Hơn nửa giờ đồng hồ sau, cơn mưa mới ngớt dần và tạnh hẳn, để lại cái mùi hơi đất ẩm ướt và 1 bầu trời còn khá âm u.
Tác dụng của miếng cao dán giúp tôi thấy dễ chịu hơn, và cơn buồn ngủ cũng vì thế ập đến. Vì tất nhiên ko thể ngủ lại đây, nên tôi co chân
tìm tư thế để cố nhấc người lên 1 cách chậm rãi, rút kinh nghiệm sau lần trước. Di đưa mắt nhìn tôi từ chỗ cái bàn lúc nãy hắn để chìa khóa, hơi chồm dậy – “Được ko đó?”
“Ko được cũng phải được. Về thôi. Hết mưa rồi!”
“Cần tôi bế xuống cầu thang ko?” – Hắn hỏi 1 cách chân thật, nhưng
tôi cứ như nghe phải điều gì khủng khiếp lắm, và đáp 1 cách chắc chắn
nhất có thể – “Khôngggggg. Tôi lên được phải xuống được chứ!”
Đáp lại câu nói của tôi, anh ta phá lên cười. Có gì đáng cười ở đây hả??
….
Hai đứa chúng tôi cùng nhận ra vấn đề phát sinh, ngay khi vừa xuống
tầng trệt. Tôi – với bàn tay chảy máu và cột sống có thể đã bị chấn
thương đâu đó sẽ khó mà điều khiển được chiếc xe tay ga có phần quá nặng so với vóc người nhỏ thó của chủ nhân nó. Vì lẽ đó, 1 lần nữa với thái
độ quyết liệt, Di bảo rằng hắn sẽ chở tôi về, bất kể tôi cố công khẳng
định rằng mình đã quen với chiếc xe này rồi và hông tôi cũng đã đỡ hơn
nhiều so với ban nãy nhờ miếng dán kia.
“Có coi tôi là bạn ko? Nếu là bạn thì ngại gì?” -Giọng Di lại thân
thiết và gần gũi khó tả. Tôi im lặng, ko biết phải trả lời thế nào. Thực ra tôi sợ 1 điều gì đó mà hiện thời tôi ko thể nói cho hắn biết được.
Như để thuyết phục, Di giải thích thêm dù gần như đã muốn dùng bạo lực
ép tôi lên yên sau xe như hồi trưa.
“Để cô về trong tình trạng này, gặp chuyện gì thì tôi làm sao đền cho bố mẹ cô? Cho bạn trai cô được?”
“Sao ko nói là anh lo cho tôi mà chỉ lo bị bắt đền ?” – Tôi chán
chường đáp trước khi kịp uốn lưỡi đủ 7 lần. Gương mặt Di lập tức sững ra như cơn mưa chợt tạnh sau 1 hồi trút nước. Lúc này, tôi mới thấy mình
vô duyên lẫn trẻ con thái quá, vội vàng tra chìa khóa vào ổ để “tẩu
thoát” khỏi cảnh ko thể kiểm soát lý trí này.
Cánh tay trái của Di thình lình giữ hông tôi nhẹ, trong khi giọng hắn nhỏ và thấp đến khó nghe – “Đừng liều vậy…Tôi…l… lo…cho…cô…”
Trong khoảnh khắc hắn đang cố nói những chữ rời rạc ấy, tất cả các tế bào trên mặt, tay, khối óc và con tim tôi, đều như run lên bần bật.
Phần Di, sau khi nói được hết 1 câu 4 tiếng đầy-tình-cảm ấy, đã đoạt
luôn chiếc chìa khóa xe từ bàn tay tôi.
Thôi thế là xong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT