Gió đêm chỉ nhè nhẹ thổi qua những tán lá vươn ra từ sân nhà tôi, nhưng khi lùa vào áo vẫn đủ làm người ta rùng mình.

“Sao em lại…. đối với anh………… như vậy………?” – Phải 1 ít lâu sau khi Di đi khỏi, Khoa mới lên tiếng, từng quãng rất dài

“Lẽ ra anh ko nên chờ em …” – Tôi nghẹn giọng, thấy lòng đau rất nhiều. Cứ nghĩ cảnh Khoa đứng đó suốt mấy tiếng từ nãy, tôi ko thể chịu nổi cảm giác tội lỗi dày xéo tâm can mình.

“Em nghĩ anh muốn đứng đây để thấy em đi với 1 thằng đàn ông khác? Em ko nghĩ là anh phải nói với cha mẹ em làm sao khi anh đến đón em đi và ko biết khi nào em về nhà? Anh đã gọi cho em từ hồi 10h rưỡi mà em lại tắt máy…”

“Khoan…em tắt máy?” – Hơi ngỡ ngàng trước điều Khoa nói, tôi lục giỏ tìm điện thoại. Quái lạ, sao nó đen thùi thế này?

“Anh thật ko thể tin được là em lại có thể…. về nhà mới mùi bia nồng trong hơi thở, cùng 1 gã nào đó mà anh ko hề biết…” – Khoa vẫn nói trong khi tôi đang cố khởi động lại điện thoại. Hết pin ư?

“Có lẽ anh nên buông em ra thôi, nếu đó là điều em muốn…”

Khoa như thì thào với chính mình, còn tôi bắt đầu thấy…đau bụng. Hic. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, ông Tào Tháo lại kiếm tôi nữa.

“Em nghĩ…là……em phải vào nhà đi…toilet…=___=”

Thấy tôi ôm bụng khổ sở, mặt Khoa có phần bớt sầu não hơn, nheo mắt nhìn tôi khó hiểu. Anh vội 1 tay bấm chuông 1 tay đặt lên lưng tôi – “Em sao vậy? Đau bụng à?”

“Ừ, chắc là vì ly dâu tây…”

“À… anh nói rồi, em sẽ hối hận với lựa chọn đó mà…” – Khoa nói, phần nào đó tỏ ra tự đắc.

Tôi chỉ nhìn Khoa 1 cách hụt hẫng. Sao lúc nào anh cũng muốn khẳng định là mình đúng? Anh muốn thấy em chịu hậu quả vì lựa chọn của em như thế sao?

Mẹ mở cửa khá nhanh, nét mặt dường như đang rất ko hài lòng, chuẩn bị cằn nhằn tôi và Khoa. Nhưng tôi chỉ có thể ù chạy ngay vào toilet dưới nhà bếp, bỏ Khoa lại đối phó với các câu hỏi của mẹ. Dù sao, để anh trình bày thì mọi chuyện rồi cũng êm xuôi hơn là tôi phải đứng đó trả lời trong trạng thái chẳng ra hồn người này.

Tắm rửa và uống xong 2 gói thuốc tiêu chảy, tôi lên giường khi đã là rạng sáng của ngày hôm sau. Vớ chiếc điện thoại đang cắm sạc với vài nấc pin đầu tiên, tôi thấy màn hình hiển thị tin dịch vụ báo 3 cuộc gọi nhỡ của Khoa ban nãy và 1 tin nhắn mới.

“Mr. Tào ko tìm nàng nữa chứ?”

Dù mệt đến ko thể mở mắt lên, tôi vẫn vừa cười vừa bấm trả lời Di, xong thì buông máy ngủ luôn mà ko thể chờ nổi tin hồi đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play