"Bảo Nhi, em thật sự quyết định, nhất định phải đi sao?" Lăng Vân nhìn em gái bảo bối mình yêu thương 19 năm, nghĩ đến em gái sẽ phải rời xa hắn, rời đi ngôi nhà ấm cúng, đến một nơi hoàn toàn xa lạ để sống, trong lòng hết sức không muốn.
"Vân, anh không cần khuyên em nữa, em đã quyết định, chuyện này sẽ không thay đổi!" Lăng Bảo Nhi vô cùng kiên quết nhìn về phía anh trai, cô biết người nhà đều yêu thương cô, cô cũng không muốn rời xa gia đình, nhưng cô sợ cô gặp lại hắn, sợ bị sa vào - trầm luân trong đôi mắt lam thâm thúy đó, cho nên cô quyết định trốn tránh, chạy trốn càng xa càng tốt, để hắn không tìm được cô, để hắn quên cô. . . . . .
"Bảo Nhi, nếu như Lăng Phong nói lời dọa dẫm em, em hãy gọi điện thoại cho anh trai, anh sẽ bay qua đó giết chết - đập bẹp hắn! Nếu không thì thế này vậy, anh trai đi cùng em, em thấy thế nào?" Không có biện pháp, hắn cũng chỉ có một em gái bảo bối mà thôi, nói hắn có khuynh hướng tình ái với em gái cũng được, biến thái cũng được, cái gì cũng được hết, dù sao hắn cũng không yên tâm để em gái đi đến nơi xa xôi như thế.
"Vân, nếu em nhớ không lầm, Phong cũng giống như anh đều yêu thương em không phải sao? Năm đó, hắn đi ra nước ngòai, lúc đi vẫn còn la hét muốn em đi cùng hắn, nếu không phải anh ngăn lại, nói không chừng bây giờ em cũng đang ở đó rồi." Như vậy, cô cũng sẽ không gặp phải hắn nữa, việc đời khó lường!
"Còn nữa, nếu anh đi, thì bố mẹ phải làm thế nào? Lăng thị làm sao bây giờ? Những công nhân viên chăm chỉ làm việc phải làm sao?" Nếu đã nói, thì cô cũng chỉ muốn anh trai lấy đại nghĩa làm trọng.
"Vậy. . . . . . Vậy anh có thể gọi Phong trở về, anh trai sẽ cùng em đi ra nước ngoài, đúng! Cứ làm như thế!" Không ngờ hắn thông minh như vậy, ha ha!
"Anh trai!" Bảo Nhi không biết làm sao, đành nhìn anh trai chằm chằm.
"Được rồi, được rồi, em đừng trừng anh, anh biết rõ rồi, vậy em phải thường xuyên gọi điện về nhà nhé!" Haiz! Mỗi lần, khi mà Bảo Nhi gọi hắn là anh trai, chính là lúc em gái sắp có dấu hiệu tức giận, nếu hắn vẫn tiếp tục nói không ngừng nghỉ, nhất định trong một thời gian dài Bảo Nhi sẽ không để ý đến hắn nữa.
Hừ! Thật hâm mộ tiểu tử thối - Phong kia! "Bảo Nhi à! Sau cùng anh còn có một vấn đề, chừng nào thì emmới trở về vậy?"
Một người đàn ông khôi ngô - tuấn tú vẻ mặt đáng thương nhìn một cô gái nhỏ cao chưa đến 160cm, bộ dạng nước mắt giống như bão tố sắp tuôn ra ngoài, như thế nào lại khiến người khác muốn gào khóc.
"Ách. . . . . . Em còn chưa nghĩ đến!" Đúng vậy, cái vấn đề này ngay cả nghĩ cô cũng chưa nghĩ đến, từ nay về sau cô không muốn đặt chân lên mảnh đất này nữa sao ?
"Oa! Làm sao em có thể chưa nghĩ đến chứ? Mau nghĩ, mau. . . . . . Được rồi, em đừng có trừng anh nữa, vậy em cú từ từ nghĩ đi!" Vẻ mặt Lăng Vân đầy uất ức nhìn em gái bảo bối.
"Vân, em giao phó chuyện nay cho anh, anh nhất định phải nhớ kỹ, nghìn vạn lần không được nói cho người khác biết chuyện của em . . . . . ."
"Biết rồi mà! Em nói đi nói lại mấy trăm lần rồi, yên tâm đi! Nửa chữ anh cũng không tiết lộ ra ngoài, ngay cả bố mẹ cũng không nói, như vậy được chưa!" Đây tất cả đều do cái tên khốn họ Kỷ làm hại, nếu không phải tại hắn, Bảo Nhi cũng sẽ không đau lòng như vậy, nếu không phải tại hắn, Bảo Nhi cũng sẽ không rời xa hắn, bay đến nơi xa xôi như vậy, quá tiện nghi - được lợi cho Phong!
"Hừ! Nếu là lần tới để cho hắn nhìn thấy tên khốn kiếp đó, hắc hắc, he he! Hắn nhất định sẽ lột da hắn ta, rút gân hắn ta, uống máu của hắn ta, xương sao lấy tạm hầm canh . . . . . ."
Sự thật chứng minh tất cả, nghìn vạn lần ban ngày ban mặt không nên nói lung tung, nếu không. . . . . .
"Bảo Nhi đang ở đâu?"
Tựa vào sofa là một người đàn ông có gương mặt anh tuấn soái khí, trên trán lộ ra khí phách vương giả, toàn thân tỏa ra hơi thở bức người, ánh mắt lam lạnh lẽo quét qua tất cả những người của Lăng gia, ánh mắt quét đến chỗ nào, khiến người đó không lạnh mà run.
Vợ chồng Lăng gia nhìn trận địa trước mắt, cho dù bọn họ đã từng nhiều năm trải qua gian khổ, mới có kết quả như ngày hôm nay, nhưng hai chân vẫn không nhịn được run rẩy.
Sáng sớm hôm nay, cũng không biết từ đâu có một bang đản toàn người áo đen kéo đến nhà, dám xách bọn họ từ trong chăn ra, dẫn xuống dưới lầu để gặp Thiếu chủ của bọn họ. . . . . .
Ngẫm lại cũng thấy kỳ quái, Bảo Nhi chỉ là học sinh, làm sao có quan hệ với người này chứ? Bảo Nhi - một cô gái nhỏ như thế có thể đi tới đâu chứ? Chẳng lẽ Bảo Nhi bỏ nhà đi là bởi vì có quan hệ với hắn sao?
"Bây giờ, Bảo Nhi đang ở đâu?” Người đàn ông không còn kiên nhẫn gào thét, cắt đứt suy nghĩ của bọn họ.
"Tôi. . . . . . Thật sự chúng tôi không biết!" Trong lòng Lăng mẹ thầm nghĩ: cho dù có biết chúng tôi cũng không nói cho cậu, Bảo Nhi được cả gia đình chúng tôi yêu thích, một đại bang đản toàn người vẻ mặt dữ tợn, nhìn cũng biết không phải thứ tốt đẹp gì.
"Cậu. . . . . . Cậu tìm con gái của tôi để làm gì?" Lăng ba hỏi hắn, mang theo nghi hoặc cùng lo lắng.
"Dĩ nhiên! Bởi vì cô ấy cầm một vật của tôi!" Khuôn mặt người đàn ông thoáng hiện lên vẻ bi thương.
"Không biết là vật gì, có thể nói rõ ràng được không, trong giới doanh nghiệp, Lăng thị chúng tôi cũng có chút địa vị, tiền tài đối với chúng tôi không thành vấn đề!" Lăng ba nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán, chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, thì không thành vấn đề, Lăng ba nguyện ý dùng tiền để đổi lấy bình an cho người thân.
"Hừ! Chỉ sợ là dùng cả tính mạng của bản thân ông và gia đình cũng không đủ! Tôi hỏi lần cuối, Lăng Bảo Nhi, cô ấy đang ở đâu?" Từ đầu đến cuối, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông tràn đầy căm phẫn nhìn chằm chằm người đàn ông kia - - Lăng Vân.
Trên bàn ăn, Lăng Vân ngồi một bên thoải mái nhàn nhã uống café, tranh thủ dùng ánh mắt hung ác “chém chém" hắn, ở trong lòng cũng không để ý một chút nào đến ánh mắt lạnh lẽo của hắn .
Kỷ Ngạn Hiên giận không kiềm được, xông lên phía trước, rút súng ra đặt giữa trán Lăng Vân, "Anh biết đúng không? Nói cho tôi biết, bây giờ cô ấy đang ở đâu?"
Trời ạ! Hắn còn có súng? Đây rốt cuộc là có còn vương pháp (pháp luật) nữa hay không? Vợ chồng Lăng thị bị dọa đến mức không biết nên làm như thế nào.
Trái lại, người có liên quan lại vẫn không gấp rút, vẫn còn tiếp tục uống café của hắn, bộ dạng giống như "Tôi không nói đấy, cậu có thể gây khó dễ tôi sao?", hắn coi như không thấy đôi mắt lam đang tỏa ra ngọn lửa tức giận mãnh liệt, khẩu súng giống như được đặt trên đầu người khác, không có liên quan với hắn.
"Anh muốn chết!" Hai mắt của hắn ngập tràn tia máu, tất cả lý trí đều bị lửa giận thiêu sạch không còn sót lại chút gì, bây giờ hắn giống như một con thú bị thương tổn chính xác là Sư tử điên cuồng, nóng nảy, lo lắng, một lòng chỉ muốn cho kẻ địch bị hắn thương tổn một phát trí mạng, ngón trỏ hắn khẽ nhúc nhích, chuẩn bị bóp cò súng - -
"Dừng tay! Ngạn Hiên, cậu điên rồi! Mau bỏ súng xuống!" Một người đàn ông tuấn tú, âm nhu chạy hổn hển vào trong nhà, nhìn khuôn mặt đầy sát khí của Kỷ Ngạn Hiên, điên cuồng hét lên.
"Tôi sắp điên rồi! Tìm Bảo Nhi không được, thật sự tôi cũng muốn điên luôn!" Kỷ Ngạn Hiên không chịu yếu thế rống lại, quay đầu lại, mắt lam dấy lên ngọn lửa cháy rừng rực, trợn mắt lên - hung tợn nhìn Lăng Vân, hận không thể dùng cặp mắt đốt trên người hắn ta hai lỗ thủng, "Cái người kia, anh ta rõ ràng biết Bảo Nhi đang ở đâu, nhưng lại không chịu nói cho tôi biết, tôi muốn làm thịt anh ta!"
Hắn biết, mọi việc chỉ cần liên quan đến Lăng Bảo Nhi, tính khí của Ngạn Hiên liền “âm tình bất định” ( tâm trạng không ổn định), mẹ kiếp! Kỷ Ngạn Hiên bình tĩnh, tao nhã đang chết ở chỗ nào rồi? ! Xong rồi, xong rồi, bây giờ ngay cả chính hắn cũng có chút mất khống chế. Hai mắt Nghiêm Hạo nhắm lại, ra sức hít vào, thở ra, lại hít, lại thở. . . . . .
Thật lâu sau, đôi mắt xinh đẹp của hắn chậm rãi mở ra, khóe miệng thoáng nâng lên nụ cười tà, "Cậu phải giết thì cứ giết đi! Tôi sẽ không ngăn cản, cũng không ngăn được cậu! Anh em với nhau, đừng nói là tôi không nhắc nhở cậu, họng súng của cậu đang chĩa lên người anh trai yêu quý của Lăng, Bảo, Nhi, cậu mà làm hắn bị thương, tôi dám khẳng định cả đời này cô ấy sẽ không tha thứ cho cậu, thậm chí còn hận cậu cả đời! Không chừng ngày nào đó, cô ấy nghĩ rằng mình gián tiếp hại chết anh trai yêu quý, nhất thời không nghĩ thoáng, lại đi cùng. . . . . ."
"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Hắn như bị điện giật vội vàng thu tay về, hoảng sợ nhìn khẩu súng chằm chằm, bước chân không tự chủ lùi về phía sau, giống như có rắn độc – thú dữ vậy.
Mới vừa rồi nghe lời nói của A Hạo khiến hắn giống như hình dung ra bộ dạng kia: chất lỏng đỏ tươi từ trên người Bảo Nhi chảy ra, từ từ lan ra, không ngừng khếch tán, càng lúc càng nhiều. . . . . .
Lăng Vân nhìn bộ dáng này của hắn không kiềm nổi xúc động, nếu không phải vì hắn đã liên tục đảm bảo với em gái, là sẽ không tiết lộ hành tung của em. Nói không chừng, hắn sẽ thật sự nói cho cậu ta biết Bảo Nhi đang ở đâu, nhưng vừa nghĩ đến cậu ta đã làm em gái bảo bối bị tổn thương sâu sắc, hắn quyết định sẽ cho cậu ta nếm một chút đau khổ nữa, coi đó là an ủi trong khoảng thời gian dài hắn không được thấy em gái Bảo Nhi.
Bất quá, nói đi nói lại, vừa nhìn thấy ánh mắt đáng sợ kia, tim của hắn thật đúng là có chút mao mao (đập nhanh vì quá sợ), nếu không phải người đàn ông xinh đẹp kia xuất hiện kịp thời, hiện tại hắn liền có thể bị. . . . . .
Bảo Nhi à! Thiếu chút nữa là anh trai của em liền lưu tên vào trong sử sách rồi! Em trở lại nhất định phải giúp anh trai kiềm chế kinh hãi này, tốt nhất là để anh ôm em một cái, sau đó sẽ cho anh trai một cái “chụt” nhé, hi hi hi ——
Trong lòng Lăng Vân càng nghĩ càng vui vẻ, tay cũng không tự giác nâng tách café lên, mới vừa cúi đầu muốn uống, bỗng dưng - -
Hắn cau mày nhìn về người đàn ông bên cạnh tường, mẹ kiếp! Chỗ nào không ném, lại ném súng vào tách cà phê của hắn? ! Không chú ý vệ sinh sao? Như thế thì hắn uống thế nào! Thiệt là ~ ~
Nghiêm Hạo mắt nhìn thấy khẩu sung cắm đầu ngã vào trong tách café, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vừa quay đầu lại, hắn lại hít một ngụm khí lạnh - -
Kỷ Ngạn Hiên sắc mặt tái mét dựa lên tường, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng nhỏ xuống, đôi môi không còn chút huyết sắc, phải nói là toàn thân cực kỳ có nhiều máu, đó chính là vết thương trên ngực đã nứt ra, máu thấm ướt băng gạc băng bó vết thương, không ngừng chảy ra ngoài, chiếc áo sơ mi đã nhuộm hơn nửa màu đỏ cực kỳ chói mắt, nhìn thấy ghê người.
Trong lúc bất chợt Nghiêm Hạo cảm thấy ngực như bị bóp nghẹt, không nói không nhanh, hắn xoay người, gầm thét với những người kia: "Các cậu là một lũ đầu heo! Cậu ta hôn mê đã một ngày, tối hôm qua mới tỉnh lại, các cậu giỏi lắm, sáng sớm hôm nay giúp cậu ta lén trốn ra ngoài! Thế nào, sợ cậu ta không chết được đúng không?"
"Đặc biệt là hai người các cậu!" Hắn nổi giận, đưa tay chỉ người bên cạnh, "Cảnh Hạo Thiên, cậu không muốn sống nữa phải không? ! Lại dám thay hắn nằm trên giường bệnh, để qua mắt mọi người! Cậu được lắm! Cậu muốn nằm như thế, vậy để tôi cho cậu một phát súng thì sẽ như thế nào! ?"
"Còn cậu nữa - - Lục Minh! Não như một đứa con nít vậy, cậu xem bộ dạng cậu ta như vậy mà có thể xuất viện được sao? Biết cậu lớn lên đẹp trai, rất lợi hại, lừa em y tá choáng váng đầu óc, chỉ con đường khác cho các cậu trốn thoát, hừ? !"
Hai người bị điểm đến tên xấu hổ cúi đầu, bọn họ cũng không muốn thế! Là lão đại ép! Nếu không, bọn họ nào dám lớn mật như vậy chứ?
"Không phải mới chảy chút máu sao? Cũng mới thấm ướt một cái áo sơ mi trắng mà thôi, các cậu đổi cái băng khác cho cậu ta, nhìn công lực nhuộm vải của cậu ta mạnh như vậy, trong lòng các cậu cứ vui sướng đi nhé! Tốt! Các cậu đã mong cậu ta chết như vậy! Cứ để cho cậu ta chết ở chỗ này đi!"
"Thiếu gia A Hạo, đừng mà!" Một đại bang người áo đen thất kinh kêu la.
"A Hạo, nghìn vạn lần không được! Chúng tôi biết sai rồi! Tiếp tục như vậy nữa lão đại sẽ chết đó!" Hai người đang cúi đầu suy nghĩ, bỗng chốc ngẩng đầu lên, khổ sở cầu xin.
Đám người áo đen kia cũng hốt hoảng gật đầu, "Đúng vậy, Đúng vậy, lần sau chúng tôi sẽ không tái phạm nữa, thiếu gia A Hạo, Thiếu chủ không chống đỡ được nữa rồi!" Thật không nghĩ đến tính tình của thiếu gia A Hạo cũng đáng sợ như vậy! So với Thiếu chủ chỉ có hơn chứ không kém, quả thật là chó sủa sẽ không cắn người!
Lửa giận chưa tiêu, Nghiêm Hạo không nhịn được, lần nữa điên cuồng hét lên: "Đã như vậy, các cậu còn đứng đần mặt ra đó làm gì? Xem cuộc vui sao? Hay là muốn chờ cậu ta chết rồi đi nhặt xác? Còn không mau đưa về bệnh viện!"
Một câu thức tỉnh người trong mộng, bọn họ ba chân bốn cẳng đem Kỷ Ngạn Hiên trong trạng thái nửa hôn mê đặt lên xe, lấy tốc độ nhanh như bay lao về phía bệnh viện . . . . . .
Mẹ kiếp! Ở cùng "sư tử" đã lâu, ngay cả tính khí cũng biến thành xấu! Bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Nghiêm Hạo lại nhắm mắt lần nữa, hít sâu mấy lần, hắn mở hai mắt ra, bước về phía Lăng Vân, "Tôi sẽ không ép anh nói ra Lăng Bảo Nhi đang ở đâu, chỉ hy vọng anh nếu có cơ hội giúp chúng tôi khuyên nhủ cô ấy, trở lại bên cạnh sư tử đi.
Chắc hẳn vừa rồi anh cũng thấy được, cậu ta đối với cô ấy là dùng tình cảm sâu sắc, nên không thể nào tổn thương cô ấy được, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Anh nhẫn tâm nhìn hai người yêu nhau vì lý do đó mà tách ra sao? Suy nghĩ thật kỹ đi!" Dứt lời, hắn giống như con báo lười biếng, chậm rãi bước ra cửa . . . . . .
"Đúng rồi, còn có một chuyện muốn nhờ anh giúp một tay, hai tuần trước, thiếu chút nữa ở trên lầu nhóm người Bảo Nhi bị “ăn”, sau lại không biết vì sao trong lúc quan trọng lại dừng xe, tôi rất tò mò, thuận tiện anh cũng giúp tôi hỏi cô ấy một chút đi!" Tiểu quỷ An Kỳ tò mò muốn chết, cả ngày quấn hắn hỏi tại sao, hắn đâu biết? Không thể làm gì khác hơn là làm phiền người trong cuộc rồi.
Hai người đàn ông ở đây, đều khâm phục Kỷ Ngạn Hiên không dứt, tuổi trẻ nhiệt huyết, nói thắng xe liền thắng xe, đây chính là điều phi thường không ai bằng đó!
Cũng không lâu sau, hai người kịp thời tỉnh táo lại: cái gì? ! Cậu ta nói thiếu chút nữa Bảo Nhi đã bị ăn? Tại sao bọn họ lại không biết chứ? Còn nữa, tại sao cậu ta lại thắng xe? . . . . . .
"Ha ha ha! Tên tiểu quỷ đáng yêu này đáng đánh đòn mà! Ha ha ha!" Một cô gái có gương mặt như trẻ con, vừa xem ti-vi vừa cười chảy nước mắt, cười đến mức ngã từ trên sofa xuống. Đột nhiên, cô hung tợn nhìn chằm chằm ti-vi, hận không thể ném nó phá hủy, "Có lầm không vậy, bị mất điện?"
Qua lúc lâu, khẳng định trong thời gian ngắn điện lực chưa thể có lại, cô bò dậy từ trên ghế sofa, ngoảnh đầu lại nhìn đồng hồ treo tường, oa! Đã đến giờ rồi, con trai bảo bối cũng sắp trở về! Nghĩ tới hắn, mạch suy nghĩ không tự chủ được bị kéo về hai năm trước - -
Mới vừa cùng Vân nói chuyện điện thoại, biết thân thể ba mẹ cũng khỏe, Vân đang nỗ lực muốn cô có một người chị dâu. Tất cả đều rất tốt, không phải sao? Nhưng tại sao cô lại cảm thấy cả đầu đều hỗn loạn, tâm không thể nào hồi phục, vừa nghe Vân nói, thỉnh thoảng những lời nói kia đều hiện lên trong đầu cô - -
"Bảo Nhi, anh trai quyết định ổn định, bởi vì chị dâu tương lai của em đã xuất hiện, cô ấy đang làm việc ở Lăng thị, trước đây anh vẫn chưa từng phát giác, một thời gian trước anh trai “lấy việc công làm việc riêng” đưa cô ấy điều động lên tầng cao nhất, em không thấy được, ngày đó cô ấy tức giận đến mức thiếu chút nữa lật đổ Lăng thị ! Ha ha ha!
Em mà trở về, nhất định anh trai sẽ dẫn em đi gặp cô ấy một chút, em nhất định cũng sẽ cảm thấy cô ấy rất đẹp, cực kỳ tài giỏi, ách. . . . . .Chính là tính khí có chút nóng nảy, tùy tùy tiện tiện trêu chọc chút, mà có thể khiến cô ấy tức tới cả khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt bốc lửa, chơi rất vui, chơi rất vui, như. . . . . . Ngay tức khắc sẽ trở thành Sư Tử Cái tức giận!
Nói đến sư tử, anh trai mới nhớ tới, Nghiêm Hạo có câu nhờ anh hỏi em, nếu em đã làm thức tỉnh Sư tử lạnh lùng, thì em phải trấn an nó, mà không được phủi mông bỏ chạy, sau đó để lại một Sư tử điên cuồng, cứ hai ba ngày lại rống lên với bọn họ! Nếu anh nhớ không lầm, trước kia anh đã giải thích lại hiểu lầm năm đó cho em nghe rồi không phải sao? Bảo Nhi, 3 năm nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, em không muốn gặp lại cậu ta sao?
Em không muốn gặp cậu ta cũng được, nhưng em cũng nên về nhà xem một chút chứ, em cũng không muốn gặp cha mẹ và anh trai sao? Em cũng biết, mẹ không dám ngồi máy bay, nhiều lần mẹ và cha sửa soạn hành lý, đi tới phi trường lại quay trở về. Mỗi lần nói chuyện điện thoại với em, bọn họ đều nước mắt tuôn rời, chưa đến 5 phút cha lại lấy hình của em ra ngồi đó lẩm bẩm. Anh trai cũng rất muốn gặp em, mỗi lần đều phải ngồi máy bay thật lâu mới có thể nhìn em được mấy ngày, rất phiền toái!
Được rồi, được rồi, nói nữa em lại bảo anh lắm lời, hì hì! Anh nhìn thấy chị dâu tương lai của em rồi, bây giờ anh phải đi trêu đùa sư tử, lần sau sẽ nói chuyện với em tiếp! Hy vọng có thể sớm ngày gặp em ở nhà, đừng có được lợi cho tên tiểu tử thúi - Phong kia!"
Đúng vậy, thấm thoát đã qua ba năm, cô cũng rất nhớ cha, mẹ, Vân, còn có anh ấy nữa, thật ra hiểu lầm năm đó cô sớm đã không thèm để ý đến, cái cô để ý là tâm (tấm lòng) của hắn. Qua nhiều năm như vậy cô không dám trở về, bởi vì cô sợ, sợ hắn đã quên cô, không cần cô, càng sợ hắn ở chung một chỗ với cô gái khác, ba năm trước mặc dù là hiểu lầm, thế nhưng một lần cô đau đến mức như dùi đâm vào tim, bây giờ nhớ lại, vẫn còn cảm thấy khắc cốt minh tâm.
Cô sợ nhìn thấy hắn, bởi vì chỉ có hắn mới khiến cô bị thương nặng như vậy, đau khổ như vậy, biện pháp duy nhất là rời khỏi hắn để tránh khỏi đau đớn, không phải sao?
Ba năm đủ đã lâu, có lẽ nên trở về gặp người than một chút, biển người mênh mông, chưa chắc hai người sẽ chạm mặt nhau, không phải sao? Thật vất vả làm rõ suy nghĩ rối loạn, cô ngẩng đầu lên chuẩn bị về nhà ——
Ah? Nơi này là nơi nào? Các tòa nhà xung quanh, một chút ấn tượng cô cũng không có, chẳng lẽ cô mải suy nghĩ về sự việc kia nên mới đi đến chỗ này rồi sao? Trời ạ! Cô lại lạc đường á!
Vẻ mặt Lăng Bảo Nhi suy sụp, mê mang nhìn bốn phía, sao một bóng người cũng không có chứ? Sờ sờ quần áo trên người, Thảm! Mới vừa rồi chỉ muốn về nhà một chút, không mang điện thoại di động, ví tiền cũng không cầm, ai ngờ sẽ đi tới nơi này? Bây giờ cô nên làm gì? Trời cũng sắp tối rồi!
Bất ngờ - - dường như gần đây mơ hồ truyền đến tiếng cãi vã, Bảo Nhi vội vàng đi theo về hướng phát ra âm thanh ở trong ngõ hẻm nhỏ. . . . . .
"Hừ! Bộ dạng đẹp trai thì cho rằng được yêu thích sao!"
"Tiểu tử, những phu nhân và các tiểu thư kia cũng đã đưa tiền cho mày, mày rất hài lòng đi!"
"Khuyên mày nên thức thời một chút, giao toàn bộ số tiền đó ra đây, chúng tao sẽ suy nghĩ có nên tha cho mày một mạng không!"
Nhìn qua ba đứa trẻ tóc vàng ước chừng 8, 9 tuổi, thân hình hơi to con vây quanh một đứa bé. Đứa bé kia tóc đen mắt đen, dáng dấp tương đối đẹp trai - đáng yêu, chắc là người phương Đông!
"Tiền này là của tôi! Ba đứa mày đừng mơ tưởng!" Bé trai tóc đen, mắt lạnh quét qua ba người cao hơn nó một cái đầu, giọng điệu không cho thương lượng.
Ba đứa trẻ tóc vàng bị bé trai nhìn bằng ánh mắt sắc bén như chim ưng, trên người tỏa ra khí thế mãnh liệt, bọn chúng chỉ thoáng ngây ngốc nhìn bé.
Qua lúc lâu, trong số đó có một đứa trẻ tóc vàng dẫn đầu phục hồi lại tinh thần, hung hăng đẩy bé trai, "Tiểu tử thối, mày muốn ăn đòn!"
Đột nhiên bị đẩy ngã, bé trai tóc đen không khỏi lùi lại mấy bước, hai đứa trẻ tóc vàng kia thấy thế, vội vàng cúi người xuống nhân cơ hội lấy tiền trước mặt bỏ vào túi của mình.
Cặp mắt bé trai tóc đen nhìn chằm chằm vào tay hai đứa đang lấy tiền, lạnh giọng nói hai chữ: "Để xuống!"
Ba đứa trẻ tóc vàng thấy tình hình không ổn, nhấc chân muốn chạy, ánh sáng chớp nhoáng - -
"A! Đau quá!" Hai đứa trẻ lấy tiền gào khóc thảm thiết, che cánh tay đang chảy máu, nhìn trong tay bé trai là dao găm bén nhọn, thân thể không nhịn được khẽ run lên, một đứa trẻ tóc vàng khác bị dọa sợ, vội bỏ chạy để mặc đồng bọn.
"Đem tiền để xuống!" Một lần nữa thanh âm lạnh lẽo của bé trai tóc đen vang lên, nâng con dao găm dính máu lên trước mặt chúng đe dọa.
Hai đứa trẻ tóc vàng vội vàng lấy tiền từ trong túi móc ra ném xuống đất, sau đó giống như gặp quỷ bỏ chạy như điên.
Rốt cuộc bé trai tóc đen cũng thở phào nhẹ nhõm, vén vạt áo lên, nghiêm túc lau vết máu trên dao găm, sau đó ôm nó vào trong ngực giống như bảo bối rất quý, cúi thấp người xuống chuẩn bị nhặt tiền. Nhận thấy xung quanh như có ánh mắt nhìn mình, chợt bé trai ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn chằm chằm người tới, cảnh giác đưa tay vào trong ngực.
"Ha ha!" Nhìn vẻ mặt hung hãn đùa nghịch của bé, Lăng Bảo Nhi không nhịn được cười khẽ, so với anh ấy, vẻ mặt tức giận của tiểu quỷ này giống như trod trẻ con mà thôi, cô mới không sợ bé trừng! "Em. . . . . . Ách, em trai rất dũng cảm!"
Dường như không ngờ rằng, người tới vậy mà không bị ánh mắt mình dọa sợ, còn nói những lời khó hiểu, bé trai có chút kinh ngạc há hôc mồm, không hiểu nhìn cô chằm chằm.
Ha ha! Thật đáng yêu, như vậy mới giống một đứa bé!
"Ách. . . . . . Chị lạc đường, không biết em. . . . . . Có thể đưa chị về nhà không!" Mặc dù cảm thấy chuyện này không có khả năng, nhưng cô cũng không có biện pháp khác, vừa nãy ba đứa trẻ kia đã bỏ chạy không thấy bóng dáng, xung quanh không có ai ngoài hai bọn họ, vừa rồi nhìn bé cũng rất kiêu ngạo - lợi hại, nên cô thử chút xem sao!
A? Miệng của bé trai không thể mở to hơn được nữa, cằm giống như muốn rơi xuống. Chị gái này ngu ngốc sao? Muốn bé đưa về nhà? Bé mới 5 tuổi mà!
Cứ như vậy, hai người một lớn một nhỏ đi xung quanh ngõ nhỏ xa lạ, “mò mẫm theo chỗ sáng”, thật vất vả mới đi đến đường cái, Bảo Nhi vội vàng chặn một chiếc ta-xi mới có thể trở lại nhà. Dĩ nhiên tiền xe là bé trả, bởi vì không phải bé muốn đưa cô về nhà sao!
Dọc đường đi, từ trong miệng nhỏ của bé cô biết được: bé tên là Tiểu Hải, năm nay 5 tuổi, vốn là ở trong cô nhi viện, sau đó Cô Nhi Viện bị cháy, bây giwof khoogn có nhà để về, dọc đường ăn xin.
Vì vậy, cô liền thu nhận bé trai đáng yêu này, cũng mang bé trở về nước.
Vừa mới bắt đầu, biểu hiện của Tiểu Hải tuyệt không như đứa bé 5 tuổi, trưởng thành sớm khiến người ta đau lòng. Bảo Nhi tốn khoảng thời gian không ngắn để gần gũi bé, chưa đến 5 phút là true chọc, quấn bé. Dần dần, bé mới có vẻ mặt mà đứa bé nên có: cười, ầm ĩ, làm nũng, nghịch ngợm, gây sự. . . . . .
Tiểu Hải hình như thông minh hơn so đứa bé cùng tuổi, rất nhiều chuyện vừa học bé liền biết luôn. Giống như lần trước, cô mua linh kiện máy vi tính, chuẩn bị một bàn DIY dùng để viết bản thảo, lên mạng, lúc rảnh thì chơi trò chơi. Nhưng không ngờ phức tạp như vậy, cô đang muốn tuyên bố buông tay, chuẩn bị gọi điện thoại cầu cứu Phong, thì bé cầm sách hướng dẫn và linh kiện máy tính lên, tự nhốt mình trong phòng, sau đó một lúc mang máy tính mới tinh xuất hiện, ngay cả Phong cũng khâm phục bé không ngớt.
Hơn nữa bé chơi game trên máy tính rất tuyệt, mặc kệ là trò chơi gì, bé lên tay rất nhanh, cô và Phong chưa từng thắng nổi bé, sau cùng bé khinh thường chơi cũng hai bọn họ, bé online tìm các cao thủ quyết đấu, lại vẫn thường mang phần thưởng chiến thắng trở về. Theo lý thuyết, đầu óc bé tốt như thế, thì việc học rất giỏi mới đúng, nhưng . . . . . .
"Mẹ! Con trai bảo bối đã trở lại!" Người chưa thấy mà tiếng đã đến trước, giọng trẻ con non nớt gọi cô từ trong hồi ức gọi về .
Trước của là một bé trai đáng yêu, đầu đội mũ lưỡi trai, đôi mắt to long lanh có hồn, ba lô nhỏ đeo trên vai, trông cực kỳ đẹp trai.
"Mẹ, lần này thi con lại được 60 điểm!" Bé cong miệng cười rất vui vẻ, một bộ đã đạt được yêu cầu muôn năm, vẻ mặt thừa một chút vui vẻ, thiếu một chút chịu tội.
Môi đỏ mọng của Bảo Nhi khẽ nhếch, ánh mắt kinh ngạc nhìn theo bé, chính là nét mặt này, mỗi lần chỉ cần Tiểu Hải đạt được 60 điểm, vẻ mặt đặc biệt cực kỳ hưng phấn như bây giờ.
Bé giống như thường được 60 điểm, Đúng! Không nhiều không ít, vừa vặn 60 điểm, thỉnh thoảng có một hai ngoại lệ, cũng chỉ lệch hơn 60 điểm chút xíu. Nói trong lòng bé không thích đi học, lại không đúng, cô xem qua bài thi của bé, đáp án của Tiểu Hải ở đâu thì chỗ đó có vết hồng hồng bên cạnh, những thứ khác nói bé làm đi, lại dễ dàng muốn chết! Là cô dạy dỗ có vấn đề sao. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT