Đừng có thấy Hách Nghĩa Thành chăm sóc Mục Khả tốt như vậy nhưng ở phương
diện yêu đương, anh còn thô lỗ hơn Hạ Hoằng Huân. Thật vất vả mới vứt bỏ được vấn đề bối phận để bày tỏ tâm ý với Hạ Nhã Ngôn, nhưng quan hệ của hai người không đột nhiên tăng mạnh giống Hạ Hoằng Huân và Mục Khả.
Ngược lại vẫn dừng lại ở mức hẹn trước cố định mỗi tuần một lần, mà địa
điểm hẹn đơn giản là nhà trọ của Hạ Nhã Ngôn.
Vốn ở nhà mới có không gian tiêng tư, không bị người khác quấy rầy, nếu
người nào đó có chút ý tưởng không đừng đắn, cũng rất dễ thực hiện.
Nhưng đoạn thời gian đó trong sư đoàn có việc đặc biệt gấp, thân là Tham Mưu Trưởng Hách Nghĩa Thành mệt mỏi đến độ nói cũng không muốn nói
nhiều. Bình thường hai người trò chuyện, dựa vào sô pha anh liền ngủ
luôn.
Mới đầu Hạ Nhã Ngôn thông cảm cho sự vất vả của anh, nhưng nhiều lần thig
cô cũng không kìm được tức giận, cầm quân trang của Hách Nghĩa Thành ném đi, đẩy anh ra ngoài tức giận nói: “Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, tôi là
khách sạn miễn phí à?”
Hách Nghĩa Thành hơi mơ màng, tự mình đỡ cửa, không hiểu hỏi: “Đây là sao?
Không phải mới vừa rồi đang nói chuyện sao? Anh lại ngủ à? Nhã Ngôn em
đừng giận, anh không phải. . . . . .”
Lần này Hạ Nhã Ngôn thật sự là phát hỏa rồi, nhớ lại từ hồi xác định quan
hệ yêu đương đến giờ, cô và Hách Nghĩa Thành còn chưa có lấy một cuộc
hẹn hò chính thức nào. Ngẫm lại anh trai chất phác của cô còn biết đường đưa Mục Khả đi xem phim, mà sao Hách Nghĩa Thành anh cứ vô tâm như vậy? Càng nghĩ càng uất ức, lúc mở miệng giọng nói đương nhiên không tốt, cô thở phì phì nói: “Giải thích chính là che giấu, anh câm miệng đi. Biết
Tham Mưu Trưởng Hách bận, tôi không làm trễ thời gian quý báu của ngài
nữa, đi đi, đi đi.”
Nhìn ra cô giận thật, Hách Nghĩa Thành đời nào sẽ đi, kéo tay cô ăn vạ: “Này hơn nửa đêm rồi anh phải đi đâu đây? Anh nói xin lỗi còn không được
sao, anh không ngủ nữa, Nhã Ngôn. . . . . .”
Hất tay anh ra, Hạ Nhã Ngôn tức giận nói: “Xin lỗi cái gì, tôi thấy anh
không có chút hối cải nào cả.” Sau đó dùng sức đẩy anh một cái, rầm một
tiếng đóng cửa lại.
Hách Nghĩa Thành gõ cửa: “Nhã Ngôn em mở cửa trước đi, hãy nghe anh nói. . . . . .”
“Nói nói nói, nói cái gì, anh đi nhanh đi, hôm nay tôi tức không trôi, không muốn gặp anh.” Thấy anh không muốn đi, Hạ Nhã Ngôn uy hiếp nói: “Nếu
anh đánh thức hàng xóm, Hách Nghĩa Thành, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Cô vừa nói thế, Hách Nghĩa Thành mới phản ứng lại thì đã muộn rồi, gõ cửa
như vậy rất dễ ảnh hưởng đến người khác, vì vậy giảm âm lượng xuống nói: “Nhã Ngôn, anh không lộn xộn nữa được không? Em mở cửa ra trước đi, Nhã Ngôn?”
“Không muốn nói với anh. Hách Nghĩa Thành anh đi đi, trong lòng tôi khó chịu, muốn ở một mình.”
Nghe giọng cô nghẹn ngào, Hách Nghĩa Thành càng không thể đi, anh vội vàng
hỏi: “Sao thế Nhã Ngôn? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Có chuyện em
nên nói với anh, đừng để buồn bực trong lòng.”
Hạ Nhã Ngôn tính cũng bướng bỉnh, quyết định không để ý tới anh, tức giận
nói: “Không có chuyện gì hết, nếu anh còn thích tôi thì đi về trước đi,
nếu anh không muốn tiếp tục quan hệ của chúng ta nữa, thì cứ đứng ngoài
đấy đi.”
Logic gì đấy? Hách Nghĩa Thành nghẹn nửa ngày không lên tiếng, đứng ở cửa đi
cũng không được ở lại cũng không xong. Một lát sau, anh ảo não nói: “Vậy anh đi trước, hôm nào tới thăm em tiếp, em đừng suy nghĩ lung tung đấy, có chuyện thì gọi điện cho anh, cứ gọi là anh tới.”
Chắc chắn anh đi rồi, Hạ Nhã Ngôn buồn rầu nằm trên ghế sa lon, hai người từ khi quen biết đến mến nhau giống trong phim ảnh, cảm giác ở bên nhau
bình thản không có gì lạ làm cô càng lúc càng cảm thấy Hách Nghĩa Thành
không yêu cô. Nhận thức như vậy, khiến cô rất đau lòng.
Mấy ngày tiếp theo, cảm xúc Hạ Nhã Ngôn hơi trầm xuống, bắt đầu rối rắm vấn đề Hách Nghĩa Thành có yêu cô không. Thế nên Hách Nghĩa Thành gọi điện
thoại tới cô cũng không nhận, chỉ nhắn tin lại nói: “Em không có cảm
giác anh quan tâm em, chúng ta nên tách ra một thời gian để bình tĩnh
lại.”
Hách Nghĩa Thành nhận được tin thì sốt ruột, nhưng Sự trưởng lại giao nhiệm
vụ, để anh tự mình mang lính ra ngoài huấn luyện, bất đắc dĩ đành phải
hồi âm lại tỏ rõ tấm lòng: “Nhã Ngôn em đừng nghĩ lung tung, là anh
không đúng, anh không làm tốt. Đừng phủ nhận tấm lòng của anh, anh không muốn thế!” Lại không nhận được tin nhắn trả lời của Hạ Nhã Ngôn.
Một tháng sau, Hạ Hoằng Huân đi họp trên Sư bộ, vốn định đón cô vợ mới
cưới, em gái và Hách Nghĩa Thành cùng đi ăn một bữa cơm, không ngờ Hạ
Nhã Ngôn lấy lý do bận rộn để từ chối. Hạ Hoằng Huân là người giỏi quan
sát sắc mặt lời nói của người khác nên lập tức nhận ra Hạ Nhã Ngôn không bình thường. Anh không hỏi nhiều, dặn dò cô chú ý sức khỏe, rồi đến Sư
bộ luôn.
Sắc mặt của Hách Nghĩa Thành đương nhiên cũng không tốt hơn là bao, Hạ
Hoằng Huân chào anh chỉ ừ một tiếng coi như đáp lại. Đổi lại là lúc
trước, Hạ Hoằng Huân nhất định sẽ không thèm hòa nhã với anh, hai người đàn ông này, trời sinh vốn không hợp nhau rồi. Nhưng lần này ngoài dự
đoán mọi người anh không cáu giận gì hết, ngược lại tâm trạng còn rất
tốt cười cười, khiến ai đó hận không thể đấm cho anh một cú.
Hội nghị kết thúc, Sư trưởng Lý giữ Phó Đoàn Trưởng đoàn 5-3-2 là Hạ Hoằng
Huân lại. Hách Nghĩa Thành rời phòng họp, lúc bước qua cạnh anh thì như
vô ý gõ ngón tay xuống mặt bàn. Mặt Hạ Hoằng Huân không biến sắc nhưng
cũng đã ngầm hiểu ý của anh. Nói xong chuyện với Sư trưởng Lý, anh trực
tiếp đến phòng làm việc của Hách Nghĩa Thành.
Mặc dù hai người có quan hệ thâm sâu nhưng Hạ Hoằng Huân vẫn theo quy củ gõ cửa, nghe Hách Nghĩa Thành đáp lời “Vào đi”, anh mới đẩy cửa vào. Chắc
chắn phòng làm việc không có người khác, anh nhíu mày cười một tiếng,
không chút để ý nói: “Thế nào em rể, có mâu thuẫn gia đình gì cần anh
điều chỉnh cho cậu à?”
Hách Nghĩa Thành trừng mắt lườm anh một cái, cướp lấy bao thuốc lá anh vừa
mới móc ra, châm lửa mới lúng túng nói: “Lần này hơi nghiêm trọng, đuổi
tôi ra khỏi cửa rồi.”
“Anh trêu con bé hả?”
“Không có.”
“Nhã Ngôn từ nhỏ đã hiểu chuyện rồi, không phải anh trêu thì sao con bé lại trừng trị anh được?”
“Thật sự là tôi không có, tôi chỉ. . . . . .” Do dự một chút, Hách Nghĩa
Thành rất thật thà khai báo tình hình đêm đó, khi anh nói đến chuyện
không biết lần thứ mấy mình dựa vào ghế sa lon ngủ, Hạ Hoằng Huân rất
không phong độ cười ầm lên.
Hách Nghĩa Thành chậc một tiếng, thuận tay ném bao thuốc lá trên bàn qua: “Có thể nghiêm túc chút không? Đang nói chính sự đấy!”
Hạ Hoằng Huân cười vang, cười đủ rồi mới giáo dục anh: “Chưa ăn thịt heo
anh cũng chưa thấy heo chạy à? Có người nào hẹn hò như thế sao? Ai, tôi
nói này, rốt cuộc anh nghĩ thế nào thế hả, biến nhà Nhã Ngôn thành phòng ăn hay khách sạn thế hả? Đuổi anh ra khỏi cửa là khách sáo rồi đấy!”
“Vậy hẹn hò thế nào? Cần phải đi dạo phố xem phim à? Ở nhà còn tốt hơn! Hơn
nữa, thời gian này còn bận chuyện diễn tập cuối năm, tôi hận không thể
phân thân ra làm mấy người nữa đây này.”
Nói vài ba câu Hạ Hoằng Huân cũng biết mấu chốt ở đâu rồi, anh không trêu
đùa nữa mà rất có dáng vẻ của anh trai dạy anh: “Nên nhớ, dù Nhã Ngôn
thành thục hiểu chuyện nhưng cũng cần người ta yêu thương, cưng chiều
giống như Mục Khả vậy. Anh đừng thấy Mục Khả giống một đứa bé nên mới
chiều cô ấy, mà coi Nhã Ngôn hơn cô ấy có mấy tuổi thành người lớn.
Thích cô ấy thì phải để cho cô ấy biết được, cảm nhận được.”
Hách Nghĩa Thành nghe xong vò đầu, cuối cùng tổng kết một câu: “Phụ nữ thật phiền toái.”
“Anh trên việc quân dám vỗ bàn gọi nhịp với Sư trưởng, chẳng lẽ không hiểu
thương vợ cũng là bài học quan trọng của quân nhân?” Nhìn đồng hồ, Hạ
Hoằng Huân cong môi cười một tiếng: “Hôm nào dạy cho anh một khóa, bây
giờ tôi phải đi đón Mục Khả rồi, tới trễ lại không cho tôi vào cửa, quen không ra gì rồi.”
Hách Nghĩa Thành bị thái độ lên mặt của anh làm cho tức giận đến mức buồn
cười, nhấc chân định đá thì Hạ Hoằng Huân nhẹ nhàng tránh thoát, trước
khi đi nói: “Đừng nói tôi không nhắc anh, em gái tôi giá thị trường rất
cao, anh phải nhanh tay lên mới được.”
Giám sát chặt chẽ? ! Phải làm thế nào? Việc này có hàm lượng kỹ thuật có thể so với một đợt huấn luyện quân sự lớn. Hách Nghĩa Thành oán thầm, ấn
điện thoại gọi cho Hạ Nhã Ngôn, tiếng chuông phát hết một lần, không ai
nhận, gọi lại, vẫn thế.
Cuối cùng vẫn không ngồi yên được, Hách Nghĩa Thành cầm chìa khóa xe đi ra
ngoài, lúc đẩy cửa ra tràn đầy khí phách nói: “Ai dám chen vào, ta tiêu
diệt hắn!”
Đạp hết chân ga, Hách Nghĩa Thành chạy như bay tới bệnh viện lục quân, xa
xa nhìn thấy Hạ Nhã Ngôn nói chuyện với một người đàn ông ở ven đương,
xe còn chưa dừng hẳn, người đã vội vàng nhảy xuống.
Vốn lửa đã bùng tới cổ họng rồi, chợt thấy người đàn ông kia lại thân
thiết vuốt tóc Hạ Nhã Ngôn, lửa giận của anh liền không kiềm chế được.
Ánh mắt trầm xuống như đêm đen vắng vẻ, không để ý quân trang trên
người, anh lạnh lùng quát: “Bỏ tay anh ra!” Vừa nói đã ra tay, kèm theo
một tiếng đập mạnh, một cú đấm nặng lên mặt Thiệu Vũ Hàn.
Thiệu Vũ Hàn không phải hoàn toàn không có phòng bị, trời sinh anh đã có phản ứng nhanh nhẹn khiến anh trong nháy mắt vung ra một quyền mạnh mẽ. Vậy
mà, quả đấm cứng rắn đang còn cách gò má Hách Nghĩa Thành 1cm thì dừng
lại, khẽ mím môi, anh trầm giọng cảnh cáo: “Lần này có mặt Nhã Ngôn ở
đây tôi không so đo, lần sau gặp lại anh tốt nhất nên khách khí một chút cho tôi, Hách Nghĩa Thành!”
Còn dám gọi thẳng tên anh? Hách Nghĩa Thành còn định tiến lên, lại bị Hạ
Nhã Ngôn vừa phục hồi tinh thần ngăn lại, cô quát: “Anh làm gì đấy? Anh
ấy là anh họ em!”
Hách Nghĩa Thành ngẩn người, nhìn Phó Viện Trưởng lịch sự tuấn tú, thật lâu
không lấy lại tinh thần được. Ngược lại Thiệu Vũ Hàn cười cười hơi giễu
cợt, sau đó thong thả ung dung vỗ vỗ vai anh: “Người trẻ tuổi đừng nên
quá xúc động!”
Hách Nghĩa Thành vô cùng lúng túng, đưa mắt nhìn anh họ đại nhân lái xe đi,
quay đầu phát hiện Hạ Nhã Ngôn đã đi rồi, anh nhanh chóng đuổi theo, ôm – mang – khiêng người ta lên xe quân dụng của anh.
Lấy danh nghĩa ôm ấp mà ‘bắt cóc’ Hạ Nhã Ngôn đi, Hách Nghĩa Thành vừa vào
cửa đã ấn bạn gái đại nhân ngày nhớ đêm mong lên cửa hôn. Cơn giận của
Hạ Nhã Ngôn còn chưa tan đi, cắn chặt răng không chịu đi vào khuôn phép, cánh tay Hách Nghĩa Thành hơi dùng lực, đè cô vào trong ngực, động tình triền miên hôn gò má cô, cổ, xương quai xanh. . . . . .
Hơi thở đầy nam tính của anh lượn lờ ở chóp mũi cô, cuốn sạch ý thức của
cô, Hạ Nhã Ngôn mất dần sức kháng cự, thần trí trở nên hỗn độn. Khi môi
Hách Nghĩa Thành chậm rãi dời lên trên, lần nữa che môi cô, cô suy yếu
tựa vào ngực anh, nhắm hai mắt lại, hứng lấy cái hôn êm ái đang dần trở
nên quyết liệt hơn của anh. . . . . .
Nụ hôn qua đi, Hạ Nhã Ngôn nằm trước ngực Hách Nghĩa Thành thở khẽ. Khẽ
vuốt ve tấm lưng trắng mềm của cô, giọng anh khàn khàn yêu cầu: “Tối nay đừng đi.”
Mặt Hạ Nhã Ngôn đột nhiên nóng lên, từ chối: “Em còn chưa tha thứ cho anh.”
Hách Nghĩa Thành cười khẽ: “Về sau em không phê chuẩn anh sẽ không ngủ nữa, còn không được sao?”
Hạ Nhã Ngôn đập anh một cái, hơi sẵng giọng: “Tự kiểm điểm nhiều ngày như vậy mà chỉ nhận ra được một chút sai lầm này thôi à?”
“Em còn chưa gợi ý, không nói hai lời liền ném anh ra cửa, còn nói cái gì
mà anh không quan tâm em, quá oan uổng cho người ta đấy.” Nới lỏng cái
ôm, Hách Nghĩa Thành đưa tay phải sờ mặt cô: “Anh quan tâm, Nhã Ngôn,
anh thật lòng thích em dù anh chưa bao giờ nói ra. Nếu không sao anh vừa nhìn thấy anh họ động tay động chân đã kích động rồi?”
Hạ Nhã Ngôn bĩu môi: “Nói thì hay lắm, không hỏi cho ra phải trái gì đã đánh người, đúng là lưu manh!”
Hách Nghĩa Thành phản bác: “Đó cũng là do em kích thích! Còn nói gì mà tách
ra một thời gian để bình tĩnh lại. Bình tĩnh cái gì? Anh không cần bình
tĩnh!”
Hạ Nhã Ngôn oán trách: “Dù sao em không cảm thấy anh quan tâm đến em, mỗi
lần gặp nhau còn chưa nói được mấy câu đã lăn ra ngủ, căn bản là không
nghĩ gì đến em.”
“Anh nghĩ, vô cùng nhớ em, thật đấy! Nhưng thời gian trước ban ngày bị căng
quá, vừa đến bên cạnh em cả người đã thả lỏng hết rồi, giống như về nhà vậy, bất tri bất giác đã ngủ mất rồi.” Hách Nghĩa Thành cười lưu manh,
lại gần nói: “Em không phát hiện ra lúc anh ngủ cũng ôm eo em à, không
nhớ em sao có thể ôm chặt như vậy?”
Hạ Nhã Ngôn đánh anh: “Sao em lại không biết nhỉ, ngủ như heo, gọi cũng không thèm dậy.”
Hách Nghĩa Thành cười ha ha, ôm ngang lấy cô về phòng ngủ, “Tối nay sẽ để cho em biết ôm chặt hay không!”
Mặt Hạ Nhã Ngôn đỏ bừng, hồi hộp nắm lấy quân trang của Hách Nghĩa Thành
không buông tay, trong lúc trời đất quay cuồng đã bị người ta đặt lên
trên giường. Khi đầu lưỡi anh dò vào trong miệng cô, hôn môi cô triền
miên đến động tình, cô rốt cuộc quân lính tan rã, không tự chủ đưa hai
cánh tay ôm anh thật chặt, lầm bầm gọi: “Nghĩa Thành. . . . . .”
Hô hấp của Hách Nghĩa Thành vì giọng nói mềm mại của cô mà trở nên dồn
dập, trong nháy mắt cuồng nhiệt trào lên trong lòng cuốn anh vào sự kích tình mãnh liệt xa lạ. Bàn tay to mang theo vết chai xoa xoa da thịt mịn màng của cô, khiến hai má cô đỏ rực. Ý thức mất đi, quần áo của cô bị
lấy khỏi cơ thể, mà quân trang của anh rốt cuộc cũng bị đôi tay run rẩy
của cô cởi xuống. . . . . .
** nguyên thủy giống như nước lũ vỡ đê, bao vây cuốn lấy họ. Cảm thấy cô
vô thức giãy dụa co rúc vào trong lòng anh, cánh tay Hách Nghĩa Thành
thu lại ôm cô chặt hơn, đồng thời lấy lửa nóng của chính mình vùi vào cơ thể cô, hợp hai làm một cùng với cô.
Lưu luyến đi qua, tất cả tĩnh lại, Hách Nghĩa Thành hôn dịu dàng lên mi tâm của Hạ Nhã Ngôn đang ngủ, ôm cô chặt hơn, nhẹ giọng hứa hẹn: “Anh sẽ
đối xử tốt với em cả đời!”
Mặc dù trên phương diện yêu đương nhận thức của anh không cao bằng Hạ Hoằng Huân, nhưng hiệu suất xử lý công việc của Hách Nghĩa Thành hiển nhiên
cao hơn. Mà dù quá trình như thế nào, chỉ cần bọn họ hạnh phúc là tốt
rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT