Sau khoảnh khắc bị sốc trước hành động của Di, tôi vội đưa tay cố
đoạt lại điện thoại, nhưng hắn lại giơ lên cao khỏi tầm với của tôi và
chạy ra chỗ khác để tiếp tục nói với Li
nh gì đó rồi cúp luôn khi tôi còn chưa kịp đòi lại máy.
“#@%!%$##@&*”
“Lầm bầm gì vậy?”
“Ta…tại sao anh làm vậy?”
“Đã nói nếu em ko dám thì để anh mà”
“Anh nói gì với cô bé?”
“Thì bảo là anh chị đang ở bờ biển…”
“Rồi Linh nói sao??”
“Chúc 2 đứa mình vui vẻ^^”
“….”
Cái kiểu của Di kể cứ như hắn tin là Linh chúc bọn tôi vui vẻ thật vậy. Câu đấy rõ ràng là hờn dỗi trách móc rồi còn gì.
“Anh đưa em về khách sạn ngay đi!”
Trong khi tôi sốt ruột căng thẳng, Di quàng cánh tay qua vai tôi và
cười xoà – “Chẳng sao đâu. Nàng ko cần phải căng thẳng như vậy …”
“Sao anh biết là ko sao? Anh ko hiểu Linh đâu!” – Tôi xô Di ra và gắt với thái độ khá nghiêm trọng. Hắn nhìn tôi ko nói gì 1 lúc, rồi hạ
giọng.
“Được rồi. Thì về. Nhưng theo những gì anh nghĩ về Linh… cô bé ấy chẳng phải yếu đuối mỏng manh gì đâu…”
“???”
Di ko giải thích cho tôi thêm tại sao anh nghĩ như vậy, mà đi nhanh
ra chỗ xe máy và ra hiệu cho tôi lên xe. Từ chỗ bãi biển về đến khách
sạn, Di tiếp tục giữ im lặng và cứ hát khe khẽ 1 bài hát tiếng Anh nào
đó, tôi ko rõ, chỉ nghe được mấy câu.
Don’t give up on your faith
Love comes to those who believe it
And that’s the way it is……..
………
Xe vừa dừng ở cổng khách sạn, tôi đã chạy ào vào quên cả chào Di. Đến lúc qua khỏi cửa kính bên trong, tôi mới nhớ ra và quay lại.
“Anh về đi hen”
“Ừ. Vào đi. Anh đi cà phê 1 chút…có gì gọi nhé?”
Tôi gật đầu nhanh, đợi Di vọt xe đi thì vội vào quầy Reception hỏi xem Linh có rời khỏi phòng chưa.
“Bạn ấy mới vừa đi ra ngoài cách đây 5 phút chị ạ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT