Cánh nam nhi vỗ tay ầm ầm, còn các cô gái thì hơi thất vọng lẫn bất
bình 1 chút. Nhiều người xì xầm với nhau về đề tài mới được đặt ra. Ngay sau khi trả lời câu hỏi, Di lùi về chỗ và ngồi xuống, ko còn giữ vẻ
nghênh ngang thản nhiên như trước khi bị hỏi câu cuối cùng. Nét mặt hắn
có phần đăm chiêu.
Trang cũng ngồi lại chỗ của mình, cạnh bên trái Di. Như chưa thấy đủ
thỏa mãn, cô ấy ghé đầu sang nói nhỏ – “Hình như câu hỏi của em chạm vào nỗi đau của anh?”
“Bạn hết quyền đặt câu hỏi rồi, người đẹp ạ” – Hắn đáp bằng 1 nụ cười lịch sự hệt như James Bond.
Bài hát tiếp theo
được cất lên và cái nón lại chuyền đi, nhưng dường như đa phần mọi người vẫn còn tò mò về anh chàng lạ mặt thích tự do hơn tình yêu này.
“Tôi về nghỉ nhé” – Hắn cất tiếng, dợm đứng lên, kèm theo cái nháy mắt – “Sắp trở thành hotboy rồi, ngại lắm!”
“Ừ. Ngủ ngon”
“Ko hẹn gặp lại à?”
“Mai tôi đi sớm rồi. Ghé Buôn Mê Thuột ăn trưa xong là về Sài Gòn luôn”.
“Sao ko hẹn gặp ở Sài Gòn?”
“Chúng ta có lý do gì để gặp lại nhau?”
Tôi hỏi hắn mà có cảm tưởng như đang tự hỏi mình, dù nghĩ lại câu hỏi có phần vớ vẩn thế nào ấy. Trong khoảnh khắc, Di khựng lại, chân hắn
chùn xuống và rồi hắn ngồi lại chỗ cũ. Có vẻ ko muốn rời khỏi vòng tròn
nữa.
“Sao vậy?”
“Ngồi lại cùng cô thêm 1 chút”
“…….”
Chẳng biết phải nói gì, tôi lại ngậm kín miệng, mà lòng thực sự thấy
vui vui. Thứ niềm vui Khoa chưa mang lại được. Chưa 1 lần nào.
…
Trại tan. Lửa vẫn bập bùng. Một vài anh trong đoàn ngồi uống rượu cần với mấy anh trai trong buôn, còn phụ nữ thì kéo nhau vào nhà nghỉ. Ai
cũng bảo mệt, vậy mà chẳng ai chịu ngủ, cứ tụm lại bàn chuyện tình yêu.
Đủ thứ kiểu yêu đương từ đơn phương đến tay 3 tay 4, thậm chí cả chuyện
yêu phải 1 anh chàng đồng tính nữa. So với chuyện ma đêm qua thì mấy
chuyện này có vẻ ổn hơn, nhưng cũng khó mà ngủ được với bầu ko khí tưng
bừng này. Biết đâu sau khi kể thỏa thuê, họ lại chĩa mũi dùi về mình?
Nghĩ vậy, tôi cầm theo tai nghe, trốn ra ngoài chỗ mấy cái ghế đẽo
bằng gốc cây ngoài sân ngồi nghe nhạc. Phía xa chỗ đám lửa, Di đang ngồi với anh bạn chơi ghi-ta lúc nãy, hình như họ đang vừa đàn vừa hát bản
nhạc nào đó. Bất chợt Di nhìn thấy tôi, rồi đưa tay vẫy.
Có nên ra ko? Tôi thẫn thờ đứng, tay vẫn cầm điện thoại. Trong đầu
lộn xộn những ý nghĩ đấu tranh. Đôi khi tôi thấy mệt mỏi với bản thân
mình. Lúc nào cũng phải nghĩ 5 lần 7 lượt cho mỗi 1 quyết định.
Trong khi đó, Di hơi rướn người lên như đang chờ đợi tôi bước đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT