- Jade? Jade là ai vậy em? – Anh đứng bên cạnh, cầm tấm thiệp cưới của chúng tôi rồi thắc mắc.
- Người yêu cũ của em. – Tôi không ngẩng đầu tiếp tục viết tên những khách mời khác.
- …
Tự nhiên được cảm giác bên cạnh
lạnh lạnh tôi vội nhe răng cười với anh. Tuy nhiên, không ăn thua.
Người kia vẫn vậy mà lườm tôi, tôi sợ sệt kéo anh ngồi xuống chỗ bên
cạnh, sau đó lại tặng kèm một nụ hôn trên má.
- Anh trai em. Hì hì.
- Anh trai? – Anh nhíu mày.
- Anh họ hàng xa.
- Việt kiều?
- Dạ!
Tôi lại tiếp tục công việc của mình. Năm phút sau, tôi đành phải thở dài.
- Em nói thật đấy, anh họ em!
- Sao bây giờ anh mới nghe em nói?
- Cũng không phải là họ
hàng em anh đều biết mà. Vả lại anh ấy ở rất xa, chồng ạ! Đây! Em đang
viết thiệp mời bạn gái anh ấy đây!
- Anh ấy ở đâu?
- Boston.
- Ừ ! Em viết cho John chưa?
- Dạ rồi. Em gửi qua mail. Khi sáng bà Beck mới điện cho em, bà bảo không tham dự được, có thể
ông Ryan và John qua thôi anh ạ!
- Ừ! Anh biết rồi! Mai em sang lấy áo cưới à?
- Dạ! Sao không anh?
- Mai anh chở qua nhé?
- Không cần mà! Mai anh họp quan trọng mà, em sang lấy tẹo rồi về. Không lâu đâu anh, yên tâm.
- Anh lo quá!
- Hâm! – Tôi gõ nhẹ lên trán anh. – Lo cái gì cơ chứ? em lớn rồi chàng ạ!
- Ừ mai anh họp ra sẽ gọi cho em.
- Dạ!
Mai là lấy váy cưới về rồi. Tôi đã bảo anh, váy cưới chỉ mang một lần nên không cần mua, thuê là được
nhưng anh lại không đồng ý. Ban đầu còn muốn nhờ ai thiết kế nữa cơ.
Thật hết cách với người này, hết sức phung phí. Nói mãi mới đồng ý
không cần thiết kế nhưng phải mua về một chiếc để trong tủ.
Anh tự mình thu xếp mọi việc rất
nhanh chóng và cực kì ổn thỏa, trừ mỗi việc mẹ của anh. Tuy bà không
ngăn cản nữa, nhưng cũng không thể hiện vẻ tán thành. Chỉ có bố của anh còn khuyên nhủ rồi chúc mừng chúc tôi vài câu.
Nhớ lại thái độ hôm đó của mẹ anh, nói thật tôi đến bây giờ vẫn thấy buồn. Ai mà chẳng muốn mẹ chồng mình công nhận mình cơ chứ. May mà chúng tôi sống riêng, chứ nếu chung nhà, chắc hẳn là rất khó chịu.
Bố mẹ tôi thì cực kì hài lòng, ông bà từ lâu đã xem Long như con rể từ đợt kết hôn trước rồi. Nếu không
thì đời nào ông bà cho tôi ở chung với Long. Thực ra, ông bà khuyên tôi từ lâu, nên sớm cưới anh, ý bảo anh đã ‘già’ lắm rồi, còn tôi thì cũng không còn trẻ nữa, sớm cho ông bà cháu để bế. Mẹ còn khuyên tôi nên
hiền với anh một tí, đừng có ăn hiếp anh quá. Nhưng tôi nào dám, tên
kia không giở trò với tôi là may lắm rồi.
Bọn Lan và Quỳnh thì cứ nháo cả
lên. Khi nghe tin thì chúng nó hét ầm cả quán cà phê, khiến mọi người
nhìn chúng tôi như ‘sinh vật lạ’. Ngay hôm sau, Lan liền đăng kí cho
tôi một khóa yoga ngắn hạn, còn Quỳnh thì tặng tôi một phiếu spa một
tháng miễn phí. Hợ hợ, chơi với nhau bao nhiêu năm, bây giờ tôi mới
thấy chúng nó có một chút giá trị. Quỳnh còn bảo tôi sớm sinh ‘con dâu’ cho nó, nó bảo cu Huy nhà nó đào hoa lắm nên phải biết mà đề phòng.
Tôi nhìn cu Huy một tuổi đang bế trên tay lắc đầu. Huy à ! Mẹ con đúng
là có trí tưởng tượng vô cùng phong phú mà.
Khi thông báo với Jade thì anh
không bất ngờ lắm. Lúc nào tôi mới bắt đầu tò mò về nghề nghiệp của
anh. Không phải anh cũng đặt tình báo bên cạnh tôi đấy chứ. Nhưng lại
chẳng dám mở lời với anh. Anh chỉ hỏi tôi là chắc chắn chưa. Tôi dạ với anh một cách chắc chắn. Tôi nhớ lúc đó anh còn muốn nói gì nữa, nhưng
khi đó tôi lại bận gì đó nên đành phải cúp máy.
Còn John thì mắng tôi liên tục.
Anh bảo cố đợi thêm vài tháng nữa để Elisa ở cử xong rồi hai đôi tổ
chức cùng nhau luôn thể. Tôi kinh ngạc, vậy là Elisa đã sinh em bé rồi. Anh bảo bà Beck phải ở cùng Elisa nên chỉ có anh và ông Ryan sang tham dự thôi. Tôi bảo anh, vậy vừa hay, để tôi có dịp sang Úc lại rồi thăm
gia đình luôn. Đằng nào cũng phải tổ chức một lễ ở Việt Nam mà. Hề hề,
thực ra là tôi sợ tốn kém. Tôi sợ rằng, mỗi cái tiệc ở Việt Nam thôi,
tên Long kia cũng đã vung tay quá trán, hao đi một nửa gia tài rồi, nên tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó.
Còn về phần Quân, tôi cũng đưa thiệp mời cho anh. Mặt anh có chút bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng chúc mừng tôi
*****
Kì kèo mãi người kia mới cho tôi
tự đi đến tiệm áo cưới. Rõ ràng là ngược đường, rõ ràng là không cùng
giờ mà cứ bướng. Ai đi làm tổng giám đốc muốn về là về như anh không?
Người này cũng quá là ‘công tư phân minh’ đi.
- Sao lại là hai cái? Tôi nhớ là tôi đặt một chiếc thôi, những bộ còn lại tôi thuê.
Chắc chắn là có nhầm lẫn gì ở đây. Khi nhân viên phục vụ đưa tôi hai chiếc váy cưới, tôi không thể nào không thắc mắc được.
- Đây là anh Long đặt thêm thưa chị.
Tôi bực bội muốn gọi điện cho anh, chưa kịp bấm số nào thì đã nghe cô kia nói :
- Anh Long đang họp thưa chị.
- Sao cô biết? – Tên này, muốn tức chết tôi đây mà.
- Anh ấy dặn chúng tôi nói thế ạ.
Con người này biết bao giờ mới bỏ
cái tính áp đặt này đây. Tôi biết ngay là tên này không dễ thỏa hiệp
mà. Tôi sực nhớ, rồi nhanh chóng hỏi cô nhân viên.
- Chiếc váy này bao nhiêu tiền?
- Hai … - Cô kia có vẻ lỡ lời. – Tôi không rõ lắm. Số đo chúng tôi đã sửa theo ý chị, chị có muốn thử lại không?
Tôi cũng không muốn hỏi nhiều, tối về hỏi người kia là được. Đức Long, anh chết chắc rồi. Về phần vì sao
phải sửa lại váy thì phải kể đến công lao bạn Lan nhà chúng ta. Cái thẻ đi yoga bạn ấy tặng, tôi chỉ rảnh mỗi giờ chiều, mà giờ chiều lớp lại
không còn thảm trống. Bạn Lan lại vô cùng tiếc thẻ đó, nên đã đề nghị
người ta đổi sang thẻ aerobic. Tôi cũng hết cách, bị nó càm ràm mãi
cũng phải đi tập với nó.
Kết quả mới tập hai tuần về, lại
đến lượt Long càm ràm. Anh bảo người đã không có tí thịt nào lại còn
học đòi aerobic. Mỗi lần tập về mệt quá, lại bỏ ăn phải để anh mang cơm tận phòng bón cho ăn. Cảm động thì cảm động, nhưng lại sợ anh nhiều
hơn. Nhiều lúc sợ anh quá phải cố gắng nuốt vài miếng nhưng không ngờ
chỉ hai tuần mà đã sút gần 4kg. Tôi sợ chẳng dám khoe anh. Nhưng người
này vừa ôm tôi một lát lại phát hiện ra, bắt tôi dọt ngay lên cân. Sau
khi nhìn số cân, người kia lập tức đen mặt, đi một hơi vào phòng sách.
Nghĩ lại lần đó tôi còn cảm thấy ớn lạnh. Tôi hỏi gì cũng không trả
lời, nói gì cũng không đáp, giả vờ dỗi lại chẳng thèm để ý. Tôi hết
cách lại chẳng biết làm gì, chỉ đến ôm cổ anh, hôn hôn lên mặt. Thế mà
người đó lại gạt ra đến bên kệ sách chọn sách. Tôi lại chạy tọt đến ôm
lưng anh, phát ra cái giọng tội nghiệp nhất.
- Anh! Em sai rồi. Mai em
sẽ không đi tập nữa! Không phải do em, do cái Lan nó tiếc cái thẻ miễn
phí. Mai em không tập nữa đâu. Tại em cũng muốn mang áo cưới đẹp mà!
- …
Tôi vùi mặt vào anh một lúc, lại
không thấy động tĩnh gì. Tôi ôm chặt vòng tay, bắt đầu xoay xoay người, mon men lên phía trước, lại tựa đầu vào ngực anh.
- Em sai rồi! Đừng giận!
Anh chẳng nói gì, bỏ tay tôi xuống rồi đi ra ngoài. Tôi lại sợ sệt đi theo. Mãi suy nghĩ làm thế nào để
người này hết giận, không để ý rằng anh đã dọn thức ăn trước mặt tôi.
Tôi giật mình, cười cười rồi ngồi vào.
- Em không ăn chén đâu! Lấy cho em một tô luôn đi chồng, em sẽ ăn nhiều!
Một lát sau, rốt cuộc không chịu nổi, tôi ngẩng đầu, rưng rưng nói với anh.
- Ăn hộ em chút này thôi, mai em không đi tập nữa sẽ ăn lại đúng bằng chừng này ạ!
Anh lườm tôi một cái, rồi lại đón
lấy tô cơm trong tay tôi. Đột nhiên tôi lại rất cảm động, tôi biết anh
rất yêu tôi, rất chiều chuộng tôi nhưng hôm nay tôi lại nghĩ, có lẽ anh còn yêu tôi nhiều hơn chừng đó, thương tôi nhiều hơn tôi nghĩ rất
nhiều.
Tôi chạy qua bàn đối diện, hôn chụt lên mặt anh.
- Em yêu anh!
*************
Bây giờ thử vừa cái váy này, tôi
rốt cuộc cũng thấy nhẹ nhõm. Lại nhớ tới bộ mặt đưa đám của anh khi lần trước đưa tôi đi thử, chỉ vì nghe tôi mặc bị rộng.
Tôi kéo khóa áo sau lưng mãi không lên. Chỉ kéo được một nửa, không thể kéo lên nữa. Áo cưới tuy đẹp
nhưng thật là phiền phức mà. Khi nãy cô bé nhân viên lại vừa bảo tôi đi đâu đó tí việc bảo sẽ gọi người khác đến giúp tôi nhưng sao bây giờ
vẫn không thấy. Tôi ngại ngùng gọi vài tiếng nhưng không thấy ai đáp
lại.
Sau đó lại có người kéo mạnh màn che, tôi giật mình xoay người lại, thì bắt gặp nụ cười nham hiểm của người đó.
- Hải Linh cô cũng đến đây à? – Tôi mỉm cười, hỏi thăm.
- Không! – Cô ấy nhếch môi. – Tôi đến tìm cô.
Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh, lại cảm giác điều gì đó không ổn sắp xảy đến. Tôi im lặng không nói, đợi cô ta tiếp tục.
- Chuẩn bị tiệc cưới có vui không? – Cô ta hất cằm về phía tôi.
Tôi quên mất, đây mới đúng là Hải
Linh mà tôi quen. Mà Hải Linh này lại quá khác so với Hải Linh xin lỗi
tôi trong phòng làm việc.
- Vui lắm, đúng không? Tôi cũng đã từng như vậy. Cô có biết tôi đã từng đi sắm váy cưới không? Ha ha, cô không biết đúng không. Ừ! Làm sao cô biết được, anh ấy đã hủy
lễ đính hôn với tôi kia mà. Vậy mà tôi lại ngu ngốc trong hai tháng đó
làm hết mọi thứ, tự bản thân chọn nhà hàng, tự mình đi chọn lễ phục lên danh sách. Nhưng rồi để nhận được lời từ chối của anh trước mặt người
lớn trong gia đình. Cô làm sao biết được cảm giác đó?
Đính hôn của cô ấy và Long, là
chuyện duy nhất mà tôi cảm thấy bản thân mình có lỗi với cô ấy. Tim tôi co thắt lại. Dường như, cô ấy sắp cho tôi biết điều gì đó mà tôi không muốn biết nhất. Tôi duy trì im lặng, vẫn để cô ấy tiếp tục bài độc
diễn, tự hỏi tự trả lời của mình.
- Cô có nhớ ngày 25 tháng 4 không?
Tôi nhớ, làm sao mà quên được. Đó
là ngày tôi hiến máu, và tối hôm đó chúng tôi đã cãi nhau. Và tôi còn
nhớ, cô ấy đã hỏi câu này một lần.
- Chắc cô không biết, đó
là ngày đính hôn của chúng tôi. Ha ha. – Cô ta cười to lên. – Nhưng lại vượt quá tôi mong đợi. Đó đã trở thành đêm tân hôn của tôi! Ha ha ha.
Ầm một tiếng, mọi thứ xung quanh
như tan vỡ. Tôi cảm giác khó thở, tim lại vô cùng đau đớn. Đột nhiên,
khụy chân, một bên đầu gối đập mạnh xuống bục gỗ. Nước mắt không cảnh
báo đã lăn dài trên má.
Ngày đó là ngày đính hôn của cô ta, là ngày Long không về nhà …
Cô ta trả cho tôi đúng hai tháng,
hai tháng để lần cuối tôi tận hưởng niềm vui mà cô ấy từng tận hưởng.
Và hôm nay, cô ấy trả lại tôi nỗi nhục mà tôi đã cho cô ấy.
Tôi mơ hồ, không thở được, đưa tay lên chỗ đau đớn nhất trong cơ thể. Đau, rất đau.
Mọi thứ đã vỡ nát, tôi lại mỉm cười.
- Vậy bây giờ cô thấy vui không? Chúc mừng cô.
- Chưa đâu Lam Anh. Tôi muốn cô chúc mừng chuyện này cơ.
- Cô im ngay! Cút ngay! – Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Tôi lại muốn cười thật to. Tôi
muốn hét lên rằng, tôi là một con ngốc, chỉ có tôi mới không biết
chuyện. Cả Jade và ngay cả Quân cũng đã biết chuyện. Chỉ có tôi, có
mình tôi là vui vẻ đi thử váy cưới. Chỉ có tôi mới là kẻ ngốc, có thể
sống với một người đã phản bội mình suốt hai tháng.
- Anh cũng biết chuyện này sao Quân? – Tôi bình tĩnh hỏi anh.
- Anh … - Quân vội chạy đến đỡ tôi nhưng tôi lại tránh. – Cô cút ngay!
- Anh sợ cái gì? Sợ cô ta đau lòng sao? Cô ta đã lừa dối anh, vậy mà anh vẫn đau lòng sao?
- Cô im ngay. Nếu không đừng trách tôi! – Quân hét lên với cô ta. Thực sự tôi chưa bao giờ thấy anh giận dữ đến thế này.
- Anh lo tôi nói cái gì? Nói với cô ấy rằng tôi đã có con với anh Long sao?
Có phải là vì tôi đọc quá nhiều tiểu thuyết, xem quá nhiều phim Hàn hay không mà tôi thấy cuộc đời mình lại diễn biến giống hệt.
Đã hết. Vậy là đã hết. Tôi và con người kia … không còn gì nữa một chút cũng không.
Tôi rất nhớ Long, lúc này tôi rất
nhớ anh. Tôi nhớ con người đã kiên trì yêu tôi suốt bảy năm, con người
độc đoán đã dung cách cực đoan nhất để cướp tôi từ tay người khác. Con
người đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên. Con người đã cứu tôi khỏi vụ tai nạn năm đó, lại còn phải trị liệu một thời gian. Người mà tôi đã cho
rằng anh là hạnh phúc của cuộc đời tôi, là tất cả của tôi.
Tôi muốn nhớ lại những kỉ niệm của chúng tôi, nhưng tại sao lúc này, một chút cũng không thể nhớ. Tôi cố
gắng, cố gắng nhớ, nhưng trong đầu cũng chỉ hiện lên mỗi khuôn mặt của
người đó.
Tôi nhận ra rằng, mình còn yêu anh nhiều hơn bản thân mình nghĩ. Nhưng lúc này, yêu anh thì được gì? Yêu
anh? Có thể. Ở bên anh? Không bao giờ.
- Vậy tôi chúc mừng cô. Chúc đứa trẻ trong bụng cô khỏe mạnh. Chúc cho chồng cô sớm yêu cô.
- Cô! – Hải Linh tức giận chỉ vào mặt tôi.
- Tôi nói gì sai sao? Cô
vừa tôi thừa biết anh ấy yêu ai mà đúng không? Nhưng, cô đã thắng. Chúc mừng. Mời cô ra khỏi đây!
Cô ta kinh ngạc nhìn tôi. Có lẽ
sức chịu đựng, và khả năng phục hồi của tôi đã đạt đến cảnh giới cao
nên cô ta rất bất ngờ. Nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi lại bỏ đi.
Tôi lau nước mắt, đứng dậy muốn
kéo màn để cởi bộ váy này. Quân lại nhanh chóng đến ôm tôi. Tôi khó
chịu muốn thoát ra, nhưng anh lại ôm chặt.
- Lam Anh, cứ tiếp tục khóc đi em!
- Vì sao em phải tiếp tục khóc? – Tôi mệt mỏi cũng không giãy giụa nữa.
- Lam Anh, đừng làm anh sợ!
- Các người xem tôi là con ngốc, đúng không?
- Không, anh không hề!
- Vậy đến khi nào anh mới
nói cho em biết là anh đã có lại trí nhớ? – Cảm giác được anh cứng
người, tôi lại nói tiếp. – Hay căn bản anh chưa hề mất trí nhớ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT