Sau khi tuôn 1 tràng dài với giọng cáu gắt, Di rồ ga phóng đi thật nhanh, tốc độ và kiểu cách giống hệt 1 tay đua mô tô thứ thiệt. Còn lại 1 mình, giữa con đường rộng nhưng ít xe, tôi bỗng thấy cô đơn và nuối tiếc vô hạn.

Never see you again.

Cơn mưa kéo đến như 1 hệ quả tất yếu của bầu trời râm nhiều mây từ nãy giờ. Chỉ sau 5 phút, tôi ướt sũng từ đầu đến chân, nước mưa trôi liên miên trên mặt, cùng những giọt nước mắt nối đuôi nhau tuôn ra.

Trong phút giây này, tôi đã ước gì Di quay trở lại. Có thể tôi sẽ ko xua đuổi hay trốn tránh, và cũng sẽ ko lạnh lùng nữa. Tôi…thực sự cần 1 cái ôm làm sao…

Nhưng Di đã thực sự đi rất xa rồi.

…..

Bảo Anh mở cửa và nó sốc nặng khi nhìn thấy bộ dạng của tôi. Sau khi đưa quần áo và sắp chỗ sẵn trên giường với chăn, gối và 1 cốc sữa nóng cho tôi, nó mới dám mở miệng 1 cách rụt rè.

“Mày…có chuyện gì vậy…?”

Ko muốn trả lời, tôi rúc vào chăn và nhắm mắt vờ ngủ. Bảo Anh cũng leo lên giường nằm xuống bên cạnh, quàng tay vỗ về tôi như dỗ dành 1 cô em gái.

“Thôi, mày ngủ đi. Chuyện gì thì rồi cũng sẽ qua mà…”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cảm động và biết ơn Bảo Anh sâu sắc. Nó tự dưng bỏ được tật nhiều chuyện và vô tư của mình đến độ khó tin. Có nên kể cho nó nghe ko nhỉ?

Chắc là ko… Một đứa như nó làm sao có thể đưa ra lời khuyên nào hữu ích? Ngay cả bản thân tôi vẫn hay tư vấn này nọ với người khác, nay gặp chuyện cũng đầu hàng chịu thua và vật vã thế này. Nhưng giữ trong lòng 1 mình, thật ra cũng ko dễ dàng chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play