Linh đến nhà tôi vào hôm Noel cùng cô Lan, ăn tối theo lời mời của mẹ tôi. Cha lại đi dự tiệc với trường, chẳng biết cất công chuẩn bị nhà
cửa làm gì để rồi ko ăn được bữa cơm ngày lễ cùng gia đình. Thà cha cứ
để mọi thứ bình thường còn hơn.
Em ngồi chỗ sofa ở phòng khách, ngước nhìn vòng hoa treo ở cửa kính 1 cách say sưa. “Chị mua cái vòng ấy đâu vậy?”
“Bạn trai chị gửi tặng”
“Em cứ nghĩ chị chưa có người yêu…”
“Sao em nghĩ vậy?”
“Em ko biết. Nhưng Di nghĩ ngược lại. Vậy là anh ấy đúng rồi”
Cái tên Di nhảy ra gần như trong mọi câu chuyện mà Linh nói với tôi,
và lần này, cảm giác của tôi có gì đó khang khác, nhạy cảm hơn 1 cách vô thức.
“Em vừa gặp Di hả?”
Nghe hỏi, Linh hí hửng rút trong túi áo ra chiếc điện thoại với màn
hình nền cài ảnh gương mặt Di đang chống cằm, ngó nghiêng, tóc bay bay
dưới ánh đèn đường màu vàng.
“Ai chà, chụp ảnh chàng cài wallpaper luôn cơ đấy” – Giọng tôi trêu chọc – “Chụp ở chỗ nào mà nhìn lung linh thế?”
“Công viên 30/4 đó. Hôm qua. Em bắt ảnh ra ngồi hóng gió cùng…”
“Mà WW là gì vậy?” – Tôi hỏi khi nhìn thấy ký hiệu nhỏ được ghi ở cuối bức ảnh.
“Nickname của Di trong giới hacker ấy mà. Wind Wanderer. Lãng tử gió” – Linh nói, đồng thời lấy lại điện thoại từ trong tay tôi, ôm chặt,
khiến tôi thấy như vừa bị đòi lại thứ gì đó mà mình đang vừa thấy hứng
thú.
“Chị thấy hay ko? Em tin anh ấy là cơn gió, đến để rung chiếc chuông nhỏ trong em…”
Trong lúc tiếng Linh đang mơ màng nói, tôi cố nhoẻn miệng cười, rồi
nhìn em 1 cách ân cần, trong khi sự thật là tôi ko biết tâm trí mình
đang chu du ở đâu. Tất cả những ánh đèn đủ màu cha treo trên cây thông
bỗng nhòe nhòe, mờ mờ ảo ảo.
Wind Wanderer ư?
Lúc này tôi mới nhận ra, mình đang trôi về miền núi hoang sơ hôm ấy.
Những ngọn đèn chớp nháy bỗng hóa thành ánh lửa bập bùng của đêm trại
cuối, năm ngón tay tôi từ từ khép lại như cố níu 1 bàn tay ai… Sợ hãi
với những cảm xúc mơ hồ chợt thoáng qua, cái phần tỉnh táo còn lại cố
lôi tôi về, lay thật mạnh – Thôi đi, Chi ơi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT