Tôi cũng quên chuyện định mệnh cùng những lá bài Tarot khá nhanh, như thể đọc 1 bài báo trắc nghiệm vui, thấy đúng, thấy thích rồi cũng chẳng đọng lại được gì.
Một ngày gần cuối năm, tôi theo đoàn hoạt động xã hội trong chương
trình từ thiện, do 1 nhãn hàng mỹ phẩm tổ chức. Nhiệm vụ của tôi trong
chuyến đi này cũng chỉ là tư vấn tâm lý cho những người phụ nữ vùng cao. Công ty cử có mình tôi và anh Hòa – phụ trách PR tham gia chương trình, kéo dài 4 ngày ở Daklak.
Tây Nguyên nổi tiếng với những ngọn thác đẹp mê đắm lòng người, nhưng cũng đủ bí ẩn để làm những kẻ yếu bóng vía như tôi sợ hãi. Nhất là tầm
chập tối nghe tiếng thác nước rì rào xa xa cứ thấy ớn ớn. Lại còn nghe
thêm mấy câu chuyện ly kỳ truyền thuyết người ta kể những lúc ngồi quay
quần buổi tối thì thôi rồi.
Đêm đầu tôi coi như thức trắng. Nằm trên 1 cái đệm mỏng, quấn chăn co ro chờ trời sáng. Đến khi nghe tiếng gà gáy, nhìn ra bên ngoài thấy có
ánh dương tờ mờ, tôi bật dậy ngay. Cứ tưởng mình là người dậy sớm nhất,
vậy mà bên ngoài đã có nhiều chị em phụ nữ cho gà ăn, làm vườn, nấu
nướng nhộn nhịp lắm rồi.
Họ nhìn tôi bằng 1 ánh mắt thân thiện. Có chị hôm trước tôi cũng đã
nói chuyện. Đa số các chị các cô là người Bana nhưng nói được tiếng
Kinh, dù ko rành rọt lắm. Tôi bước đến định bắt chuyện, rồi chợt lùi lại khi thấy có dáng người con trai ngồi ở cửa nhà, chỗ mấy bậc thềm dẫn
lên sàn. Rất quen.
Anh ta cũng quay sang nhìn tôi. Đó là khoảnh khắc tôi nhớ đến những
lời phán của Đạt cùng bộ bài Tarot, ngay khi tôi nhận ra… người đó là
Di.
Hắn cũng ko giấu vẻ ngạc nhiên đến độ sững sờ. Chúng tôi ngó nhau mãi 1 lúc mới tin chắc đây ko phải là chuyện nằm mơ. Sự thật là chúng tôi
lại gặp nhau tại 1 nơi cách SG gần 400 cây số.
“Hi” – Cuối cùng Di là người lên tiếng trước. Ko bằng cái kiểu hắn vẫn chào tôi. Có vẻ gượng.
Tôi chỉ cười, chẳng biết mình có nên bước đến đó ko. Rồi lại tự hỏi
lần cuối cùng mình gặp Di, đã có chuyện gì xảy ra ấy nhỉ? Trong lúc tôi
còn băn khoăn, Di đứng dậy, phủi quần, nhảy vài bước là đã đến đứng
trước mặt.
“Du lịch à?”
“À… tôi theo đoàn…” – Tôi đưa tay chỉ vào khu nhà nghỉ của mình, ở
cách đoạn chúng tôi đứng chừng 30m – “làm công tác tư vấn miễn phí cho
phụ nữ ở đây…”
“Ừm, ra vậy”
“Còn anh?”
“Hôm qua đám cưới em gái thằng bạn. Ở thị trấn. Nó dắt tôi lên đây chơi vài hôm…”
“Đám cưới em gái mà anh cũng được mời, bạn thân lắm àh?”
“Cũng thân, nhưng tôi được mời còn là vì, cô dâu ấy, có thời đã là người yêu tôi”
Di cười, toe toét. Ko giống anh ta đang nói về cô bạn gái hôm ở sân bóng về. Có phải anh ta đang nói đến 2 người khác nhau?
Cũng ko có vẻ như vậy. Hình như là 1 người thôi, nhưng bằng 2 tâm trạng khác.
Tôi đoán thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT