. Hôm nay có lẽ thế này đã đủ. Ai cũng làm tổn thương người khác, nhưng rồi chính mình cũng bị tổn thương. Tôi mạnh mẽ hơn mình nghĩ, ít ra là không khóc trước mặt người này. Tôi đã dùng những câu nói cay nghiệt của mình để làm tổn thương anh. Anh đau, tôi cũng đau như vậy.

Bốn năm trước khi suy nghĩ đến với anh tôi mất một thời gian, nhưng bây giờ, tôi lại chẳng tốn một giây một phút nào để tìm ra cách để chia tay với anh. Nhân duyên thật buồn cười! Yêu nhau, người ta phải mất một thời gian dài nhưng chia tay, lại đong đếm bằng tích tắc.

Tôi thầm lặng ra đến cửa thì một lực mạnh mẽ kéo tôi lại. Anh ôm chầm lấy tôi, toàn thân run rẫy. Tôi cũng muốn đưa tay ôm chặt lấy anh, nhưng không thể. Từ hôm nay anh chẳng còn là của tôi nữa rồi. Dù anh có yêu tôi, nhưng anh làm gì để cứu vãn mọi thứ ngày hôm nay? Chỉ có một câu trả lời: không cách nào.

- Anh xin em, đừng bỏ anh được không Lam Anh?

Anh cúi đầu, tìm đến môi tôi nhưng tôi quay mặt đi. Anh lại ngang ngạnh xoay cằm tôi về, rồi hôn tôi. Tôi chẳng biết phải làm gì, cũng chẳng muốn làm gì cả, chỉ trơ mắt nhìn anh. Một lúc sau, anh buông tôi, ánh mắt đau đớn của anh như ngàn mũi kim châm vào tim tôi.

- Xong chưa? Tôi đi được chưa?

- Anh phải làm gì đây Lam Anh? Nói cho anh biết, anh phải làm gì? – Anh lại ôm chặt lấy tôi, cúi đầu vào vai tôi.

- Vậy anh toàn tâm toàn ý chăm sóc mẹ con Hải Linh đi! Chúng ta … chúng ta đã không thể cứu chữa được nữa rồi, Long ạ!

- Lam Anh!!! – Anh rống lên. - Em hiểu anh, em hiểu rõ anh đúng không? Nếu em bỏ đi, anh sẽ không biết mình sẽ làm ra những việc gì đâu? – Anh to tiếng cảnh cáo tôi.

Tôi lạnh người. Đúng vậy! Con người này đâu dễ dàng để tôi ra đi thế này. Không ai biết được anh sẽ làm gì.

- Vậy anh một lần nữa muốn tôi làm tình nhân của anh? Được tôi đồng ý. Anh vừa lòng chưa?

- Em …

Anh dùng ánh mắt không thể tin được nhìn tôi. Cũng đúng, tôi còn không tin mình có thể chấp nhận được điều kiện nhục nhã đó. Nhưng tôi đã từng đấy thôi, vậy thêm lần này nữa cũng chẳng khác biệt lắm.

- Sao? Tôi hứa sẽ chẳng tiết lộ cho vợ con anh biết, sẽ chẳng cho ai biết, sẽ im lặng, ngoan ngoãn làm tình nhân của anh. Vừa ý anh chưa?

- Lam Anh, em đừng ép anh! – Anh hét lên.

- Là anh ép tôi! – Tôi nhẹ nhàng trả lời. – Có lẽ anh không biết, mà chuyện này tôi cũng không muốn cho anh biết. Lần đi Úc đó, tôi đã một lần tự tử. – Tôi mỉm cười nhìn anh.

- Đừng nói nữa!!!! – Anh lại ôm chặt và gầm lên. – Đừng nói nữa, Lam Anh, anh xin em!

- Đến St Kilda hôm đầu tiên tôi đã uống hết một lọ thuốc ngủ. Anh có biết lúc đó, tôi đã hận anh cỡ nào, đã chán ghét bản thân cỡ nào không. Nếu hôm đó không được cứu kịp thời hôm nay người đứng trước mặt anh, không phải là tôi.

Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó, sau khi cảm ơn Jade, rồi tiễn anh ra sân bay, tôi đã trở về phòng, lục hành lí của mình. Đây là lọ thuốc tôi mua ở Việt Nam, ngại mua thuốc ở đây khó khăn nên tôi đã chuẩn bị sẵn.

Nghĩ lại lúc đó, tôi lại bất giác rùng mình. Khi đó tôi đã làm một việc dại dột, một việc vô cùng ngu xuẩn mà lại không suy nghĩ gì cả. Bỏ mạng tại nơi đất khách quê người là việc điên rồ nhất mà chưa một ai từng nghĩ đến, vậy mà không biết ai xui khiến, tôi lại có dự tính trước. Bây giờ nhớ lại, lại vô cùng hối hận.

Khi một lần nữa mở mắt ở bệnh viện, Jade đã hét vào mặt tôi như thế nào. Anh hỏi tôi, mạng của tôi là do tôi tự tạo phải không? Tôi làm vậy có nghĩ đến bố mẹ tôi không? Nếu anh không quay lại có phải tôi định chết ở đây không?

Cay nghiệt hơn nữa, anh hỏi tôi có viết lại hay để lại lời nhắn gì cho bố mẹ không. Nếu cần thiết, anh có thể giúp tôi lập di chúc ngay lập tức.

Khi nghe, Jade nói như vậy tôi hết sức sợ hãi, khóc như mưa. Anh vỗ vỗ nhẹ tôi, hỏi tôi có cần anh giúp không, tôi lại từ chối. Tôi biết ý anh ở đây là giúp chuyện gì. Lúc ấy, tôi hứa với anh sẽ làm lại từ đầu, sẽ sống thật tốt.

Vậy mà bây giờ, không phải làm lại từ đầu, mà quay lại từ đầu. Sống cũng không tốt như đã hứa với anh.

Long nghe tôi kể xong, lại sững sờ nhìn tôi.

- Em đã từng hận anh như vậy sao?

- Đúng vậy! – Tôi gật đầu. – Nhưng tôi càng hận bản thân mình hơn vì tôi đã yêu anh. Long! Lẽ ra lúc anh tỉnh dậy, thấy người bên cạnh anh không phải là tôi thì anh đã phải nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay. Chính tôi cũng hy vọng mọi chuyện chỉ là mơ, mơ một giấc thôi sẽ tỉnh lại. Nhưng bây giờ tôi đã tỉnh, nhưng lại tỉnh lại sau giấc mơ kéo dài một năm qua với anh. Tôi biết anh có thể làm ra mọi chuyện, nhưng dù anh làm gì đi chăng nữa, thì tình yêu này đã không còn nguyên vẹn nữa. Tình yêu thực sự rất đơn giản, chỉ có chúng ta làm cho nó phức tạp. Đức Long, em mệt mỏi, tha cho em, có được không?

Anh run rẫy buông tôi ra, nhìn chăm chăm dưới nền nhà. Tôi xoay người, nước mắt lại rơi. Tôi cầm điện thoại gọi cho Quân, lại không ngờ chưa đến hai phút anh đã đỗ xe trước nhà tôi. Chắc là anh đã đậu xe gần đây trước rồi.

Tôi dừng lại một chút rồi vội vàng vào xe của Quân. Quay đầu thì lại nhìn thấy anh thế kia, đó có lẽ là hình ảnh mà không bao giờ tôi quên được. Anh quỳ trên sàn nhà, một tay ôm lấy ngực.

Giờ mới phát hiện một bên vai mình ẩm ướt, tim tôi lại đau đến không chịu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play