Tôi cười khẩy – “Đừng bảo là anh thấy vui khi gặp tôi”

Khẽ xoay người trên mỏm đá, Di nghiêng đầu đưa mắt khắp gương mặt tôi – “Ko lẽ cô ko thấy thú vị khi chúng ta lại gặp nhau ở đây à?”

“Thú vị chỗ nào?”

“Tôi nghĩ phụ nữ các cô sẽ nghĩ đó là duyên số hay định mệnh gì đấy!” – Hắn trở lại cái giọng đùa cợt khó ưa như hồi nào, đôi mắt nheo lại chờ đợi 1 sự bối rối từ phía tôi.

Mặc dù trong lòng cũng có chút bất ổn thật khi hắn nhắc đến “định mệnh” – cái thứ mà tôi đã nghĩ ngay khi gặp hắn (có lẽ vì bộ bài +_+), tôi cũng cố tỏ vẻ bình thản, ko trả lời thêm gì.

Thấy tôi im lặng, hắn cũng thôi trêu đùa, nhìn ra hướng chiếc cầu dây bắt ngang suối ở phía xa và thở dài.

“Anh lại chán à?”

“Ko. Cô có thấy cái cầu đằng kia ko?”

“Ừ. Có cần phải đi 1 đoạn xa vậy để qua con suối nhỏ thế này ko…”

“Nếu là tôi, tôi sẽ lội sang”.

“Tôi cũng vậy”.

Di chợt quay nhanh sang nhìn tôi, như bất ngờ với câu tôi vừa nói. Rồi hắn lấy hơi vài nhịp, hạ giọng – “Lần trước, xin lỗi nhé”

“Hả? Xin lỗi về cái gì?”

“Bảo cô giống người yêu cũ của tôi… Nghĩ lại cũng vô duyên thật”

Hắn cúi đầu, cười mỉm, co chân lên và tay thì vòng qua bó gối. Lời xin lỗi hơi muộn, nhưng ít ra nó khiến tôi thấy dễ chịu hơn 1 chút.

“Tôi quên rồi” – Tôi đáp, kèm theo 1 nụ cười, chứng tỏ mình ko để ý chuyện cũ.

“Cười cái thấy đỡ ghê, suốt buổi cứ căng thẳng”

“Tôi hơi đâu căng thẳng với anh…Mà, người yêu lần ấy anh nói, là cô dâu hôm qua vừa cưới luôn à?”

“Ừ, còn ai nữa. Tôi chỉ có 1 người yêu cũ thôi”

“Có vẻ tâm trạng của anh hôm nay tốt hơn lần trước khi nhắc đến cô ấy”

Nghe tôi nhận xét, Di hơi cười nhếch môi, lại nhặt tiếp 1 hòn đá và ném ra suối – “Chuyên gia tâm lý, cô nghĩ mình thực sự hiểu được cảm giác của người khác qua thái độ và cử chỉ sao?”

“…?”

“Nhưng cứ cho là cô đúng đi. Về chưa?”

Hắn đứng dậy, chìa bàn tay ra – “Nắm lấy tay tôi, chỗ đá cô ngồi hơi trơn, nên dễ trượt”

Đó là cái nắm tay đầu tiên của chúng tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play