Chưa đầy 5 phút, Linh trở ra với vẻ tái xanh và phờ phạc còn hơn cả
ban nãy, tay cứ ôm ngực và thở gấp. Tôi cố đỡ em tới giường nhưng Linh
gục xuống ngay cách toilet chỉ vài bước chân.
Lúc này, tôi mới nhớ ra là em bị bệnh tim mà lại uống quá nhiều rượu. Những ngón tay tôi cứ như vướng vào nhau khi bấm số tiếp tân nhờ gọi
cấp cứu. Thân người mảnh mai của em nằm im trên tay tôi như nàng Bạch
Tuyết vừa cắn phải táo độc.
Quả táo do chính tôi mang đến………
…………
Ngồi ngoài khu vực chờ trước phòng cấp cứu, tôi có thể nghe rõ tiếng
thình thịch của tim mình đang đập. Mấy lần bấm máy định báo cô Lan,
nhưng lại cancel trước khi chuông đổ. Biết nói thế nào bây giờ? Cháu đã
làm Linh tổn thương và trở nên như thế?
Vả lại, lúc này tình trạng em ra sao tôi cũng chưa biết.
“Uống tí nước đi” – Di chìa chai Twister ướp lạnh cho tôi. May mà lúc này còn có hắn bên cạnh, nếu ko có lẽ tôi cũng vào nằm trong phòng kia
luôn mất rồi. Vừa căng thẳng, vừa mệt mỏi, vừa lo sợ và hoang mang nữa.
Vị nữ bác sĩ đứng tuổi có mái tóc xoăn bước ra khỏi phòng cấp cứu và
nói gì đó với cô y tá. Có vẻ như hôm nay là 1 ngày mệt mỏi với bà ấy.
Tôi liền chạy nhanh đến để hỏi thăm tình hình.
“Ngất do rối loạn nhịp tim…” – Bà vừa nói vừa nhìn vào tờ giấy trên
tay – “Bệnh tim bẩm sinh thì phải rồi. Người nhà nên tránh để cô bé xúc
động mạnh…”
“Giờ ổn chưa bác sĩ?” – Tôi hơi sốt ruột.
“Ko sao rồi… Nhưng cứ nằm lại đêm nay để theo dõi nhé” – Nói xong, bà ấy vỗ vai trấn an tôi, và đi nhanh sang khu khác với vẻ hối hả. Cái tà
áo blouse cứ bay nhẹ như đôi cánh của những thiên thần. Thật tệ là tôi
còn chưa kịp nói lời cảm ơn.
Cô y tá bảo chúng tôi có thể vào với em, nhưng nhớ làm thủ tục để
chuyển sang phòng bệnh vì phòng cấp cứu ko có chỗ để nằm lại. Tôi nhẹ
hết cả người khi thoáng thấy em đã tỉnh lại.
“Sao ko vào?” – Di khẽ kéo tay tôi, 1 chân anh đã bước qua khỏi cửa
nhưng tôi thì vẫn đứng im ngay bên ngoài. Liệu em có muốn nhìn thấy tôi
ko?
“Có lẽ anh vào 1 mình thôi… Em đi làm thủ tục …”
“Đùa à?!”- Mắt hắn sắc lạnh, tay siết chặt lại, ko cho tôi cơ hội trốn chạy – “Vào thì cả 2 cùng vào. Anh vào 1 mình làm gì hả?”
“Nói chung là em ko nên vào… Anh chẳng hiểu gì cả. Nếu em là Linh thì em cũng ko muốn thấy đứa đã làm mình đau đớn…”
Di im lặng. Dường như nhận ra tôi nói đúng, anh bước lùi lại ra ngoài và đứng dựa vào tường, tay vẫn giữ tay tôi. Bàn tay Di có vẻ mềm ra,
những ngón tay khe khẽ co lại như muốn truyền cho tôi chút hơi ấm và sức mạnh. Khoảnh khắc này, tôi thật lòng muốn nói với Di 3 từ ấy làm sao…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT