Nhấn chuông cả buổi, cửa căn hộ của nó vẫn im ỉm ko 1 chút phản ứng
nào. Tôi định mở máy gọi điện thoại, nhưng rồi ngẫm nghĩ 1 lúc, tôi quay ra bấm nút thang máy, vừa đúng lúc Đạt xuất hiện từ buồng thang bên
cạnh.
“Ơ…chị.. Quỳnh Chi phải ko?”
“Ừ…hi!…”
“Chị tìm Bảo Anh hả?”
Tôi gật đầu, thấy hơi lạ trong cách cậu nhắc tới Bảo Anh. Ko phải là “chị Bảo Anh” mà là “Bảo Anh” thôi. Hehe.
“Ko ai mở cửa sao? Chắc ngủ say quá rồi…”
“Chắc vậy” – Tôi đồng tình, vừa nhận ra Đạt có mang theo 1 bịch gì đó trên tay – “Mang đồ ăn sáng cho cô nàng hả?”
Anh chàng “thầy bói” cười thẹn, đưa tay nâng cái bịch lên – “Hủ tiếu thôi, sẵn trên đường nên em mang qua…”
“Vậy gọi nó đi, bấm chuông chẳng nghe đâu”
Đạt hơi suy nghĩ và do dự 1 lát, rồi lắc đầu, kéo tay tôi quay lại
thang máy, giải thích để tôi khỏi mất công thắc mắc – “Thôi, cứ để người ta ngủ cho đủ giấc”.
…
Để giải quyết tô hủ tiếu, Đạt rủ tôi ra ngồi café khu Hồ Con Rùa.
Café ăn sáng cũng hay, dù gì tôi cũng định rủ nhỏ Bảo Anh café đấy thôi. Chỉ khác là ngồi với Đạt, tôi phải nói nhiều hơn là ngồi với cô người
mẫu kia.
“Hôm Noel đi chơi vui ko?” – Tôi lên tiếng khi thấy Đạt chẳng nói gì, chỉ ăn 1 cách ngon lành sau khi tôi từ chối xử lý thay Bảo Anh món hủ
tiếu nam vang đầy thịt và tôm ấy.
“Cũng vui” – Cậu ngẩng lên, ko cười nhưng ánh mắt chất chứa hạnh phúc – “Còn chị?”
“Chị?”
“Chị đi đâu? Vui chứ?”
Nhớ đến đêm Giáng sinh khổ sở ấy, tôi thở dài, chẳng đáp lời nào.
“Lúc nào trông chị cũng đầy tâm sự!”
Sau khi ăn xong và dọn dẹp lại mặt bàn, Đạt phán theo cái kiểu cậu đã làm lúc bói bài cho tôi vài tháng trước.
“Em này…” – Tôi cất giọng thận trọng như để mở màn 1 buổi nói chuyện
nghiêm túc. “Em có tin vào định mệnh như những lá bài Tarot đã nói ko?”
Nhận ra thái độ băn khoăn của tôi, Đạt ấn mạnh chiếc muỗng vào ly
café đá, môi hơi mím lại, như đang tìm 1 câu trả lời thích hợp nhất.
“Thực tình thì… em ko tin vào mấy lá bài…” – Cậu tỏ vẻ thành thật.
- “Nhưng em tin vào định mệnh”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT