Mặc dù tôi đã quen với việc Linh nhắc đến tên Di rồi, tôi vẫn như bị
sốc khi em hỏi như vậy. Ở trong hoàn cảnh này, trước Khoa, và sau màn
lãng mạn vừa rồi, tôi chẳng thể mô tả được phản ứng của mình 1 cách
chính xác nhất. Chỉ biết dù cố tỏ ra tự nhiên, giọng tôi vẫn có gì đó
hồi hộp và gấp gáp.
“….chị…ko gặp…Di có ở…đây sao?”
“Anh ấy ngồi ở góc kia…”
Linh quay đầu chỉ sang phía khuất sau 1 bình hoa lớn, gần đàn piano.
Có chiếc bàn nhỏ với 1 ly nước uống dở, nhưng lại ko có ai ngồi.
“Ơ… đâu rồi ??”
Thế là em vội đi tìm chàng Lãng tử gió của em, vừa ngồi đấy và bây giờ thì thoắt đi mất biệt. Gió mà!!
“Di là ai vậy?”
“Một người bạn”
“Em biết anh ta à?”
“Ừ…”
“Ko có gì đặc biệt với anh chàng đó chứ?”
“Tại sao anh hỏi vậy?”
Khoa nhún vai, rồi ra hiệu cho phục vụ tính tiền, trước khi trả lời tôi với vẻ mệt mỏi.
“Anh ko biết. Hỏi thế thôi”
Tờ giấy Khoa đưa vẫn ở đó. Anh ko lấy lại, cũng chẳng đẩy về phía
tôi. Phục vụ mang bill và lấy tiền. Chúng tôi ngồi im lặng với nhau như
những đối tác ko còn gì để trao đổi nữa. Nghĩ ngợi 1 lúc thì tôi cũng
cầm lại tờ giấy và cho vào túi xách.
…..
Khi đứng ngoài cửa quán chờ Khoa lấy xe, tôi nhìn thấy Di. Hắn đứng
tựa vào 1 cây cột đèn ở phía bên kia đường, cách tôi chỉ hơn 10m, 2 tay
cho vào túi áo khoác, mắt hướng thẳng sang tôi.
Mọi thứ như dừng hẳn lại vào giây phút đó.
Tôi đứng im, như chôn chân giữa đường, tay nắm chặt túi xách và chẳng biết phải làm gì nữa. Bọn tôi cứ nhìn nhau như những pho tượng. Chợt Di quay lưng bỏ đi. Trong khoảnh khắc, tôi ko hiểu chuyện gì đã xảy ra
trong trí óc mình. Tôi lao theo, băng qua con đường ngắn nhưng ko ít xe, gặp vài lời quát nạt của người điều khiển, nhưng thực sự tôi ko nghe
được họ nói gì cả.
Mắt tôi vẫn đuổi theo Di nhưng chân thì ko thể, cái bậc vỉa hè khiến tôi vấp ngã chúi về phía trước.
Di mất hút ngay sau đó, lẫn trong mớ người qua lại trên đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT