"Ngạn Hiên, em vừa mới trở về nước được mấy ngày, anh liền vội vã hướng cha em cầu hôn, vội vàng như vậy, người khác sẽ lầm tưởng giữa chúng ta có cái gì không thể cho ai biết." Một người phụ nữ dáng người đẹp, ngũ quan hơi có vẻ đẹp Phương Đông, điệu bộ nhìn về phía bạn trai đối diện làm nũng, tràn đầy oán giận, nhưng mà, người nghe cũng thấy được trong lời nói cô gái đầy hưng phấn.

"Vậy thì có biện pháp gì, ai kêu anh vừa thấy em, “tam hồn thất phách” ( ba hồn bảy vía) cũng bị em cướp mất, không sớm một chút cùng Kha thúc mang em đính ước, ngộ nhỡ một ngày nào đó em bị người khác theo đuổi, vậy anh thì sao?" Đôi mắt người đàn ông nồng nàn - mê người nhìn cô gái đối diện, môi mỏng khêu gợi nói lời bộc lộ tình cảm yêu thương, biểu hiện sự mê đắm.

"Ghét, anh đem người ta nói thật giống như là hồ ly tinh." Kha Lili nhìn người đang ông đối diện lại quỳ một gối dưới váy màu thạch lựu của cô, cười đến ngọt ngào. Không ngờ vừa trở về nước thì có một người đàn ông xuất sắc như vậy đang chờ cô, Kỷ Ngạn Hiên muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn nhân tài có nhân tài, quan trọng nhất là, tương lai hắn là Minh Chủ Kình Thiên Minh, có quyền thế, gả cho hắn thì hưởng vinh hoa phú quý vô tận, trước kia bên người cô cũng có mấy người đàn ông nhưng không thể sánh bằng hắn, quả thực là khác nhau một trời một vực!

"Làm sao em có thể là hồ ly tinh, vừa nhìn là biết em là một cô gái tốt, hơn nữa, hồ ly tinh kia so với em sao có dung nhan động lòng người, nào có hiền lành đoan trang, tao nhã quý phái." Lần nữa trong miệng người đàn ông nói ra những lời tâm tình mê chết người không cần đền mạng, chỉ là ánh mắt hắn bỗng chốc lại thoáng phản bội từng cái, đáy mắt thoáng qua một tia không tha thứ, nhìn châm biếm.

"Anh nói em như vậy, cũng không đúng!"

"Làm sao biết chứ, đây rõ ràng là sự thật!"

"Ngạn Hiên, anh nói chúng ta kết hôn, ngày nào đính hôn thì tốt?"

"Đương nhiên là cành nhanh càng tốt, chẳng lẽ em không muốn nhanh một chút trở thành thiếu phu nhân Kình Thiên Minh sao? Hơn nữa, em còn phải sớm sinh cho anh một tiểu bảo bảo, trong tương lai Kình Thiên Minh còn phải dựa vào hắn mở rộng đó chứ!" Nói thì nói như vậy, nhưng mà khóe miệng hắn lại thoáng nâng lên nụ cười giễu cợt.

"Đáng ghét! Làm sao anh nói với em những chuyện như vậy chứ, trừ anh ra, em “liên thủ” (giống như thủ tiết - giữ mình trong sạch) cũng còn không cho người đàn ông khác chạm qua!" Cô nói mình trở nên rõ ràng tinh khiết, thanh thuần làm cho người khác líu lưỡi không nói nên lời.

"Không sao, anh sẽ dạy em!" Hắn nhìn cô gái mờ ám, hừ! Người đàn bà ăn ở hai lòng!

"Đúng rồi, em thay anh nói một tiếng với cha em, từ nay về sau, chuyện trong Minh bang còn cần ông ấy giúp đỡ anh nhiều hơn." Đây mới là chính sự! Nghiêm Hạo đáng chết, bảo hắn làm loại chuyện như vậy!

"Anh yên tâm, cha nhất định sẽ giúp đỡ anh thật tốt."

"Vậy chúng ta đi thôi! Bây giờ đi về thương lượng một chút chuyện hôn lễ với Kha thúc." Nói xong, hai người cùng nhau rời khỏi phòng ăn, lưu lại khuôn mặt “ghen ghét -đố kỵ” của cả trai lẫn gái, chỉ trừ trong góc phòng có một người phụ nữ tan nát cõi lòng——

"Bảo Nhi, em làm sao vậy? Đột nhiên đến công ty tìm anh, không phải nói có chuyện muốn tuyên bố sao? Bây giờ làm sao không nói?" Lăng Vân buồn bực nhìn em gái bảo bối từ lúc vào cửa đến bây giờ không nói lời nào, quái lạ, không phải vừa mới rất vui vẻ sao, hiện tại làm sao mà vẫn cho hắn nhìn đỉnh đầu chứ? Tóc của em ấy vẫn khỏe lắm, đầu không có gầu mà?

Trời ạ! Lòng của cô đau quá, đau quá, Ngạn nói chuyện với người phụ nữ kia, từng câu từng chữ đều giống như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào ngực cô, bên tai vẫn còn loáng thoáng lời thề son sắt bảo đảm của hắn, mà hôm nay cả người và vật đều không còn.

Không phải hắn sẽ cùng người phụ nữ khác kết hôn sao? Đúng á! Như thế nào cô quên, hắn đã từng chê giễu cha của hắn, cả đời này chỉ theo đuổi được một người phụ nữ không phải sao? Vậy hiện tại hắn thế nào, chẳng lẽ chứng minh mị lực của hắn sao?

Ông trời! Tại sao không để cho cô thấy rõ bộ mặt thật của hắn sớm một chút, tại sao muốn cô thật lòng ngây ngốc rồi mới vạch trần tất cả chỉ là lời nói dối? Giả! Mắt lam thâm tình là giả, ngọt ngào bày tỏ cũng là giả, tất cả, tất cả đều là giả hết!

Chỉ có trong tiểu thuyết viết đều là thật, yêu thật sẽ cho người bị tổn thương, hơn nữa cũng sẽ thật là đau, thật là đau, hiện tại cô đều cảm nhận được tất cả. Cô thật ngu ngốc, cứ thế đâm đầu vào lưới tình của hắn, không cách nào kềm chế được. . . . . .

"Bảo Nhi, làm sao em khóc? Chỗ nào khó chịu sao? Nói cho anh trai biết, anh trai đưa em đi bệnh viện!"

Sau khi được Lăng Vân nhắc nhở, rốt cuộc Bảo Nhi nhận thấy tầm mắt mơ hồ, hai gò má ươn ướt, thì ra là cô khóc! Đúng á! Cô thật khó chịu, trong lòng lạnh quá lạnh quá, không biết thầy thuốc có thể trị được không, có thể trị được không đây?

Tới hôm nay cô mới biết, hóa ra là khóc thút thít không tiếng động, những giọt nước mắt kia sẽ nhỏ giọt vào tim, hệt như nội tâm hoàn toàn đau nhức, tê tâm liệt phế, làm cho người ta khóc không lên tiếng, muốn kêu cũng không có sức. . . . . .

"Bảo Nhi, anh không cho em một mình chịu đựng khổ sở như vậy, có chuyện gì nói cho anh trai biết, em nhớ rõ chúng ta là người một nhà, mặc kệ bất cứ lúc nào người nhà mãi mãi sẽ ở bên cạnh em, khóc lớn tiếng lên, trút hết mọi việc trong lòng sẽ dễ chịu hơn, sau đó về nhà ngủ một giấc thật tốt, em sẽ phát hiện thế giới vẫn như cũ muôn màu muôn vẻ, em vẫn như cũ là bảo bối cả nhà yêu mến nhất." Hắn không biết tại sao Bảo Nhi khóc thút thít, hắn chỉ biết Bảo Nhi là em gái hắn cực kỳ thương yêu, hắn không cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương em ấy!

"Oa oa ——! Vân, em không cần yêu!" Bảo Nhi thổ lộ, dựa trên vai anh trai gào khóc, giống như anh trai nói vậy, cô khóc lớn tiếng lên, sau đó về nhà ngủ một giấc thật tốt.

Ngày mai Trái Đất vẫn chuyển động như cũ, cuộc sống vẫn tiếp tục, nhưng mà Lăng Bảo Nhi mất tim, mất hồn vẫn có thể trở lại bộ dạng như lúc trước sao. . . . . .

Đêm tối mở ra một cái miệng thật to nuốt chửng cả thế giới, bốn phía yên tĩnh khiến cho người khác sởn tóc gáy, trong không khí tràn đầy mùi máu tươi nhàn nhạt. . . . . .

"Hắc Lang, hôm nay tôi muốn nói cho cậu biết, từ giờ trở đi, cậu đi theo ánh mặt trời của cậu, tôi đi cầu độc mộc của tôi, hai chúng ta coi như không quen biết." Đôi mắt sắc bén người đàn ông trung niên, thanh âm trầm thấp nói với Tiểu Cá Tử ngồi trên ghế sofa đối diện.

"Kha lão, không nên có cái bộ dáng như thế này, giữa chúng ta không phải hợp tác luôn vui vẻ sao? Lần trước, suýt chút nữa thì đắc thủ rồi sao!" Tiểu Cá Tử vội vàng đứng dậy từ trong ghế sofa, đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên, bày ra bộ dạng nịnh hót.

“Cậu cũng biết Kỷ Kình Thiên chỉ có một đứa con trai là Kỷ Ngạn Hiên, sớm muộn gì Kình Thiên Minh sẽ do hắn cai quản. Mà Kỷ Ngạn Hiên lập tức kết hôn cũng với con gái duy nhất của tôi, đến lúc đó nhạc phụ đại nhân (cha vợ) là tôi đây đương nhiên hắn phải chiếc cố nhiều hơn, sau này cháu ngoại đích tôn của tôi sẽ là Thiếu chủ của Kình Thiên Minh, cứ như thế tôi sợ vơ vét không nhiều – béo bở sao? Ha ha ha!" Kha lão hất đầu lên, khinh thường liếc Hắc Lang bên, "Đây cũng không phải chuyện mà một bang chủ bang Hắc Lang nhỏ nhoi có thể làm tốt đấy!"

"Vậy trước tiên ở nơi này, tôi xin chúc mừng Kha lão rồi, ngài có thế ngẫm nghĩ lại, nếu ngài giúp tôi trừ khử Kỷ Kình Thiên, thì không phải Kỷ Ngạn Hiên sớm ngồi lên vị trí minh chủ sao, mà nhân cơ hội này, tôi cũng có thể giao kèo mới cũ phân chia như một chén súp không phải sao? Mọi người đôi bên cùng có lợi đi!" Hắc Lang bên cạnh đang dốc hết sức thuyết phục.

"Hừ! Phải biết rằng, hắn - Kỷ Ngạn Hiên cũng không phải là một “cái đèn cạn dầu”, nếu để cho hắn biết tôi hợp tác với cậu giết chết cha hắn, cậu cho rằng hắn sẽ dễ dàng tha cho tôi sao? Lời của tôi cũng nói rõ ràng với cậu, trước khác nay khác. Sự hợp tác của hai chúng ta cũng chỉ đến đó mà thôi, chúng ta không gặp!" Kha lão không kiên nhẫn phất tay một cái, bước về phía cửa lớn mà đi ra ngoài.

"Đúng rồi, trước ngài đưa cho tôi khoản tiền kia, coi như phí dịch vụ tôi giúp ngài giữ kín, nếu không có phát súng kia của tôi, đám thủ hạ ngu đần của ngài cũng không biết dùng cái chiêu gì, như vậy ngày hôm nay bang Hắc Lang nhỏ bé này cũng không còn tồn tại nữa rồi! Ha ha ha. . . . . ."

*

"Họ Kha kia ông được lắm, ông đừng khinh người quá đáng, hừ! Tôi - Hắc Lang dù gì cũng lăn lộn trên đời đấy, có tình huống nào mà tôi chưa từng thấy qua, nói cho ông biết, nếu ngày mai ông không đưa cho tôi toàn bộ không thiếu một phân tiền, hơn nữa còn phải gấp mười lần tiền lãi, tôi đảm bảo sẽ làm cho cả Kình Thiên Minh biết chuyện tốt mà ông đã làm!"

"Mày dám ——" Khóe mắt Kha lão nhăn lại, lông mày chau chặt, đáy mắt thoáng qua một tia sắc bén.

Kha lão im hơi lặng tiếng móc ra từ trong ngực một khẩu súng sáng loáng, chợt hắn khẽ nghiêng người, “phịch ——!” một tiếng, đạn không lệch một phân ghim vào lồng ngực Hắc Lang——

"Oh ——! CMN, mày dám chơi đùa bố mày. . . . . . giở thủ đoạn sau lưng. . . . . ." Hắc Lang còn chưa kịp nói xong, hai chân đổ rạp xuống, tắt thở!

Đàn em Bang Hắc Lang thấy thế, dồn dập tiến lên bao vây Kha lão ——

"Mày giết bang chủ của chúng tao, đừng mong rời đi!"

"Đúng, không được đi!"

"Ha ha! Nếu hắn còn sống thì miễn cưỡng coi hắn là Bang chủ, hiện tại hắn đã chết rồi, bây giờ chỉ còn lại một xác chết mà thôi, đầu óc các người nên thông minh hơn một chút, đi theo tên tiểu tử này la cà - lông bông lâu như vậy rồi, vơ vét được cái gì tốt rồi? Người nào trong số các cậu không biết, Hắc Lang là người cực kỳ keo kiệt, bây giờ hắn đã chết, nếu các cậu chịu quay đầu lại đi theo tôi, tôi đảm bảo mọi người sau này được nhậu nhẹt ăn ngon!"

Kha lão thấy bọn đàn em còn đang do dự, "Vừa rồi các cậu cũng đã nghe được, sau này Thiếu chủ Kỷ Ngạn Hiên của Kình Thiên Minh sẽ là con rể của tôi, nếu các cậu đả thương tôi, hắn nhất định sẽ thay tôi báo thù, các cậu cho rằng mình sẽ trốn được đuổi giết của Kình Thiên Minh sao?"

"Nói rất đúng! Kha lão, ông cho rằng ông có thể trốn được đuổi giết của Kình Thiên Minh sao?" Bỗng chốc bên trong nhà bị một hơi thở lạnh lẽo bao phủ, Kỷ Ngạn Hiên lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trước mặt mọi người, giọng nói trầm thấp - lạnh lẽo, hai mắt lam bắn tán loạn ra tia máu.

"Thiếu chủ? Làm sao ngài lại ở đây?" Căn bản không ngờ rằng hắn sẽ ở này trông thấy, vẻ mặt Kha lão toát ra sự sợ hãi.

"Kha lão, mấy ngày không gặp, hiệu quả giết người diệt khẩu của ông cũng cao lên đấy!" Nghiêm Hạo diện mạo âm nhu - tà ác - xinh đẹp lạnh lung mỉa mai, khịt mũi “hừ” một tiếng.

"Mẹ kiếp, ông thật đúng là bảo trì bình thản, tôi chính là nhìn chòng chọc ông mạnh khỏe nhiều ngày rồi! Làm hại ông mày mấy ngày không ngủ ngon giấc!" Cảnh Hạo Thiên tính khí nóng nảy, mặt nổi lên cặp mắt gấu trúc buồn cười 0.0 hung tợn nhìn chằm chằm ông ta.

"Chính xác là mấy ngày rồi không có người đẹp đi! Nói đi nói lại, cậu cũng không nên trách Kha lão, cậu nổi lên cái mắt gấu trúc như vậy mà lấy được người đẹp mới là lạ đó! Ha ha ha!" Nhìn qua, Lục Minh hào hoa phong nhã, không chút khách khí châm chọc.

"Cậu - cái tên đáng chết này! Ngứa da hả!"

Kha lão bên cạnh cũng không có tâm tình nhìn hai người đùa nghịch, hai mắt nhìn thẳng Kỷ Ngạn Hiên, "Ngạn Hiên, cậu vì Lili nhà tôi, mà hãy tha thứ cho tôi đi!"

"Stop! Cũng chỉ là đóng kịch mà thôi, ông thật sự cho là con gái của ông dáng dấp Quốc Sắc Thiên Hương sao, lão đại của chúng tôi đã nhẫn nại - chịu đựng cô ta đủ rồi đó!" Lục Minh căm phẫn bất bình thay lão đại minh oan, lão đại đáng thương đã bỏ xuống chị dâu nhỏ đáng yêu để giả bộ với người đàn bà ghê tởm đó nhiều ngày như vậy.

"Các cậu vạch kế hoạch tốt lắm? Ngạn Hiên, cậu hãy nghĩ đến việc con gái tôi còn trong sáng - một lòng si mê cậu, mà bỏ qua cho tôi đi!"

"Ông nói con gái ông còn là “thanh thuần ngọc nữ”( trong sáng như ngọc) à? Tôi nhổ vào! Còn một lòng si mê! Thật mệt ông đã nói ra miệng, cô ta ở bên Mỹ làm những mánh khóe kia chúng tôi đã ‘nhất thanh nhị sở’ (điều tra rõ ràng), nếu không cũng sẽ không tìm cô ta hừ!" Cảnh Hạo Thiên vạch trần một phen lời nói dối, hiện tại hắn hận chết cái lão gia hỏa này rồi, làm hại hắn ngày ngày nổi lên hai mắt quầng thâm, đi tới đâu cũng bị cười châm chọc, đừng nói gì đến việc cưa người đẹp.

"Vậy. . . . . . , Ngạn Hiên, dù sao tôi cũng đi theo cha cậu nhiều năm như vậy rồi, hắn phải nể mặt tôi một lần chứ!" Kha lão vẫn chưa từ bỏ ý định, mà muốn vì mình tìm một cơ hội sống sót.

"Hừ! Ông cho rằng ông giết cha tôi không được, sau đó lại tổn thương người phụ nữ của cha tôi, cha tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho ông sao? Ông quá ngây thơ rồi đó!" Kỷ Ngạn Hiên một câu phán quyết hắn tử hình.

"Coi như tôi cầu xin các người. . . . ." Kha lão khom lưng quỳ rạp xuống, bỗng dưng ——, một sức lực mạnh mẽ giúp ông ta đẩy người bên cạnh - Hắc Lang về phía trước, hướng về phía đám người bắn hai phát súng, nhân lúc hỗn loạn biến mất trong màn đêm. . . . . .

"Mẹ kiếp! Còn muốn chạy!" Cảnh Hạo Thiên và Lục Minh nhanh chóng mang theo mười mấy anh em đuổi theo hướng Kha lão chạy trốn.

Nghiêm Hạo bước tới một bên nhận một cuộc điện thoại, sau đó sắc mặt u má chạy lại, "Ngạn Hiên, có phải mấy ngày trước cậu và Kha Lili đến một nhà hàng tên là ‘Thực Xã’?"

Lông mày hắn nhíu lại, nhìn về Nghiêm Hạo, cảm giác được bầu không khí có cái gì bất thường, "Hình như là vậy, tôi không nhớ rõ, cậu nói là. . . . . ." Hy vọng không phải như những gì hắn đang nghĩ.

Nghiêm Hạo hơi gật đầu, "Mới vừa rồi người theo sát Bảo Nhi gọi điện thoại tới, nói là vài ngày trước Bảo Nhi và anh trai cô ấy đến nhà hàng này, sau đó hình như nhìn thấy cậu ôm Kha Lili đi ra, nhưng không khẳng định lắm."

"Chết tiệt, tại sao bọn họ không nói sớm? !"

"Bởi vì lúc đầu không chắc chắn, hôm nay thấy Bảo Nhi cùng cha cô ấy đến trường học làm thủ tục nghỉ học, mới thấy không ổn, sau đó gọi điện thoại hỏi tôi một chút!"

"Cái gì? Cô ấy muốn nghỉ học? SHIT! A Hạo, truyền lệnh xuống, đối với Kha lão, giết không cần hỏi!" Hắn giận không kềm được gầm nhẹ, trong đêm tối sắc mặt xanh mét truyền lệnh, nói xong, giẫm bước chân nặng nề rời đi.

Nghiêm Hạo thở dài một hơi, Kha lão ơi Kha lão, một mình ông chết cũng không sao hết, nhưng cũng đừng hại mọi người chịu tội cùng ông, nếu không ông có chết một vạn lần cũng không đủ, hy vọng giữa bọn họ sẽ không có chuyện gì mới tốt, sau cơn mưa trời lại sáng đi. . . . . .

"Lăng Bảo Nhi ——! Em đứng lại đó cho anh!" Người đàn ông hùng hổ gào thét, đến mức cả người lẫn vật tránh xa, sợ rằng ngọn lửa cháy hừng hực quanh hắn sẽ thiêu mình thành tro bụi.

Cái cô gái đáng chết này, giám đối đãi lại hắn bằng hành động co chân lên chạy, hắn không đáng để cô tin tưởng như vậy sao?

Lăng Bảo Nhi liều mạng chạy về phía trước như kẻ điên, làm gì có ai chạy bộ như thế, chân ngắn của cô vĩnh viễn bị thua thiệt, chưa được hai ba bước đã bị túm được, bàn tay hắn kìm chặt ở eo thon của cô, kéo cô vào trong ngực.

"Anh buông ra! Tôi không muốn gặp lại anh!" Bảo Nhi dốc sức muốn tránh thoát, nhưng sức lực của hắn cực kỳ mạnh, cô dứt khoát không vùng vẫy nữa, quay phắt đầu đi không thèm nhìn hắn một cái.

"Bảo Nhi, em xem đôi mắt của anh đi, anh biết em thấy được, cũng nghe được những gì, nhưng sự thật không phải như vậy đâu, em hãy nghe anh giải thích!" Bàn tay quay mặt cô lại, để cho cô nhìn vào đôi mắt đầy áy náy cùng tình cảm dịu dàng của hắn.

Lăng Bảo Nhi tuyệt vọng, lắc đầu, "Không cần, bất quá giải thích cũng chỉ là bắt đầu của một lời nói dối mà thôi!" Nếu như tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được đều không phải là thật, vậy hắn giải thích cái quái gì chứ? Hắn thật sự cho rằng cô tương đối ngu ngốc nên dễ lừa gạt sao?

"Cái gì anh cũng không cần giải thích nữa, vả lại, vừa bắt đầu tôi đã sai lầm rồi, nhưng tôi không muốn tiếp tục sai thêm nữa, hay là chúng ta chia tay đi!"

"Không được! Anh không muốn chia tay! Anh cũng không cho phép em nghỉ học! Em hãy nghe anh nói, không phải như vậy đâu! Người phụ nữ kia chỉ là. . . . . ." Không được, tuyệt đối không được! ‘Chia tay’ - hai chữ giống như hai viênloongn bỗng chốc bắn nổ tung lồng ngực hắn, tim của hắn giống như bị xé rách đau đớn, tại sao cô ấy có thể dễ dàng nói ra câu đó.

"Không cần nói gì nữa! Tôi không muốn nghe!" Bỗng dưng cô cắt đứt lời nói của hắn, cô không muốn nghe bất cứ chuyện gì về cô gái kia.

Bỗng nhiên, ý thức được những gì hắn vừa mới nói, "Anh thế nhưng lại phái người theo dõi tôi? Đê tiện!" Cô hết sức khinh thường quay mặt sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng ghê tởm của hắn nữa, càng không muốn nghĩ đến tại sao trong mắt hắn lại tràn ngập đau khổ. "Anh buông tay ra cho tôi!"

"Không! Cả cuộc đời này anh cũng không buông tay ra đấy! Anh không cho phép em nhìn anh như thế! Anh không cho phép!" Hắn giống như dã thú phát điên không ngừng gầm thét, không! Hắn tuyệt đối sẽ không buông tay! Tuyệt đối không! Tại sao cô nghe cũng không nghe lời giải thích của hắn, liền kết tội hắn.

Bàn tay nắm chặt hai vai cô, thật không ngờ không kiềm chế lực tay, chỉ cảm thấy nếu bây giờ buông cô ra, cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi hắn.

Oh ——! Đáng chết! Một lần nữa hắn lại làm cô bị thương! Chỉ là cô không có kêu lên, mà cắn môi dưới chịu đựng cơn đau truyền đến từ bả vai, đến bây giờ cô mới hiểu được thì ra đau đớn thân thể cũng bình thường thôi, nhưng đau thương trong lòng thì đau đến tận xương tủy.

"Bảo Nhi, em phải tin tưởng, anh không có người khác, từ đầu đến cuối người anh yêu chỉ có một mình em, Kha Lili chỉ là một quân cờ mà thôi! Ở trong nhà hàng em nhìn thấy chỉ là một ván cờ mà thôi, anh không cho phép em rời xa anh!" Thật vất vả hắn mới cởi ra trái tim cô, mà cô lại đem hắn đẩy ra sao?

Thật lâu, người trong ngực cũng không nói một lời, hắn nghi hoặc cúi đầu, "Ôi trời! Bảo Nhi, em chảy máu? Oh! Em đừng cắn nữa! Chết tiệt!" Ý thức được bản thân vẫn đang nắm chặt hai vai cô, giống như bị điện giật hắn vội vàng buông tay ra.

Hắn hoảng sợ nhìn môi dưới trắng bệch của Lăng Bảo Nhi, cùng khóe môi đang chảy ra chất lỏng đỏ tươi, hối hận đến mức muốn đem mình bóp chết, từng giọt máu tươi giống như ngọn lửa màu đỏ hung hăng làm đau nhói cặp mắt hắn, thiêu đốt lòng hắn. . . . . .

Bảo Nhi vừa được tự do, lập tức cũng không quay đầu lại, nhấc chân chạy như điên, sợ chậm một bước nữa lòng cô sẽ không khống chế được mà sa vào bùn lầy, càng giãy dụa sẽ càng bị hãm sâu. . . . . .

Không! Không thể nào! Đây không phải là thật! Kỷ Ngạn Hiên hai mắt vô hồn nhìn đôi tay mình, không dám tin hắn lại làm cô bị thương như vậy, trong lúc nhất thời cả đầu loạn lên rầm rầm, không cách nào suy nghĩ, cái gì lý trí, bình tĩnh, tao nhã, phong độ, toàn bộ đều không thấy. Hắn khổ sở hai mắt nhắm lại, tâm tư rối loạn không cách nào bình tĩnh được.

Khóe môi Bảo Nhi dính máu, hiện lên rõ ràng trong lòng hắn, trong đầu, không ngừng phóng đại, một giọt, hai giọt, càng ngày càng nhiều, càng dâng trào càng đỏ, chất lỏng đỏ tươi đó từ từ cắn nuốt vào bên trong .

"A Đường! Cậu cho tôi uống này là rượu sao? Như thế nào uống cũng không say? Cậu thật to gan, không phải tôi bảo cậu mang cho tôi rượu sao? Cậu cầm đồ uống quái quỷ gì cho tôi vậy?" Cặp mắt Kỷ Ngạn Hiên đầy sương mù nắm chặt cổ áo người bán rượu, hướng về phía lỗ tai hắn ta gầm thét.

"Thiếu chủ, thứ người uống đích thị là rượu không sai, nhưng mà người đã uống qua nhiều rồi, người đừng uống thêm nữa!" Người bán rượu bị gọi tên là A Đường lo lắng nhìn hắn, trời ạ! Tại sao thiếu gia A Hạo còn chưa tới? Không phải đã cho người đi báo rồi sao? Còn như vậy nữa Thiếu chủ sẽ uống đến đóng tiệm mất!

Hôm nay không biết Thiếu chủ làm sao nữa, vào PUB liền gọi một đống lớn rượu mạnh, sau đó chỉ có một người ngồi ở đây rót lien tục, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, mơ mơ hồ hồ giống như đang nói cái gì: "Không cho phép, không thể nào", rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, khiến Thiếu chủ thất thường như thế.

"A Đường!" Lại một tiếng sư tử rống, cắt ngang suy nghĩ của A Đường.

"Nhanh lên một chút mang rượu tới đây cho tôi, tôi muốn rượu! Vodka, Mã Đế Ni, Long Thiệt Lan, Whisky, càng mạnh càng tốt, nhanh lên! Cái gì cũng được, chỉ cần có thể say đến quên hết buồn phiền, toàn bộ lấy ra cho tôi! Mau!"

Không phải nói mượn rượu giải sầu sao? Tại sao hắn còn tỉnh táo như vậy? Tại sao cảnh tượng buổi chiều vẫn không ngừng hiện lên trong đầu hắn, vì sao lời nói của Bảo Nhi lại làm trái tim hắn đau nhói? Tại sao cô ấy lại không tin tôi? Tại sao không nghe tôi giải thích? Tại sao? Tại sao chứ?

"Thiếu chủ, người đừng uống nữa, tôi sẽ không giúp người lấy rượu, người đã say! Người chờ một chút, thiếu gia A Hạo lập tức đến chỗ này!"

"A Hạo? Hắn tới làm cái gì? Tôi không muốn A Hạo! Tôi muốn chính là Bảo Nhi, Lăng, Bảo, Nhi! Chỉ là, không phải Bảo Nhi xế chiều hôm nay, mà chính là Bảo Nhi lúc trước, hì hi hi, vỗn dĩ Bảo Nhi, cô biết cười, sẽ ầm ĩ, sẽ cáu giận, biết làm nũng, còn rất thích ngủ nướng, nhưng mà sẽ không giống như buổi chiều nhìn chằm chằm tôi như vậy, không để ý tới tôi, không nghe lời nói của tôi, không tin tôi, sẽ không cự tuyệt tôi ra khỏi trái tim, tôi chính là muốn Bảo Nhi như thế, trả lại Bảo Nhi như vậy cho tôi!"

Lăng Bảo Nhi? Cô ấy là người nào? "Thiếu chủ, bây giờ Bảo Nhi đang ở đâu? Tôi lập tức gọi điện thoại bảo thiếu gia A Hạo mang người đến, nhưng mà người không thể uống rượu nữa!"

"Gọi điện thoại? Đúng, gọi điện thoại! Ta sẽ gọi điện thoại cho Bảo Nhi!" Hắn mơ mơ màng màng lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại giống như rơi xuống đáy lòng, thế nhưng qua hồi lâu, điện thoại đầu bên kia cũng không có người nghe.

"Bảo Nhi, cô ấy không nhận điện thoại của tôi, oh! Tại sao tôi lại quên mất, lần trước cũng thế, cô ấy không phải không nhận điện thoại của tôi, mà là đang ngủ, không nghe được. Tôi cũng muốn giống như lần trước, đi đến nhà cô ấy để tìm cô ấy, sau đó nhìn cô ấy ở dưới thân tôi tỉnh lại với đôi mắt ngái ngủ - sương mù. Ừ! Tôi muốn đi tìm cô ấy, đi tìm cô ấy!" Hắn vừa ồn ào vừa lảo đảo bước ra phía cửa PUB.

"Trời ơi! Thiếu chủ, người đi đâu vậy? Thiếu gia A Hạo sẽ lập tức đến chỗ này, nghìn vạn lần xin người đừng đi! Thiếu chủ! Mau! Mau! Nhanh lên!" Quản lý PUB vội vàng đuổi theo. . . . . .

Đêm nay, bầu trời đêm tối đen kinh người, ánh trăng, sao tất cả đều lập tức ẩn náu, gió lạnh thấu xương, mang theo thanh âm ‘xào xạc’ lay động của lá cây, bầu không khí bong phía biến hóa kỳ lạ, khiến cho người khác thấy sợ hãi cùng bất an. . . . . .

"Bảo Nhi, tìm Bảo Nhi, tôi muốn tìm Bảo Nhi, tôi muốn đi tìm Bảo Nhi!" Người đàn ông khắp người toàn mùi rượu trong miệng không ngừng lẩm bẩm, cơ thể lung lay đi tới đi lui trên đường, nếu quan sát hắn kỹ một chút có thể nhìn thấy đôi mắt lam xinh đẹp, nhưng mà bây giờ lại có vẻ đục ngầu - không còn sức sống.

Cách đó không xa ở phía sau lưng hắn, có một đôi sắc bén như hổ rình mồi đang nhìn hắn chằm chằm, hung ác mà cười - -

Kỷ, Ngạn, Hiên, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay, mày hại tao bị đuổi giết khắp nơi, nhếch nhác giống như con chó nhà có tang, ngay cả con gái duy nhất cũng vứt bỏ tao, trốn tránh về nước Mĩ. Mày muốn tao chết? Hừ! Hôm nay tiện thể tao để cho mày chết!

Ha ha ha! Không biết Kỷ Kình Thiên biết con trai duy nhất của hắn chết dưới tay tao sẽ có biểu hiện gì? Ha ha ha!

Phịch - -! Đợi đến khi mọi người tìm thấy hiện trường, cũng chỉ nhìn thấy Kỷ Ngạn Hiên che ngực ngã trong vũng máu. . . . . .

"Ngạn Hiên - -" Nghiêm Hạo gào thét lớn tiếng, hai mắt tóe lửa, trong nháy mắt ngũ quan âm nhu vặn vạo biến dạng, giống như sứ giả địa ngục xuống chiếm đoạt linh hồn, hắn giơ tay lên điên cuồng bắn vào người Kha lão đang chuẩn bị bỏ chạy thục mạng kia.

Mãi đến khi bắn hết tất cả đạn, tròng mắt đen của hắn vẫn còn đỏ kinh người, hắn hạ xuống súng, chạy vội tới trước vũng máu, quỳ một chân xuống đất, cẩn thận từng li từng tí đỡ Kỷ Ngạn Hiên dậy, bàn tay đè thật chặt lên miệng vết thương khiến người khác “khiếp đảm kinh tâm” (kinh hãi - khiếp sợ), máu tươi vẫn không ngừng chảy ra ngoài với tốc độ kinh người từ giữa miệng vết thương, chốc lát đã nhuộm đỏ áo trắng của hắn.

Ngạn Hiên, cậu không việc gì, nghìn vạn lần xin cậu đừng làm tôi sợ, bàn tay đã bị máu tươi nhuộm đỏ không ngừng run rẩy, "Mau! Xe cứu thương, xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương. . . . . ." Hắn giống như con thú cô độc – mênh mang không ngừng gầm thét, tiếng gào thét “tê tâm liệt phế” vang tận trời xanh. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play