Tôi cứ nhìn cái điện thoại e dè, mãi đến khi Linh phải vẩy nó lên nhắc nhở thì mới chịu cầm lấy, đưa lên tai nghe.
“Chuyện này là sao vậy?”
“…..”
“Nàng ở Nha Trang thật à?”
“Ừ. Anh đã nghe Linh nói rồi đó…” – Giọng tôi nhát gừng. Linh đã ngồi sát xuống bên cạnh, đung đưa 2 chân vỗ vào thành giường, quan sát tôi
nói chuyện.
“Vậy giờ… gặp nhau chứ?”
“Ừm…à..” – Tôi đáp nhỏ, hơi phân vân. Có lẽ vì vậy mà Linh ghé tai
sát vào cái điện thoại để hóng chuyện 1 cách vô tư, làm tôi vội nói thêm ngay – “chắc là anh đến đưa Linh đi đâu đó chơi đi…”
“Em ko đi à?”
“Ko”.
Trả lời xong, tôi bỏ máy ra và tắt luôn trước khi Di có thể hỏi thêm
gì. Màn hình điện thoại vẫn là tấm ảnh Di mà lần trước em cho tôi xem.
“Ảnh nói gì mà chị có vẻ giận vậy?” – Linh nheo mắt.
“Chút nữa Di sẽ đến đưa em đi chơi…”
“Vậy hả? Nhưng ảnh chưa hỏi địa chỉ mà? Để em nhắn cho ảnh!”
Trong lúc Linh hí hửng bấm tin nhắn, tôi ngả người ra giường, chán
nản và mệt mỏi ít, lo nghĩ thì nhiều hơn. Vừa định chợp mắt 1 lúc thì
bài If we hold together vang lên… Là điện thoại tôi đang đổ chuông.
“Di đang gọi…”
Linh vẫn đang viết tin nhắn với chiếc iPhone của mình, ko để ý đến
tôi đang ôm điện thoại ở góc giường thậm thụt như 1 tên ăn trộm.
Nhanh như cắt, “tên ăn trộm” phóng ra khỏi phòng, chạy đến cuối dãy
hành lang, nơi có 1khung cửa sổ to nhưng cánh cửa được thay bằng màn sáo kéo lên xuống. Tôi ấn phím trả lời khi tim vẫn còn thình thịch trong
ngực.
“Sao lâu thế?”
“Linh đang nhắn tin cho anh địa ch…”
“Anh ko nói Linh!” – Di gắt ở đầu dây bên kia – “Anh đang hỏi em. Em làm cái quái gì thế hả?”
“Làm gì đâu…”
“Em có muốn gặp anh?”
“ờ..thì…muốn…”
Lời thú nhận của tôi làm Di dịu giọng hẳn lại.
“Sao em bảo ko đi?”
“Linh ở ngay bên cạnh. Em ko biết phải thế nào nữa…”
“Linh thì sao? Cô bé đâu là gì của anh”
“……vậy…. em là…gì của anh…”
Tiếng tôi loãng ra cùng những luồng gió đang cuồn cuộn qua khung cửa. Một câu hỏi bất chợt mà tôi ko hề có chủ định ngay trước đó. Di chỉ
phản hồi lại bằng nhịp thở ko đều. Tự nhiên tôi thèm được nhìn thấy
khuôn mặt Di – vừa phong sương lãng tử vừa bí ẩn sâu thẳm…
“Có lẽ là 1 thứ mà anh ko muốn đánh mất” – Sau mấy phút lãng phí tiền cước điện thoại, hắn trả lời. Giọt nước từ sâu trong mắt tôi trào ra,
chẳng hiểu vì sao.
“Thôi, anh cứ đến đón bọn em đi…Chắc phải 2 xe nhỉ?” – Tôi đổi chủ đề, sợ Di hỏi ngược lại “Anh là gì của em?” thì … mệt.
“Được rồi. Khách sạn Song Linh ở Trần Phú phải ko? 20 phút nữa đến nhé”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT