Tự nhiên ko gian cứ đặc lại 1 cách khó chịu. Tôi đưa tay lên định vỗ
nhẹ vai em, nhưng ko thể. Dường như bị ai đó điểm huyệt, tôi cứ đứng trơ ra mà ko cử động được.
“Chị biết em yêu Di mà, phải ko?”
Tiếng Linh va vào ko gian tĩnh mịch, tức tưởi 1 cách khó khăn. Tôi
thấy đầu óc mình trĩu nặng như bị người ta nhét vào đó nhiều viên đá
lớn.
“…..Ừ… …”
“Sao chị nỡ cướp chiếc phao cứu sinh đã đưa em trở về từ cõi chết?”
Câu hỏi như 1 vũ khi sát thương lợi hại, nó xé toạc lồng ngực tôi chỉ trong phút chốc. Tôi lùi lại phía sau giữ khoảng cách như tự vệ, vì
bỗng có cảm giác sợ hãi vô hình.
“Di làm sao có thể là chiếc phao của em khi anh ấy ko yêu em?” – Tôi
cố tỏ ra thẳng thắn, nhưng sâu trong lòng cũng có chút ngờ vực.
Đáp lại câu hỏi của tôi, Linh chỉ cười nhạt, đưa tay lau nước mắt,
bước đến giường của mình, thả người nằm sấp và quay mặt ra hướng cửa sổ, tiếng nói bật lại chỗ tôi – “Anh ấy sẽ yêu em, miễn là chị đừng chen
vào!”
Tôi biết em sẽ nói như vậy. Ngay sau nụ cười có phần bất cần kia. Ko
hiểu sao tôi bắt đầu thấy hối hận vì đã dây vào những chuyện mệt mỏi
này.
“Chị xin lỗi vì đã chen vào, nếu em nghĩ như vậy. Nhưng tình yêu ko
phải là thứ mà em có thể đạt được với điều kiện này hay điều kiện kia.
Nếu Di yêu em, có chị hay ko có chị, anh ấy vẫn sẽ yêu em. Em có hiểu
ko?”
“Em ko hiểu gì cả…” – Giọng em nhỏ dần trước khi thiếp đi – “Em chỉ cần Di thôi…”
Linh ko nói với tôi, rằng hãy nhường Di lại cho em, hay yêu cầu tôi
rời xa anh. Nhưng mỗi câu nói của em, thái độ của em, lại có vẻ như vậy. Hôm qua Di từng nói Linh ko yếu đuối như tôi nghĩ, và bây giờ tôi mới
cảm thấy điều đó. Tuy nhiên, dù em có dùng cách nào đó để đẩy tôi ra
khỏi mối quan hệ tay ba này, thì tôi biết, suy cho cùng, sự thật là Linh cần Di. Ít nhất là em cần Di hơn tôi.
Cảm giác trở về từ cõi chết là như thế nào? Tôi ko biết. Nhưng khi 1
người bảo rằng họ trở về từ địa ngục vì ai đó, thì có thể họ sẽ quay lại địa ngục nếu mất đi người ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT