Cuối cùng, tôi cũng gọi Bảo Anh hỏi nó đang ở đâu để đến ngồi cùng. Trong lúc này, tự nhiên muốn nghe nó nói vớ vẩn hay bình luận gì đó cho khuây khỏa. Tôi cũng định gọi cho Khoa, nhưng bấm số mấy lần đều ko thể chờ được chuông đổ đã tắt ngay.

“Hi, lâu quá ko gặp chị!” – Đạt chào tôi và đứng dậy nhường cái ghế cạnh chỗ Bảo Anh. Nó đang xem lại mấy tấm ảnh chụp được buổi sáng, vẻ rất hoan hỉ.

“Hình đẹp ko?”

“Đường hoa năm nay xấu òm. Nhưng vớt vát được cái là tao vẫn đẹp….hehehe”

“Thôi đi. Nhờ người chụp hình đẹp thì có!” – Vừa nói, tôi vừa đưa mắt sang Đạt. Câu ấy chỉ cười, trộm liếc Bảo Anh khi nó vẫn còn say sưa ngắm lại chính mình qua màn hình máy ảnh số.

Anh bạn phục vụ đến hỏi tôi dùng món gì, vì đã ăn trưa ở nhà nên tôi chỉ gọi 1 ly café đá. Nhớ lại vụ chạy Tào Tháo hôm qua mà tôi ko dám gọi lipton sữa như mọi lần.

“Lạ nha. Nhỏ này hôm nay uống café? Mà sao đi 1 mình vậy? Khoa đâu? Tưởng mày sẽ đi với ổng chứ?” – Bảo Anh cất máy vào bao rồi hỏi dồn dập. Người ta sao cứ phải mặc định tình nhân là lúc nào cũng phải xuất hiện cùng nhau?

“Chắc bận gì đó …cuối năm mà…” – Tôi nói vu vơ cho qua chuyện.

“29 tết mà bận bịu gì? Để tao gọi lão xem!”

Nhỏ nói, vớ lấy cái điện thoại trên bàn, nhưng tôi đã vội ngăn lại.

“Thôi, bọn tao đang có chút chuyện”

“Chuyện gì??” – Nó ngơ ngác với đôi mắt đen vừa to vừa sâu, 1 phần nhờ mascara.

Thấy tôi im lặng, vờ xem mấy tờ báo trên bàn, Đạt tinh ý đổi chủ đề ngay, chỉ vào tấm poster quảng cáo phim sắp chiếu trên báo.

“Tết xem phim này cũng vui nè…”

“Ừ…Nghe nói kinh phí mấy tỷ hả?”

“Hai người tỉnh quá ha?” – Bảo Anh đập tay xuống bàn, đứng dậy với vẻ giận dỗi – “Cứ tự nhiên bàn tán rồi cùng nhau đi xem luôn đi”

Nói xong, nó cầm theo điện thoại và túi xách bỏ đi 1 nước. Đạt vẫn ngồi bình thản ghé đầu vào tấm poster, khiến tôi cũng hơi ngạc nhiên, dù chính tôi cũng ko có phản ứng gì trước việc ấy. Chắc nó chỉ đi vệ sinh hay tô lại son phấn gì đấy thôi.

“Em ko sợ nó giận bỏ về luôn à mà ko đuổi theo?”

“Cô ấy sẽ ko bỏ lại món kem vani dâu yêu thích của mình đâu!”

Anh bạn “thầy bói” giải thích rành rọt, với lý do cũng rất rõ ràng. Nhưng tôi biết, Đạt ko chỉ dựa vào 1 ly kem để khẳng định điều đó, mà là 1 thứ khác thuộc về giao cảm.

“Em có vẻ hiểu nó nhỉ?”

“Cũng đâu quá khó để hiểu 1 người như Bảo Anh, phải ko chị?”

“Hai người đến đâu rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play