Do quan hệ với Mục Khả từ đồng chí thăng cấp lên quan hệ người yêu, Hạ
Hoằng Huân ngoan ngoãn nghiêm túc theo cô đi xem phim, hoặc đi dạo phố
một chút. Cho nên lần này ra khỏi đơn vị, anh liền sốt ruột xử lý hết
mấy việc trên tay định mấy ngày cuối tuần sẽ dành hết cho Mục Khả.
Biết anh dành ra hai ngày theo cô, Mục Khả vui mừng như đứa trẻ, nâng mặt
anh hôn rồi lại hôn. Bị sự chân thành của cô cảm hóa, Hạ Hoằng Huân cởi
áo khoác ngoài và quân trang, cởi cà vạt, xắn tay áo sơmi lên vào phòng
bếp, nói muốn bộc lộ tài năng cho cô bạn gái nhỏ xem.
Mục Khả nghi ngờ năng lực của anh, cau mày hỏi: “Nấu cơm là một kỹ thuật,
anh làm được không?” Giọng điệu cứ như mình là một cao thủ.
Bàn tay to giơ lên cao, vỗ nhẹ vào gáy cô, Hạ Hoằng Huân trả lời đầy tự
tin: “Đừng quên anh xuất thân từ lính trinh sát, không biết nấu cơm sao
sinh tồn dã ngoại được.”
Mục Khả trước gật đầu, sau đó cướp lấy đồ ăn, không cho anh cự tuyệt cô chỉ huy: “Em quản cái muôi, anh chỉ giúp thôi, đi, nhặt rau trước. . . . .
.” Mặc dù tay nghề bình thường, nhưng cô chợt muốn làm bữa cơm cho Hạ
Hoằng Huân.
Hạ Hoằng Huân rất biết thời thế, không tước đoạt quyền lực giả vờ hiền
thục của cô bạn gái nhỏ. Hôn trộm lên má cô, anh vừa nhặt rau một vừa
cô: “Rõ, nghe theo sắp xếp của lãnh đạo! Bắt đầu từ bây giờ tất cả việc
phòng bếp do cô giáo Mục toàn quyền chỉ huy.”
Mục Khả hả hê dương dương tự đắc, không hề khách khí chỉ huy đồng chí Phó
Đoàn Trưởng phải xoay vòng vòng. Hạ Hoằng Huân không oán hận một câu,
tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, hai người cười đùa rất vui vẻ.
Khi Mục Khả giơ tay “Chém” xuống đống thức ăn thì Hạ Hoằng Huân không bình
tĩnh nổi nữa. Anh bị cô dọa đến nỗi hàng lông mày cũng nhăn tịt lại,
nghiêm túc nói: “Đấy là đồ ăn không phải là kẻ địch, làm sao mà nghiến
răng nghiến lợi chặt chém thế, để anh làm mẫu cho mà xem, chú ý động tác chính đấy!” Vừa nói, đã cắt lưu loát.
Không ngờ anh cắt ngọt như thế, Mục Khả nghiêm túc nhìn, khiêm tốn học. Nhưng khi cô làm lại thì người nào đó chẳng có thành ý dâng tặng lời khen gì
cả. Liếc nhìn thành quả của cô vẫn giống trước, Hạ Hoằng Huân nén cười
nói: “Tạm được, không ngốc lắm!” Thấy Mục Khả kích động giơ dao tới
giết, anh lập tức đổi chữa lại: “Tiến bộ rất nhanh, không tệ, rất có
tiềm lực, tiếp tục cố gắng.”
Mục Khả bình thường rất ít khi xuống bếp, tài nấu nướng cách xa cả ngàn dặm so với Hạ Nhã Ngôn. Nhưng Hạ Hoằng Huân lại thấy bữa cơm này cực kỳ
ngon. Thấy anh ăn sạch hết đồ ăn, Mục Khả thấy lạ: “Sao dạ dày anh không bị Nhã Ngôn nuôi đến mức kén chọn, cậu út mới nếm tay nghề của Nhã Ngôn mấy lần, đã không nuốt được đồ ăn em làm rồi, quá là đả kích nhiệt tình của em.”
Hạ Hoằng Huân giương mắt, thỏa mãn uống một ngụm canh, không để ý nói:
“Nếu như tiêu chuẩn của anh và anh ta giống nhau, thì em là người thừa
trong nhà rồi!”
Dám nói không ai thèm lấy cô! Mục Khả cầm chiếc đũa ra sức gõ xuống mu bàn
tay Hạ Hoằng Huân, đau đến mức anh nhe răng nhếch miệng.
Sau bữa cơm tối, Mục Khả đeo tạp dề hoa nhỏ rửa chén, Hạ Hoằng Huân sửa lại giá sách cho cô, để mấy CD và bộ sách đã được phân loại trên thảm, ngồi xổm ở cửa phòng ngủ phê bình cô: “Làm sao anh lại có cô vợ lôi thôi thế này. Thôi, cũng không thể dùng tiêu chuẩn của quân đội áp lên người em, đành phải mở một mắt nhắm một mắt rồi.” Hạ Hoằng Huân là người có yêu
cầu rất cao, cái ổ nhỏ xộc xệch của Mục Khả dĩ nhiên sẽ không làm anh
hài lòng, anh không thể cho qua được nữa rồi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, rất khó tưởng tượng người đàn ông bên
ngoài lạnh lùng này sẽ vì cô mà dọn dẹp phòng, trong lòng Mục Khả rất
cảm động, nhưng ngoài miệng cũng không chịu thua, cô đáp lễ nói: “Ai là
vợ anh, đừng có gọi bậy. Phải biết, bây giờ em vẫn là của em đấy, không
có quan hệ tình dục thực tế với Phó Đoàn trưởng Hạ.”
Hạ Hoằng Huân nghe vậy nhíu mày cười, không khỏi đắc ý nói: “Em đừng có
mạnh miệng, có tin không, không đến ba tháng, em sẽ thuộc về anh.” Ném
ra ánh mắt xấu xa, anh từng chữ từng chữ bổ sung thêm: “Từ đầu đến
chân!”
Mục Khả thuận tay nhặt khăn lau lên ném anh, Hạ Hoằng Huân cười vang đón
lấy, đặt CD xuống đứng dậy đi vào phòng bếp, từ đằng sau kéo Mục Khả vào lòng, cằm đặt lên vai cô.
Khuỷu tay Hạ Hoằng Huân rất mạnh mẽ, ôm rất chặt. Cơ thể nhỏ xinh của Mục Khả rất khớp khảm trước ngực anh. Hình ảnh ôm thân mật như một đôi vợ chồng mới cưới, nhìn qua rất khó chia lìa, ấm áp triền miên.
Lỗ tai Mục Khả đỏ ửng, cô lầm bầm phản đối: “Đừng đùa, làm lỡ việc của em.”
Hạ Hoằng Huân cười khẽ, bàn tay ôm eo cô khẽ siết lại, để cho cô dán vào
thân thể anh chặt hơn, đôi môi tới bên má cô nói nhỏ: “Em làm việc của
em, anh làm việc của anh, không can thiệp vào chuyện của nhau.” Nói
xong, môi lướt xuống, nhẹ nhàng hôn cái cổ mịn màng của cô.
Làm sao chịu được khiêu khích của anh, chân Mục Khả mềm nhũn, tay cô vẫn để trong nước, cũng bất giác mà nhắm mắt lại. Trong thoáng chốc nghe thấy
giọng cười của Hạ Hoằng Huân nói: “Thật không có quan hệ tình dục sao?
Xem tối nay anh xử lý em thế nào!” Vừa lòng với phản ứng cứng ngắc lại
của cơ thể cô, anh ôm lấy cô, cười cười ha ha đi ra phòng bếp.
Lại trêu cô rồi! Mục Khả tay đấm chân đá bóng lưng anh, tiếp tục thở phì
phò rửa chén, thỉnh thoảng phát ra tiếng lách ca lách cách, tỏ vẻ oán
giận.
Quét dọn chiến trường xong, Hạ Hoằng Huân ngồi trong phòng khách xem kênh
quân đội, Mục Khả ôm máy vi tính ngồi ở bên cạnh anh hỏi số QQ mới, sau
đó rất chuyên nghiệp dạy anh đổi hình avatar thế nào, tạo chữ ký, gửi
tài liệu, các kiểu nói chuyện, làm người nào đó không nói được gì.
Mắt liếc số QQ rồi nhớ lại, Hạ Hoằng Huân tiện tay tắt máy vi tính, nghiêm
mặt nhắc nhở: “Lit¬tle ¬Com¬rade, any¬ how I a¬m al¬so¬ high¬ly
e¬du¬cat¬ed, and¬ can’t go so¬ far as have no no¬tion of -such things.”
(Đồng chí nhỏ, dù gì anh cũng học đại học rồi, không đến nỗi ngay cả
trình độ này cũng không hiểu đâu.)
Thì ra là loại người giấu nghề, đến cả phát âm cũng chuẩn. Sự sùng bái của
Mục Khả với Hạ Hoằng Huân lại tăng thêm mấy phần, cô cười khanh khách
ngồi lên đùi anh, vuốt ve vết chai trên tay anh, giọng trong veo nói:
“Sor¬ry, I was wrong! An¬d I’ve¬ for¬got¬ten you, Peo¬ple’s
Lib¬er-ation¬ Army¬ comrade¬s is a de¬cathlon.” ( Rất xin lỗi, em sai
rồi, quên mất anh — là đồng chí giải phóng quân rất toàn năng rồi.)
Càng thấy dễ chịu khi cô làm nũng, Hạ Hoằng Huân cầm tay trắng nõn nà của
cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái nhỏ mặc áo lông vàng nhạt, ngón tay cái theo thói quen nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cô, trên gương mặt anh tuấn
hiện lên nụ cười mềm mại, ấm áp, hạnh phúc.
Phát hiện bản thân mình không thể chống đỡ được nụ cười quá dịu dàng của
anh, Mục Khả tựa vào trước ngực anh, yên lặng hưởng thụ giờ phút bên
nhau này, giống như vợ chồng già gắn bó dựa vào nhau.
Một lúc lâu sau, cô hỏi anh: “Anh đồng ý để em ra nước ngoài thật à? Phải đi nửa năm đấy.”
Anh không điên! Hạ Hoằng Huân kiên quyết nói: “Anh giữ nguyên cách nghĩ của anh, không đồng ý.”
“Lừa em để em mở cửa cho anh phải không? Tệ lắm rồi đấy!” Mục Khả cắn cổ
anh, lúc đưa tay xoa lẩm bẩm: “Còn làm bộ làm tịch nữa đi, diễn thật quá đi mất.”
“Không phải làm bộ làm tịch, là thật đấy!” Hạ Hoằng Huân sửa lời cô.
Mục Khả vươn người lấy sổ tiết kiệm trên bàn trà, vừa mở ra nhìn, ngạc
nhiên: “Không nhận ra anh lại là người có tiền đấy nhé.” Lần trước khi
từ đơn vị về lặng lẽ đưa cho cô năm ngàn, bây giờ lại những năm vạn.
Mí mắt Hạ Hoằng Huân cũng không thèm nâng lên: “Anh là một người đàn ông,
không nuôi lấy một con chuột, không tự mình nuôi vợ chẳng lẽ còn phải
trông cậy vào bố mẹ đưa tiền cưới vợ cho?”
Mục Khả nghĩ, còn rất nghiêm túc cơ đây. Với chuyện ra nước ngoài, cô giải
thích: “Em không muốn đi, chắc là lúc Hướng Vi đi thăm cậu út đã về
chuyện này, nên Nhã Ngôn nói lại với anh đúng không?” Thấy Hạ Hoằng
Huân gật đầu, Mục Khả buồn cười: “Biết ngay là cô ấy mà.” Bỏ sổ tiết
kiệm vào túi áo sơ mi của anh, cô nói: “Lần trước không phải đã nói rồi
sao, em không đi, tiền này anh cất đi.”
Hạ Hoằng Huân hài lòng với quyết định của cô, cũng không bất ngờ, lại để
sổ tiết kiệm lên bàn lần nữa, anh ôm cô nói: “Giữ đi, không phải là để
làm đồ cưới cho em sao.”
Đồ cưới? Cho thật à? Mục Khả ăn vạ: “Ít thế à? Không chịu!”
Hạ Hoằng Huân cười: “Vậy trước tiên làm sính lễ, đồ cưới thì lần khác vậy.”
“Thế càng không đủ.” Bướng bỉnh bóp cằm anh, Mục Khả ra sức chất vấn: “Không nghiêm túc đấy chứ? Năm vạn đã đuổi em đi rồi?”
“Cho anh mượn lá gan anh cũng không dám.” Chợt nghĩ đến hai ngày trước nói
chuyện phiếm với chính ủy, Ninh An Lỗi nói lần đầu tiên đến nhà nhạc phụ đã làm trò cười, Hạ Hoằng Huân nghiêm túc hỏi: “Lấy giá thị trường bây
giờ, anh đưa bao nhiêu sính lễ mới đủ?”
Suy nghĩ rất nhanh! Mục Khả bóp cổ anh, lay lay: “Anh mua em à? Một trăm vạn một cân, không cò kè mặc cả!”
Hạ Hoằng Huân cũng không phản kháng, kệ cho cô quấy rối, chỉ kinh ngạc
nói: “Đắt thế? Thế này thì xong rồi, sợ không lấy được vợ rồi, một cân
anh cũng không mua nổi. . . . . .”
Cố làm vẻ mặt khổ sở với giọng nói có vẻ tức cười rất khoa trương, Mục Khả buồn cười không đứng dậy nổi.
Hạ Hoằng Huân vỗ lưng cô, khẽ trách nói: “Em đấy, sớm muộn gì cũng làm anh tức chết.” Dứt lời, hung hăng hôn một cái lên mặt cô.
Làm loạn mệt, Mục Khả ngồi xuống đàng hoàng, vùi mình trong ngực anh, kề
mặt lên xương quai xanh của anh. Tay phải Hạ Hoằng Huân ôm bả vai gầy
mảnh khảnh của cô, tay trái nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân lạnh nhỏ. Thấy cô giống như con mèo nhỏ thoải mái nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng anh, Hạ
Hoằng Huân cong môi cười, đắn đo, dịu dàng hỏi: “Sang năm đăng ký, được
không?”
Mục Khả ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt Hạ Hoằng Huân rất dịu dàng, nhưng đáy
mắt tràn đầy kiên định xuyên vào lòng cô. Mặc dù không theo kịp tiến độ
của anh, nhưng Mục Khả bị hạnh phúc làm cho mông lung. Lòng của cô như
có con thỏ nhỏ nhảy nhót khắp nơi, gương mặt thoáng chốc cũng nóng như
bị đốt.
Cắn cắn môi, cô cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng phản đối: “Không được!”
Hai đầu lông mày Hạ Hoằng Huân nhíu chặt lại, anh hỏi: “Tại sao? Không tin anh sẽ đối xử tốt với em sao?”
Mục Khả cúi đầu, không nói lời nào.
Không cho cô có cơ hội chui ra khỏi ngực anh, Hạ Hoằng Huân vô cùng chân
thành nói: “Anh hiểu phụ nữ bọn em thích cảm giác lãng mạn khi yêu,
nhưng cái này có ăn thay cơm được đâu, hai người ở chung một chỗ là vì
muốn sống qua ngày. Kết hôn rồi anh có thể chăm sóc tốt cho em hơn, để
cả ngày không phải lo lắng em ở một mình bên ngoài. Chỗ ở tuy không thể
bằng được thành phố A, vả lại em có công việc rất tốt, không muốn theo
quân cũng không sao, chờ chúng ta chọn được một phòng nhỏ, đến lúc đó em đi làm tiện hơn, hằng ngày chúng ta có thể ở chung một chỗ, như thế còn không được sao?”
Dĩ nhiên. . . . . . Được rồi! Lúc Hạ Hoằng Huân căng thẳng chờ câu trả
lời, Mục Khả chợt cười khanh khách, cô lại còn nói: “Không đợi được đến
sang năm đâu, ngày mai luôn đi!”
Tiểu quỷ này, lại học trêu anh! Hạ Hoằng Huân thở phào nhẹ nhõm, nhéo mặt cô một cái, cảm động nói: “Năm nay không kịp rồi, còn hơn một tháng nữa là sang năm mới rồi, qua mùa xuân thì đăng ký đi!”
Ai nói chỉ có Hạ Hoằng Huân mới biết cách phá không gian lãng mạn? Mục Khả chắc chắn cũng được sinh ra từ cái giỏ, nhận ra người nào đó đang cầm
chân cô cầu hôn, cô làm nũng gây sự: “Không được, ngày mai luôn, không
thì thôi luôn, anh muốn làm thế nào thì làm!”
Đã nói làm thì chắc chắn sẽ làm! Dám phá hoại màn cầu hôn “đắm đuối đưa
tình” của Hạ Hoằng Huân này, anh bổ nhào vào cô gái nhỏ, hôn cảnh cáo!
Một đêm bên nhau này rất vui vẻ, Hạ Hoằng Huân ở lại cái ổ nhỏ của Mục Khả. Cô lấy lý do anh quá cao không để ý đến sự phản đối của anh ôm chăn
chạy ra ghế sa lon phòng khách ngủ, kết quả khi tỉnh lại nằm trên giường thoải mái dễ chịu, mà người nào đó đã đi mua bữa sáng cho cô rồi. Anh
đứng ở bên giường hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng trầm thấp
nói: “Rời giường, bảo bối, ăn xong dẫn em đi chơi.”
Mục Khả cười híp mắt, mặc đồ ngủ bò vào trong ngực anh, ôm anh như gấu ôm
cây, để anh ôm cô đi rửa mặt. Dọn dẹp, thay quần áo xong Hạ Hoằng Huân
liền dẫn cô bạn gái nhỏ bé đi ra ngoài. Anh sắp xếp thời gian rất được,
đầu tiên theo cô đi dạo phố, bắt cô mua thêm mấy bộ quần áo và phụ kiện, sau đó mua bắp rang bơ và sữa nóng dắt bàn tay nhỏ bé của cô đi xem
phim, sau đấy lại im lặng mặc cho cô chọn một quán KFC để ăn tối, cuối
cùng, mua trái cây với đồ bổ dưỡng đi bệnh viện thăm Hách Nghĩa Thành.
Không ngờ trong phòng bệnh sẽ có tình huống đặc biệt xảy ra, Hạ Hoằng Huân và Mục Khả không gõ cửa, nghênh ngang đẩy cửa vào, sau đó hai người cũng
ngẩn cả người.
Lúc này Hách Nghĩa Thành đang dựa vào đầu giường nắm tay Hạ Nhã Ngôn đứng
bên giường hai mắt ửng đỏ, đang nói: “Sao thế? Vừa rồi tốt lắm mà, nói
trở mặt là trở mặt luôn đấy. . . . . .” Thấy hai người xông vào, anh
nghẹn luôn.
Bị chị dâu anh trai bắt được cảnh mập mờ như thế, Hạ Nhã Ngôn hơi cáu, cô
dùng sức hất tay Hách Nghĩa Thành ra, nói rõ ràng: “Vẫn luôn rất tốt,
nước giếng không phạm nước sông, anh đừng có vi phạm!” Nói xong liền cúi đầu vội vàng ra khỏi phòng bệnh, thậm chí không chào hỏi Hạ Hoằng Huân
và Mục Khả.
Hạ Hoằng Huân hồi phục lại tinh thần, anh hỏi Hách Nghĩa Thành: “Chuyện gì đây?” Sau đó lấy ánh mắt ý bảo Mục Khả ra ngoài xem một chút. Chờ cửa
đóng lại, sắc mặt anh ủ dột đặt đồ trong tay lên bàn, rảnh rỗi ngồi lên
ghế dựa, lấy giọng chất vấn nói: “Rất bản lĩnh đấy, nói chút xem, trêu
em tôi thế nào?” Rốt cuộc anh cũng được cơ hội rồi, Hạ Hoằng Huân có
cảm giác như nông nô nổi dậy.
Hách Nghĩa Thành có cảm giác khó chịu khi bị nhìn thấu tâm tư, anh tức giận
trợn mắt nhìn Hạ Hoằng Huân, chua xót nói: “Cô ấy bị người khác trêu,
không liên quan đến tôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT