Do bị ôm cứng, Di phải cố luồn cánh tay chìa ra lúc nãy vào giữa mình và Linh, nhẹ nhàng đẩy em ra và khom người đặt laptop xuống giường bên cạnh.

Linh vẫn chưa cho thấy 1 sự bình tĩnh nào, nước mắt đầm đìa trên má.

“Em mơ thấy gì vậy?” – Giọng Di rất thấp, cố sức dịu dàng.

“Em ko rõ nữa…nhưng cuối cùng em ko còn ai bên cạnh hết…em sợ lắm…”

“Khờ quá” – Di cười hiền, vỗ vai Linh trấn an – “Còn mẹ em. Rồi bạn bè em. Và cái anh quản lý ở quán café thích em mà em kể anh nữa.. Còn anh.. anh cũng muốn có em gái như em..”

“Vậy anh sẽ ko bỏ em?” – Linh cầm bàn tay Di bằng cả 2 tay, ánh mắt lóe chút niềm tin.

“Em ngồi xuống nghỉ đi đã”- Di ấn Linh xuống giường, nhưng em ko chịu, cứ giằng lấy cánh tay anh.

“Anh hãy hứa là ở cạnh em đi…”

“Anh ko thể ở bên em suốt đời. Anh còn phải lấy vợ, em còn phải lấy chồng. Nhưng anh sẽ đến chơi với em, nếu em cần”

Linh buông lỏng tay ra, ngồi xuống giường, đôi mắt thẫn thờ vô vọng. Tôi ko biết sao Di lại cứng rắn đến như vậy. Sao anh ko thể nói 1 điều gì đó tốt hơn để vực dậy tinh thần cô bé?

“Anh ở đây với Linh nhé” – Tôi lên tiếng khi thấy bác sĩ đến – “Em về khách sạn ngủ chút, đuối quá rồi”

Di ngó tôi im lặng, rồi lùi ra cho bác sĩ vào khám nhưng Linh gạt anh bác sĩ, chụp cổ tay Di. Anh gỡ nhẹ những ngón tay Linh, nhưng mắt đanh lại rất đáng sợ – “Buông ra, nếu em còn muốn tôi trở lại đây. Để bác sĩ xem thế nào chứ!”

Lời nói có uy lực như 1 sĩ quan quân đội cao cấp, Linh sợ sệt rút tay lại và ngoan ngoãn ko khác 1 con mèo nhỏ, để bác sĩ nghe nhịp tim và huyết áp, mắt vẫn ko rời Di.

“Em đi gì về?” – Trong lúc chờ bác sĩ, Di quay sang hỏi tôi, giọng thì thào.

“Taxi thôi. Anh coi Linh giùm em… Có anh chắc cô bé sẽ chẳng sao cả”

“Để ra ngoài rồi nói”

Di lạnh lùng ôm laptop lên và bước ra ngoài luôn, thậm chí cũng ko ngoái lại xem tôi có theo ko. Linh có vẻ muốn gọi nhưng ko dám, chỉ nhìn với theo bóng Di. Sau khi bác sĩ khẳng định tình trạng Linh ko quá nghiêm trọng, tôi mới dè dặt nói với em.

“Anh ấy sẽ quay vào với em. Ko sao đâu..”

“Mong là vậy… Cảm ơn chị” – Linh thở dài và nói cảm ơn bằng giọng nghẹn ngào như khóc.

“Chắc trưa nay chị về trước…” – Tôi rút ví ra ít tiền đưa cho Linh – “Em ở lại nghỉ và chơi thêm 1-2 ngày rồi vào cùng Di cũng được. Chị sẽ giải thích với mẹ em”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play