Trong phút chốc, tôi lập tức kéo chiếc xe lại – “Anh vừa nói gì thế??”

“Sao hả?”- Gã quay đầu, đôi mắt nhìn tôi chằm chặp, có vẻ cũng đang cáu giận không kém – “Lại chuyện gì đây?”

“Tôi không nghe nhầm là anh vừa chửi tục”

“Gì? chửi tục? SHIT hả? Thì sao?”

“Nói chuyện với phụ nữ mà nói tục là vô văn hóa!”

“Ha, thế thì không cần phải nhờ 1 kẻ vô văn hóa như tôi giúp nhỉ? Goodbye, my love”

Dứt lời, gã tự đẩy xe thẳng vào trong và đóng sầm cửa.

Đầu tôi như có đám hỏa hoạn vừa phát, bừng bừng nóng tưởng chừng đang sẵn sàng để thiêu cháy mọi thứ. Hình như tôi đã hoàn toàn sai lầm khi tin tưởng và hi vọng vào 1 gã mà thậm chí tôi chẳng biết anh ta tên gì, ở đâu và là người như thế nào nữa.

Thật là…………ARGHHHHHHHH.@#%#$^$%&^$%^$#….!

***

Tôi lăm lăm bước vào công ty bằng bộ mặt hậm hực, không để ý thấy mọi người đang có vẻ chờ đợi và chào đón mình. Mãi đến khi Thùy, nhỏ làm chung ngồi cạnh, ghé đầu sang hỏi han thì tôi mới thấy nhiều người xung quanh đang nhìn tôi và tủm tỉm cười.

“Chi sao thế? Lại thất bại hả? Con bé cứng đầu quá nhỉ!”

“À..không phải thế…Mà sao mọi người hôm nay nhìn mình lạ vậy?”

“Hehe, Chi có khách chỉ định đấy”

Khách chỉ định- theo trung tâm tôi phân loại- là khách hàng đến tư vấn yêu cầu gặp 1 người chuyên viên cụ thể nào đó. Thường thì chỉ có 1,2 người chuyên viên giỏi nhất ở đây là được khách chỉ định mà thôi, trong đó cả có sếp tôi.

Vì thế, khi Thùy bảo rằng có khách yêu cầu được tôi tư vấn, tôi cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Thực tế là tôi chỉ vừa làm ở đây được vài tháng, số khách đã tiếp còn đếm trên đầu ngón tay.

“Khách nào?? Ở đâu rồi?”

“Trong phòng số 2 đó, chờ từ 8h hơn đến giờ”

“Đến từ sớm để chờ mình à?? Khó tin thật”

“Ừ, vị khách đặc biệt. Chi vào đi, chúc vui vẻ nhé”

Cái câu “Chúc vui vẻ” của Thùy nó cứ gian gian thế nào, qua cách nó nháy mắt với tôi đầy tinh ranh. Lại còn “khách đặc biệt”?!! Uống xong cốc nước lạnh nhằm hạ ngọn lửa vẫn còn cháy trong đầu, tôi rót thêm 1 cốc, hít thở sâu, bước đến phòng 2 và đẩy cửa.

Người ngồi bên trong mặt chiếc áo sơ mi màu trắng kem, nếu tôi nhớ không lầm là mua ở Parkson hồi đầu năm. Anh đang giết thời gian bằng trò game gì đó trong điện thoại.

Khoa ngước lên, nhìn tôi bằng đôi mắt dịu dàng như mọi khi, và mỉm cười – “Em đây rồi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play