Phản ứng được chuyện gì đang xảy ra Mục Khả 囧 đến cả đầu lưỡi cũng cứng lại, khóc không ra nước mắt cô hét lên trùm kín chăn, ngón chân cũng đã đỏ
lên.
Mục Thần nghe được tiếng thét chói tai của bà chị sợ hết hồn, từ trên ghế
salon ngồi bật dậy, cậu vừa đập cửa vừa gọi: “Chị, chị làm gì đấy? Gặp
ác mộng hay là thấy con gián vậy hả ?”
Mục Khả núp ở trong phòng như đà điểu, buồn bực quát cậu: “Tránh ra! Không cần em lo!”
“Không có chuyện thì chị mau dậy đi, sắp mười giờ.” Mục Thần nhìn đồng hồ,
than thở: “Quan niệm về thời gian quá kém.” Sau đó, trở về sô fa tiếp
tục xem TV đợi cô.
Mười giờ đúng. Mục Khả nhận được tin nhắn thúc giục lần đầu tiên của Hạ Hoằng Huân : “Xuống tầng!” Cô không nhắn lại.
Mười giờ năm. Anh gửi tới tin nhắn thứ hai: “Chạy bộ xuống!”
Mười giờ mười. Điện thoại Mục Khả vang lên, lúc này không phải tin nhắn mà là gọi điện tới.
Chưa bao giờ mất thể diện như hôm nay, Mục Khả cảm thấy rất áp lực. Cho nên
dù chuông reo đã ba lần cô vẫn không có dũng khí nghe, chỉ sợ hãi nhắn
lại: “Em không đi.”
Có thể tưởng tượng bộ dạng lúng túng của cô khi gửi cái tin nhắn này, Hạ
Hoằng Huân quay đầu đi lẳng lặng cười, anh rất kiên nhẫn nhắn về: “Không xử lý em đâu, đừng sợ! Mau xuống đây, Viên Soái chờ đấy.” Đợi lệnh dưới tầng không phải Doanh trưởng Hạ, bởi vì trong doanh tạm thời có chuyện
anh không thể phân thân, lại lo Mục Khả đi cùng người không quen sẽ
không thoải mái nên để Viên Soái tới đón người.
Mục Khả rối rắm, tủi thân nói: “Vậy anh không thể kỳ thị em!”
Kỳ thị? Chẳng lẽ học sinh giỏi hệ tiếng Anh trình độ tiếng Trung lại rất kém?
Hạ Hoằng Huân day day huyệt thái dương, lời ít ý nhiều: “Được!”
Mục Khả đấu tranh tư tưởng đại khái khoảng mười giây, vẫn cảm thấy rất
phiền não, quả đầu ngủ đã rối thành tổ chim dùng sức dập mấy cái lên
gối, mới bất đắc dĩ bò dậy rửa mặt thay quần áo, lúc xuống tầng đã mười
rưỡi.
Viên Soái không rõ chân tướng tưởng Mục Khả trang điểm ăn mặc mới xuống trễ, quan sát “Thục nữ” xinh đẹp trước mắt, anh trêu ghẹo nói: “Ơ, sao mấy
ngày không thấy đã biến hóa rồi, không quen.” Nói xong nhận lấy hai túi
xách trong tay Mục Thần cười nói: “Là Mục thần phải không? ‘Hộ hoa sứ
giả’ Doanh trưởng đã nhắc tới xem ra chính cậu nhóc cậu rồi.” Đưa tay mở cửa xe, đưa tay làm ra tư thế xin mời: “Lên xe đi, chị dâu.”
“Đừng có nói mấy lời quái đản* như vậy được không?” Mặc dù biết bộ đội chính
là như vậy, dù đã kết hôn hay chưa kết hôn đều gọi chị dâu hết, mặt Mục
Khả vẫn không nhịn được đỏ lên.
* Câu gốc: Âm dương quái khí [阴阳怪气] : Chỉ lời lẽ, cử chỉ vân vân quái
đản, kỳ lạ, hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán
không ra.
Ngắm bộ váy vừa người hoạt bát của cô, Viên Soái cười hắc hắc: “Tôi rất nghiêm túc! Thật đấy!”
Mục Khả trừng mắt liếc anh một cái, ngồi vào ghế sau sau.
Xe ra khỏi nội thành, đi về phía doanh trại. Trên đường, Mục Thần ngồi chỗ cạnh tài xế hưng phấn vô cùng huyên thuyên với Viên Soái không ngừng,
Mục Khả đầu tiên là than thở ảo não vì chuyện gửi nhầm tin nhắn, dần dần có chút buồn ngủ. Chừng một giờ sau, cô bị Mục Thần đánh thức, nghiêng
đầu ngó ra ngoài cửa sổ, xa xa thấy tường rào thật dài xuất hiện trước
mặt, nhịp tim chợt tăng nhanh.
Khi xe việt dã đi vào cửa chính, Mục Thần hưng phấn nói: “Chị, thật giống
với bên chú út, chị xem, ngay cả hàng rau cũng thật chỉnh tề, phơi quần áo tất cả đều quay về một phía, oa, xe tăng, quá xuất sắc. . . . . .”
Thì ra cuộc sống mỗi ngày của anh là ở nơi này. Nhìn theo ngón tay Mục Thần chỉ về phía từng hàng doanh trại, đột nhiên cảm thấy ở rất gần Hạ Hoằng Huân. Nghĩ sắp được gặp anh, cảm giác hồi hộp càng mãnh liệt hơn, không thèm để ý đến hoa cỏ cây cối “Có góc cạnh” cùng với xe tăng “Uy vũ” .
Xe dừng ở tầng trệt bên phải đại viện, Viên Soái vừa mang đồ vừa nói: “Lên trên tầng nghỉ một lát, sắp xong rồi. Trong khoảng thời gian này vội
vàng diễn tập, bên trên còn tới kiểm tra công việc, lão đại ngay cả thời gian ngủ cũng không có.” Anh thần bí cười cười, lại gần Mục Khả nói:
“Tôi luôn thắc mắc sao lão đại càng vội tinh thần lại càng cao, thì ra
là cô đến.”
Mục Khả dùng balô đánh anh, Viên Soái nghiêng người né tránh, móc chìa khóa ra mở cửa. Mục Thần bị cửa kính không nhiễm một hạt bụi trước mắt làm
cho kinh sợ, cậu đứng ở bên ngoài hít vào một hơi, thở dài nói: “Quỷ
thần ơi, đây là chỗ cho người ở sao?” Sau đó sống chết không chịu vào
nhà, nói là sợ không cẩn thận làm bẩn làm loạn phòng.
Viên Soái cất xong balo, để Mục Khả nghỉ ngơi chờ Hạ Hoằng Huân, sau đó dẫn Mục Thần không an phận ra bên ngoài đi thăm quan.
Chờ bọn họ đi, Mục Khả bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, đầu tiên đi thăm quan
phòng ngủ Doanh trưởng Hạ. Thấy chăn được gấp giống như khối đậu phụ bị
cắt bằng thì cô ý thức được nội vụ của mình quả thật rất kém cỏi. Đưa
tay mơn trớn ga giường trắng noãn như bị là qua, cô nghĩ: “Cái giường
này thật sự dùng để ngủ sao? Bài trí cũng gọn gang quá mức.”
Ánh mắt dời về phía bàn đọc sách, Mục Khả thu tay về, rất sợ chạm vào sẽ để lại dấu vân tay trên mặt bàn. Nhìn sách phía trên được bày biện càng
chỉnh tề hơn, cô cẩn thận từng li từng tí cầm quyển “Chiến đấu hỏa lực
hiện đại” , lật hai trang như xem Thiên thư. Do dự một chút, mở tủ treo
quần áo ra xem, quả nhiên quân trang đều treo quay về cùng một hướng, có mấy món chồng lên cũng như dùng dao cắt. Đi vào phòng vệ sinh, sờ sờ
khăn lông vắt chỉnh tề, thấy dao cạo râu đặt ở trước gương, chợt nhớ tới lúc anh hôn cô râu đâm vào trên mặt hơi đau đau nhột nhột, cô nhoẻn
miệng cười.
Mục Khả ngồi trên ghế sa lon, trong lúc vô tình thấy dưới bàn trà có tấm
bản đồ, mở ra nhìn, lại là một tấm bản đồ thành phố A còn rất mới, đại
học C cô làm, túc xá cô ở, còn có chỗ ven đường cua mua sông hôm cô kiểm tra sức khoẻ, cùng với chỗ ăn cơm sau đó, cũng bị người ta dùng bút
khoanh lại. Nhìn tấm “bản đồ tác chiến” này, trong lòng Mục Khả ấm áp.
Ngay khi cô mất hồn suy nghĩ thì bên ngoài truyền đến tiếng hát, ngay sau đó vang lên tiếng gõ cửa. Mục Khả đang định đứng dậy, Hạ Hoằng Huân đã cầm chìa khóa mở cửa đi vào rồi, anh mặc thường phục đeo caravat vẫn anh
khí bức người như vậy, ngay cả biểu tình cười như không cười cũng giống
lúc huấn luyện quân sự như đúc.
Cởi mũ đặt lên trên bàn trà, lấy ánh mắt lính Trinh Sát quét qua cả căn
phòng, xác định không có những người không nhiệm vụ ở đây, Hạ Hoằng Huân đi thẳng tới cô bạn gái nhỏ ngồi xuống bên cạnh, cười đùa nói: “Thủ
trưởng vất vả rồi.”
Cảm giác căng thẳng lập tức tiêu tán, Mục Khả bị anh chọc cười, đem chai
nước lọc trên tay đưa cho anh. Đối với sự săn sóc của Mục Khả, Hạ Hoằng
Huân vô cùng hài lòng, anh nhận lấy uống một hớp lớn, giơ tay lên sờ sờ
mặt của cô, rất dịu dàng nói: “Ngồi xe mệt không? Đoạn đường kia không
tốt, rất xóc. Có đói bụng không? Chờ tôi thay quần áo sẽ dẫn em cùng
Tiểu Thần đi ăn.” Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô hồi lâu, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên sự quyến luyến, anh nhỏ giọng hỏi: “Em rể đâu?”
“Anh đừng nói lung tung! Tiểu Thần học theo thói xấu của anh, anh rể anh rể, gọi rất lưu loát rồi đấy.” Nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của mình trong
mắt của anh, Mục Khả nghiêng đầu tránh khỏi ngón tay thô ráp của anh,
giải thích nói: “Thằng bé nói trong nhà anh không có chỗ đặt chân, nên
xuống dưới lầu chơi cùng Viên Soái rồi, anh không thấy nó sao?”
“Không có!” Trên khuôn mặt đẹp trai xẹt qua nụ cười có thâm ý khác, Hạ Hoằng
Huân cúi người, chóp mũi gần như chạm đến cô, không đợi Mục Khả mở
miệng, đã ôm cô vào trong ngực, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Anh ôm rất chặt, nụ hôn của anh rất sâu. . . . . .
Ngay khi bị Hạ Hoằng Huân kéo thì Mục Khả lập tức đã tiến vào trạng thái,
cô dựa vào trong ngực anh, ôm lấy eo anh, dịu dàng hôn trả. Đổi lấy anh
càng hôn kịch liệt xâm nhập hơn, sức lực to lớn làm cô theo bản năng
muốn chạy trốn, khí phách tột cùng làm cô say mê, gần như xụi lơ.
Cuối cùng đã hiểu cái gì gọi là ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ rồi. Khi anh rời
khỏi môi cô, Mục Khả rời khỏi “Vòng vây” của anh, mấp máy môi hơi có
chút đau, uất ức nói: “Đôi môi cũng bị anh cắn nát rồi, không biết nhẹ
một chút à, thô lỗ ——”
Biết mình quá vội vàng, Hạ Hoằng Huân tiến tới nhìn một chút, đau lòng nói:
“Xin lỗi, tôi đã quên loại động tác chiến thuật thông thường như hôn môi này cần chú ý đến mấu chốt hơn.”
Động tác chiến thuật thông thường? Mấu chốt? Mục Khả suýt nữa bị lời của Hạ
Hoằng Huân hạ gục. Gỡ bàn tay anh đang vươn qua ôm lấy cô ra, cô nhảy ra thật xa mà tố cáo: “Anh xem đi, ở chung với anh trình độ cảnh giác
tuyệt đối không thua kém với việc sẵn sàng chiến đấu.”
Ánh mắt theo từ đôi chân thẳng tắp của cô chuyển qua váy ngắn trên đầu gối, rồi đến eo nhỏ nắm không đầy tay, sắc mặt Hạ Hoằng Huân trầm xuống, anh không vui trách cứ: “Sao mặc ít như vậy? Nếu mà bị cảm để xem tôi phạt
em thế nào!” Lúc vào cửa kích động chỉ lo nhìn mặt cô, bây giờ mới phát
hiện cô bạn gái nhỏ lại mặc váy vừa mỏng lại ngắn, khó trách vừa nãy hôn lại cảm thấy thân thể cô mềm mại hơn trước kia, hại anh thiếu chút nữa
lau súng cướp cò.
Cúi đầu nhìn váy mới mà mình đấu tranh tư tưởng mãi mới dám mặc, Mục Khả
nhỏ giọng oán trách: “Không hiểu phong tình.” Thấy anh có xu thế muốn
dạy bảo, cô giải thích: “Tối hôm qua nghe dự báo thời tiết biết hôm nay
nhiệt độ cao, sao mà cảm được chứ.” Mím mím môi, cô nói: “Cố ý mặc cho
anh xem đấy.”
Hạ Hoằng Huân nghe vậy sắc mặt dễ chịu hơn, nhìn cô gái nhỏ như đóa phù
dung thanh khiết, vẻ mặt anh hơi mất tự nhiên nói: “Rất đẹp rất đẹp, chỉ hơi ngắn một tẹo.” Muốn đưa tay kéo cô tới cẩn thận nhìn một chút, lại
bị Mục Khả tránh thoát. Bất mãn với sự “Chống cự” của cô, anh theo thói quen nhíu mày: “Còn trách tôi dùng sức! Nếu em hành động nghe theo chỉ
huy thì tôi cũng không cần dùng sức mạnh tấn công. Tránh xa như vậy để
làm gì, xem tôi là kẻ địch à? Qua đây!”
Bận hòa hảo mấy ngày, còn nháo chuyện cái áo lót, kết quả cũng không thấy
khen cô một câu. Mục Khả tức giận nói: “Không qua! Dám thi hành bạo lực, sẽ thông báo cho toàn quân của anh.” Cô bướng bỉnh ném cái gối trên
sofa qua, nhảy dựng lên đẩy cửa chạy ra ngoài. Phải nói, cô bướng bỉnh
ném gối qua, còn nhảy dựng lên đẩy cửa chạy ra ngoài y hệt như một đứa
bé, hoàn toàn không ngờ mình ăn mặc như vậy có thể dao động lòng quân cả đoàn 532.
Sao có thể để cho cô được như ý! Mục Khả mới chạy được mấy bước, Hạ Hoằng
Huân đã bắt “Tiểu yêu tinh” trở lại, anh rất nghiêm nghị nói: “Có mang
áo khoác theo không? Khoác thêm vào, nếu không không cho phép ra cửa.”
Mục Khả giùng giằng phản kháng: “Giữa trưa bên ngoài nóng như vậy, anh muốn em bị cảm nắng à.”
Hạ Hoằng Huân có chút nóng giận, ôm cô vào trong ngực giống như bắt con gà con: “Nóng cái gì! Tôi mặc quân trang còn không thấy nóng, em mặc ít
như vậy không thấy lạnh sao?”
“Không lạnh!”
“Tôi nói lạnh là lạnh!”
“Trừ cái váy mặc trên người này thì không mang theo quần áo nào khác.”
“Vậy thì mặc quân trang của tôi!”
“Không. . . . . .”
“Tôi ra lệnh cho em, không phải thương lượng với em!”
Đang lúc hai người lôi kéo, cửa phòng không khóa bị đẩy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT